Nhóm Trình Cẩm không đưa Lý Trân Anh về cục Công an nhưng điều cảnh sát tới canh giữ nhà chị ta.
Sau đó Trình Cẩm đến cục của Hoàng Bân xem thi thể Phó Xuân Hoa và Tiêu Lan.
Đầu người chết Tiêu Lan nhận xung kích rất mạnh trong vụ nổ, hẳn là chết ngay tại chỗ, trong phổi có chút bụi, vết bỏng cũng xuất hiện sau khi chết, nhưng Phó Xuân Hoa thì chết khá là đau đớn, mặt anh ta vặn vẹo kinh khủng, theo khám nghiệm hiện trường, anh ta bị thương trong vụ nổ rồi bò đi được một đoạn, nhưng lửa quá lớn, khói dày đặc, anh ta hít phải khói sau đó ngạt thở chết, có điều dù không bị ngạt thở cũng sẽ chết cháy.
Không lâu sau, Diệp Lai, Tiểu An và Du Đạc tới.
Tiểu An nói, “Lão đại, động tác của bọn em rất nhanh ha!”
Trình Cẩm cười nói, “Cũng không tệ lắm.”
Anh đưa một xấp ảnh cho Du Đạc, “Xem ảnh chụp hiện trường vụ nổ, cậu có thể đưa hiện trường về dáng vẻ ban đầu sau đó mô phỏng vụ nổ xảy ra như thế nào không?”
Du Đạc nói, “Em sẽ cố gắng.”
“Tiểu An, em hỗ trợ.” Trình Cẩm nhìn Diệp Lai, “Diệp Tử, anh muốn tất cả tài liệu về những người liên quan đến vụ án này.”
Diệp Lai gật đầu, cô biết Trình Cẩm muốn tài liệu gì nhưng giờ cô chỉ có một người, cô cười nhìn Cát Duyệt, “Đội trưởng Cát có tiện đi cùng em không?” Có Cát Duyệt sẽ dễ làm việc hơn, để anh ta gọi điện cho người ta tra là được.
Cát Duyệt bất đắc dĩ gật đầu.
Phân công công việc xong, Trình Cẩm định cùng Dương Tư Mịch đi gặp Lý Tuấn Hùng.
Tăng Trúc hỏi Hoàng Bân, “Vậy chúng ta là tự do phát huy?” Không có phân công công việc cho họ mà.
Hình như là vậy, Hoàng Bân nhún vai.
Lý Tuấn Hùng là người đàn ông dáng dấp rất khỏe mạnh, nhưng ở cục Công an chịu đựng một đêm vẫn lộ vẻ mệt mỏi.
Trình Cẩm nhờ người rót cho anh ta một ly trà nâng cao tinh thần, anh ta cảm kích cười.
Trình Cẩm lật tài liệu về anh ta, Lý Tuấn Hùng bốn mươi tuổi, đã kết hôn, quan hệ vợ chồng hòa thuận, có một cậu con trai mười hai tuổi; về gia đình, cha khỏe mạnh, mẹ đã mất, em gái là Lý Trân Anh; về công việc, trước đây anh ta làm quản lý kho, bây giờ làm quản lý xuất hàng tại cửa hàng đồ nội thất.
“Anh biết tại sao chúng tôi tìm anh không?”
Lý Tuấn Hùng xoa mặt, “Tìm tôi hỗ trợ điều tra vụ án. Vì Quách Liêm đã chết, pháo hoa trên xe cậu ấy là tôi nhờ cậu ấy chở, tôi không hiểu, trong đó sao có thể có bom? Bom hẹn giờ? Tôi đi đâu tìm đây? Thứ này chẳng lẽ mua được trong cửa hàng như chìa khóa điều khiển xe ô tô chắc?”
Dương Tư Mịch nói, “Có thể cải tiến.”
Lý Tuấn Hùng ngạc nhiên, cải tiến điều khiển ô tô? Sao có thể.
“Các cậu muốn tôi hỗ trợ điều tra tôi nhất định sẽ phối hợp, nhưng tôi thật sự không biết chuyện bom hẹn giờ gì hết.”
Dương Tư Mịch nói, “Thật ra bây giờ chúng tôi đã có nghi phạm khác.”
Lý Tuấn Hùng nghe xong, kích động nói, “Là ai? Chắc chắn là người đó hãm hại tôi!”
Dương Tư Mịch nói, “Em gái anh.”
“… Cho dù tôi không thể giúp các cậu, cậu cũng không cần mắng tôi chứ.”
Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, Trình Cẩm cười với hắn rồi nhìn Lý Tuấn Hùng, “Em rể anh và tình nhân là bị mưu sát, có người mở khí ga sau đó kích nổ, em gái anh Lý Trân Anh có hiềm nghi, ngoài ra vợ Quách Liêm còn xác nhận chị ta có liên lạc với Quách Liêm.”
“Hả? Sao lại thế được?” Lý Tuấn Hùng buồn cười lắc đầu, “Em ấy sẽ không làm thế, dù làm được…”
“Dù làm được?”
“…” Lý Tuấn Hùng chán nản xoa mặt, “Các cậu cho rằng nó không có việc làm đúng không? Nhưng thực tế nó là người quản lý đạo cụ, kiêm chức ở công viên trò chơi, rất nhiều cảnh hoạt động đều do nó phụ trách bố trí, nó rất thông minh, thông minh hơn tôi, những món đồ tôi không hiểu rõ nó đều hiểu, từ nhỏ đã vậy rồi.”
Thảo nào liên hoan sinh nhật Phó Giai lại tổ chức ở công viên trò chơi, Trình Cẩm lúc nghe được liền thấy hơi kỳ quái, dù sao nhà Phó Giai trông cũng không lắm tiền đến mức có thể bao trọn công viên trò chơi, mà công viên trò chơi cũng sẽ không nhận làm liên hoan sinh nhật.
“Nhưng nó sẽ không giết người, nó biết Phó Xuân Hoa ngoại tình thì sẽ chỉ ly hôn cậu ta, không làm chuyện gì khác. Quách Liêm lại càng không thể nào, nó sẽ không thích kiểu người dịu dàng đó.”
Phó Xuân Hoa ít nhất mười năm trước từng hăm hở, lúc đó anh ta làm ông chủ, con người hài hước dí dỏm nên Lý Trân Anh mới gả cho anh ta, chẳng qua rất không may, sau đó việc làm ăn của anh ta thất bại, tiền kiếm được đều dùng để bù lỗ, cuối cùng không thể Đông Sơn tái khởi, thời gian trôi qua, anh ta hoàn toàn nản lòng thoái chí, bắt đầu kiếm sống.
Về phần Quách Liêm, trong mắt Lý Tuấn Hùng anh ta một ưu điểm cũng không có.
Dương Tư Mịch nói, “Không thích cũng có thể là động cơ giết người.”
Lý Tuấn Hùng nhìn Trình Cẩm, cảm thấy Trình Cẩm vẫn dễ nói chuyện hơn, “Không có ai vì không thích mà đi giết người nhỉ, các cậu không thể phá án như thế được. Nó là phụ nữ yếu đuối, cậu cảm thấy nó sẽ giết người thật sao?”
Trình Cẩm không cảm thấy Lý Trân Anh yếu đuối chút nào, có lẽ trong mắt anh trai em gái luôn không giống bình thường.
“Như vậy cục diện như bây giờ, anh thấy là xảy ra chuyện gì?”
Lý Tuấn Hùng mờ mịt lắc đầu.
Dương Tư Mịch nói, “Anh biết tình nhân của Phó Xuân Hoa là Tiêu Lan?”
Lý Tuấn Hùng gật đầu, “Gần đây tôi mới biết.”
“Anh xử lý thế nào?”
“Đánh Phó Xuân Hoa một trận, hắn nói tôi muốn nói cho Trân Anh biết thì cứ nói. Tôi cũng nói chuyện với người phụ nữ kia mấy lần, cô ta giở công phu sư tử ngoạm, muốn một triệu mới chịu rời khỏi Phó Xuân Hoa, cũng không nhìn xem Phó Xuân Hoa là mặt hàng gì, thế mà đòi một triệu!”
Dương Tư Mịch nói, “Anh không mong Lý Trân Anh ly hôn?”
“Nó sống vui là được.” Lý Tuấn Hùng thở dài, “Ba nó không mong nó ly hôn nên gọi tôi hòa giải một chút.”
Trình Cẩm chú ý tới xưng hô của Lý Tuấn Hùng với cha mình, nhớ ra nhà Lý Tuấn Hùng thực ra là gia đình rổ rá cạp lại, Lý Tuấn Hùng và Lý Trân Anh tuy cùng họ nhưng không có quan hệ huyết thống, Lý Tuấn Hùng luôn gọi cha Lý Trân Anh là chú.
Lúc này điện thoại di động của Trình Cẩm reo lên, anh nghe máy, là Hoàng Bân gọi tới báo một tin tức quan trọng, sáng ngày xảy ra vụ cháy Lý Tuấn Hùng có đến khu cư xá Tiêu Lan sống, hắn và Tăng Trúc xem lại video giám sát của cư xá lần nữa, vốn muốn tìm Lý Trân Anh, kết quả lại tìm được Lý Tuấn Hùng.
Trình Cẩm nhìn Lý Tuấn Hùng, “Ngày xảy ra vụ cháy anh đến cư xá của Tiêu Lan?”
“Đúng, cô ta hẹn tôi muốn nói chuyện lại, nhưng sau khi tôi đến cô ta lật lọng, nói không ở nhà nên tôi đi về.”
“Tại sao lúc trước anh không nói chuyện này?”
Lý Tuấn Hùng thế mà tự cho mình thông minh che giấu nhiều chuyện như thế, Cát Duyệt cũng không hỏi ra.
Lý Tuấn Hùng mờ mịt, “Phải nói sao? Tôi chỉ đi một chuyến, người còn không gặp được đã về, tôi không làm gì mà.”
Dương Tư Mịch nói, “Xem ra có người đúng là ngu chết.”
Lý Tuấn Hùng còn không biết mình vốn là nghi phạm, sau đó tạm thời bị người khác thay thế, giờ lại biến về nghi phạm lần nữa, nhưng anh ta biết Dương Tư Mịch nói anh ta ngu, có điều Dương Tư Mịch không chỉ mặt gọi tên, anh ta chỉ đành trừng mắt với hắn.
Trình Cẩm bất đắc dĩ nhìn Dương Tư Mịch, sau đó càng bất đắc dĩ nhìn Lý Tuấn Hùng, “Nếu anh nghĩ em gái anh không có việc gì thì nghiêm túc trả lời mỗi câu hỏi của chúng tôi đi, chúng tôi quên hỏi anh phải nhắc nhở chúng tôi.”
“Được rồi.”
Trình Cẩm hỏi tất cả vấn đề mình muốn biết, Lý Tuấn Hùng quả thực rất phối hợp.
Sau đó phát hiện Lý Tuấn Hùng biết Tiêu Lan tồn tại là do Quách Liêm nói cho anh ta biết, vì anh ta cho Quách Liêm một khoản tiền.
Hay thật, Lý Tuấn Hùng nói càng nhiều chỉ có thể chứng minh hiềm nghi của anh ta càng lớn.
Sau khi Lý Tuấn Hùng mở máy hát liền thao thao bất tuyệt nói hồi lâu, không biết có phải vì lâu lắm rồi không có ai chịu nghe anh ta nói không. Một tiếng sau, ngay cả hồi tiểu học anh ta thi thấp nhất là mấy điểm Trình Cẩm cũng biết luôn, liên quan tới số điểm đó Trình Cẩm tỏ vẻ đồng tình và thấu hiểu.
Cuối cùng Lý Tuấn Hùng bị dẫn về phòng tạm giữ, anh ta rất không hiểu tại sao vẫn chưa được đi nhưng vẫn rất hữu nghị bày tỏ sẽ hợp tác điều tra.
Dương Tư Mịch rầu rĩ không vui nói, “Mưu sát cần trí thông minh.”
“Đa số mưu sát không trải qua dày công sắp đặt.” Trình Cẩm mỉm cười nhìn người bên cạnh, “Việc này có gì mà không vui?”
“Anh ta đang lãng phí thời gian của chúng ta.”
“Em cần thời gian làm gì?”
Dương Tư Mịch nói, “Thời gian của em tự em có thể lãng phí nhưng không thể cho người khác lãng phí.”
Trình Cẩm cười nói, “Chắc chắn em đang la anh lãng phí thời gian của em. Được rồi, chờ vụ án giải quyết xong, thời gian của anh đều cho em lãng phí.”
“Anh không phải người khác.” Dương Tư Mịch nói xong thì bỏ thêm một câu, “Anh vừa đồng ý sẽ đem hết thời gian cho em.”
Trình Cẩm cười, “Đúng.”
Dù sao em luôn đạt được thứ em muốn.Trở về, Trình Cẩm phát hiện Tiểu An và Du Đạc đã có tiến triển, hai người mô phỏng lại cách bài trí trong phòng trước khi xảy ra vụ nổ trên máy tính, rồi dựa vào tình trạng sau vụ nổ, tính toán ra vụ nổ xảy ra như thế nào, bắt nguồn từ đâu.
Du Đạc điều khiển máy tính chạy lại toàn cảnh vụ nổ cho Trình Cẩm xem, “Lão đại, nguồn gốc vụ nổ là lò vi sóng, lò vi sóng đun cạn nước sau đó nổ, vì trong phòng đã ngập khí ga, cả phòng cứ thể nổ tung, công trình công cộng của khu cư xá này đều khá cũ, ống dẫn ga cũng vậy, sau khi nổ ống dẫn nứt toác, thế lửa biến lớn, cuối cùng tạo thành vụ cháy lớn.”
“Bọn em đoán sau khi Tiêu Lan và Phó Xuân Hoa vào nhà, Tiêu Lan nghe thấy tiếng lò vi sóng kêu, lò vi sóng chắc chắn đã được cài đặt thời gian, Tiêu Lan đến gần xem xét, lò vi sóng đúng lúc này nổ tung, Tiêu Lan chết ngay tại chỗ.”
Hình người nhỏ trên màn hình máy tính bị sóng xung kích sinh ra hất bay, nặng nề ngã xuống đất.
Tăng Trúc nói, “Như vậy không phải là điện thoại nổ? Cuộc điện thoại Lý Trân Anh gọi cho Phó Xuân Hoa đã kết nối, nếu không phải vì bị nổ thì tại sao lại cúp máy ngay lập tức?”
Du Đạc nói, “Bởi vì đối tượng ngoại tình vừa khéo ở bên cạnh, không tiện nhận?”
Trình Cẩm nói, “Còn một vấn đề, cách này cũng không thể khống chế thời gian nổ chính xác. Hung thủ nếu muốn giết Tiêu Lan và Phó Xuân Hoa, hẳn là xác định bọn họ đã vào nhà rồi mới gọi điện thoại, như vậy mới có thể thành công kích nổ. Lý Trân Anh gọi điện cho Phó Xuân Hoa từ nhà, chị ta không cách nào phán đoán lúc đó Phó Xuân Hoa có ở trong nhà Tiêu Lan hay không.”
Dương Tư Mịch nói, “Có lẽ không phải muốn giết họ, chỉ là muốn dạy dỗ một chút. Họ lại vừa vặn về nhà vào lúc đó, là họ không may.”
“…” Mọi người im lặng nhìn Dương Tư Mịch, rồi im lặng nhìn Trình Cẩm.
“Có khả năng.” Trình Cẩm lại nói, “Như vậy tại sao nổ chết Quách Liêm? Hung thủ là cùng một người sao?”
Dương Tư Mịch nói, “Cùng một người.” Mọi người chờ hắn giải thích hắn lại không nói.
Trình Cẩm cười nói, “Đều là nổ, với lại hung thủ hiểu rất rõ đồ điện, máy móc, điện tử, giữa người bị hại lại có liên hệ. Quả thật rất có thể là cùng một hung thủ.”
Vụ nổ trong nhà đã được giải quyết, Du Đạc và Tiểu An tiếp tục xem ảnh chụp hiện trường tai nạn xe, họ muốn xem có cần tạo mô hình mới không, có thể tra ra bom để ở thùng xe hay gắn dưới gầm xe không, nhưng xem ảnh xong mới phát hiện là không cần thiết vì gầm xe cơ bản là hoàn hảo, từ dấu vết mọi phương diện, vụ nổ chính là bắt đầu từ trong thùng xe.
Bên này tạm thời không còn gì để tra, Trình Cẩm liền bảo Du Đạc đi xem video giám sát, hi vọng cậu có thể thu được manh mối từ đó.
Tiểu An ôm laptop đứng trước màn hình đang chiếu video, “Lão đại, anh muốn tìm ai, cho em hình người đó đi, em có thể để máy tính tự động so sánh.”
Du Đạc nói, “Video này độ phân giải không cao, hơn nữa rất nhiều người không quay được chính diện, máy tính không dễ phân biệt.”
Tiểu An mất hứng bĩu môi.
Trình Cẩm cười nói, “Tiểu An, em nghỉ chút đi.” Anh vẫy tay gọi Hoàng Bân, “Có tiện dẫn em ấy đi tham quan cục Công an các cậu không?”
“Được lắm!” Tiểu An nhảy cẫng, Hoàng Bân đành phải dẫn em ra ngoài.
Cục Công an cũng không có gì hay để ngắm, với lại trước đây họ từng tới một lần rồi. Tăng Trúc cũng đi cùng hai người, Tiểu An nhìn xung quanh rồi nhìn Hoàng Bân và Tăng Trúc, hồi lâu sau em ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, “A, tôi nói sao chỗ này hơi quen quen, tôi nhớ ra hai người các anh rồi! Này, chào hai anh nha! Lâu không gặp, các anh vẫn làm cảnh sát nha.”
“…” Hoàng Bân yên lặng không nói,
mặt hắn phổ thông quá mà.Tăng Trúc nghi ngờ nhìn vẻ mặt hồn nhiên của Tiểu An,
ừm, luôn cảm thấy nửa năm nay trôi qua không thuận lợi cho lắm, chẳng lẽ là mấy người này giở trò quỷ?