Tổ Điều Tra Án Đặc Biệt

Chương 32




Lúc màn đêm buông xuống Dương Tư Mịch lại định thức trắng một đêm nhưng Trình Cẩm đã nghĩ tới vấn đề này, nên anh ngồi bên giường Dương Tư Mịch nói, “Ngủ đi, tôi trông cậu.” Sau đó anh nắm tay Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch nhìn anh, an tĩnh nhắm mắt, thế mà lại ngủ thẳng tới sáng.

Tám giờ sáng, có người gõ cửa, Trình Cẩm nhíu mày thầm than xem ra Dương Tư Mịch sắp bị đánh thức, quả nhiên một giây sau Dương Tư Mịch liền mở mắt ra, Trình Cẩm thả tay hắn cười nói, “Tỉnh rồi? Tôi đi mở cửa.”

Ngoài cửa là Đỗ Minh Thản, hắn đặc biệt tới chỗ tổ đặc án sớm để báo tin, lúc này cũng hơi xấu hổ, đang nghĩ có phải mình tích cực quá mức không, “Ngại quá, có phải tôi đánh thức các anh không?”

Trình Cẩm cười, “Không có, là chúng tôi dậy trễ. Anh ngồi trước đi, chúng tôi sửa soạn xong ngay đây.”

Đám Diệp Lai cũng nhanh chóng tập hợp.

Hàn Bân báo cáo tình huống thi thể Diệp Cánh Chính trước tiên, chất độc Diệp Cánh Chính trúng phải còn đang kiểm nghiệm nhưng trên thân thể hắn có ngoại thương, đầu bị nứt xương nhẹ với lại não cũng bị xuất huyết nhẹ cho thấy đầu hắn từng bị vật nặng nện vào, mặt khác trên người có mấy vết cào.

Trình Cẩm hỏi, “Vậy nguyên nhân tử vong của Diệp Cánh Chính là?”

Hàn Bân đáp, “Nguyên nhân tử vong của anh ta hơi lạ, phải kiểm nghiệm thêm một bước.”

Diệp Lai và Du Đạc đã điều tra tất cả nhân viên khách sạn Kim Phong, lúc hỏi trực tiếp thì không lấy được manh mối có ích nào, sau đó họ đi nghe trộm nhân viên tám chuyện với nhau, biết được bà chủ khách sạn Tăng Diễm Phân và Diệp Cánh Chính lén lút có “giao tình”.

Diệp Lai nói, “Lão đại, Tăng Diễm Phân đã được bọn em đưa về cục Công an rồi.”

Trình Cẩm gật đầu cười nói, “Làm tốt lắm.”

Bộ Hoan nói, “Diệp Tử, xem ra em đúng là có đôi mắt giỏi phát hiện gian tình!” Trong vụ án vượt ngục nổ trạm xăng dầu cũng là Diệp Lai phát hiện Viên Lỵ Lỵ và Phùng Tiêu có vấn đề.

Diệp Lai lại tưởng Bộ Hoan nói cô thám thính dưa về Trình Cẩm và Dương Tư Mịch liền hung hăng trừng Bộ Hoan rồi lén nhìn Trình Cẩm, thấy Trình Cẩm không chú ý đến họ mới thở phào.

Bộ Hoan sờ mũi, nói việc chính, “Bên tôi còn đang tiến hành.” Ý hắn là những thứ hắn mang đi từ nhà xưởng chế biến thịt bây giờ vẫn đang kiểm nghiệm.

Tiểu An nói, “Bên em hiện không có chuyện gì phải nói cho mọi người.” Bây giờ không có chuyện có thể nói trước mặt mọi người cho nên có chuyện muốn báo cáo riêng.

Trình Cẩm gật đầu, nhìn Đỗ Minh Thản.

Đỗ Minh Thản lúc này thật xấu hổ, lúc đầu hắn tưởng phía mình có manh mối, kết quả phát hiện cũng chẳng phải, “Tôi cho người điều tra xe của Diệp Cánh Chính, xe đã được rửa, chúng tôi đi tìm người rửa xe tra hỏi, hắn nói lúc xe được đưa tới chỗ họ thì rất bẩn, Diệp Cánh Chính nôn trên xe. Chúng tôi đi hỏi La Bối lần nữa, cô ta thừa nhận vì cãi nhau nên đêm đó cô ta không mở cửa cho Diệp Cánh Chính vào nhà, không ngờ anh ta sẽ phát độc mà chết. Chúng tôi đã đưa La Bối về cục Công an để tiện điều tra sâu hơn.”

Trình Cẩm cười nói, “Rất tốt.”

Đỗ Minh Thản nhẹ nhàng thở ra, tạm thời qua cửa.

Trình Cẩm để Diệp Lai ở lại trông chừng Thư Ngọ, anh cùng những người khác đến cục Công an. Lúc bọn họ thảo luận tình tiết vụ án Thư Ngọ luôn ở trong phòng mình, hắn thấy Diệp Lai tới tìm mình thì hơi sững sờ rồi cười, hắn còn nhớ chuyện Diệp Lai nhường ghế ngồi cho mình ở trên tàu, hơn nữa Diệp Lai làm rất tự nhiên nên không khiến hắn cảm thấy xấu hổ.

Trên đường đến cục Công an, Tiểu An nói cho Trình Cẩm cô tra được hai năm trước Thư Ngọ và Diệp Cánh Chính quả thực có mâu thuẫn, năm đó Thư Ngọ vừa tốt nghiệp đại học và mới làm việc ở nhà máy hóa chất một thời gian ngắn, hắn tố giác lên cơ quan có thẩm quyền nhà máy hóa chất gây ô nhiễm nghiêm trọng đến môi trường xung quanh nhưng kết quả kiểm tra của thành phố sau đó nói các loại chất thải của nhà máy đều đạt tiêu chuẩn. Sau đó Diệp Cánh Chính dẫn người đi cảnh cáo Thư Ngọ, bảo hắn bớt lo chuyện bao đồng, chân Thư Ngọ bị thương vào ngày đó nhưng Diệp Cánh Chính cũng bị thương, nằm viện rất lâu.

Tiểu An nói xong chuyện cũ của Thư Ngọ thì nói tiếp hành động của hắn sau khi về nhà khách tối qua, hắn gọi điện thoại cho một người gọi là lão Lục, bảo người đó dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ một chút.

Trình Cẩm nghĩ lão Lục này hẳn là người của xưởng chế biến thịt, không ngờ Thư Ngọ lại có quan hệ với nhà xưởng đó.

“Tiểu An, tiếp tục điều tra.” Trình Cẩm nghĩ rồi nói, “Bộ Hoan, anh đi cùng Tiểu An.”

Tiểu An và Bộ Hoan đồng ý, hai người rời đi trước.

Đến cục Công an, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch đi gặp La Bối trước, đêm qua Dương Tư Mịch ngủ được mấy tiếng nên hôm nay tinh thần tốt hơn rồi, Trình Cẩm thấy vậy tâm tình cũng sáng sủa.

La Bối đang ngồi ngẩn người trong phòng thẩm vấn, biết có người vào cũng không ngẩng đầu nhìn.

Trình Cẩm đưa ly nước ấm anh lấy cho La Bối, “Uống chút nước ấm đi.”

La Bối ôm ly nước bằng hai tay, một mình cô ngồi trong căn phòng trống không này hai tiếng, tim cũng lạnh lẽo, cuối cùng bây giờ được tiếp xúc với hơi ấm, “Tôi đã nói với họ rồi, là tôi không đúng, tôi nên nói các anh biết đêm đó tôi không cho Diệp Cánh Chính vào nhà, tôi tưởng anh ấy sẽ lái xe đi, tôi không biết anh ấy không đi… Tôi không ra ngoài lần nào, trời sắp sáng tôi mới nhìn thấy xe anh ấy nên ra ngoài xem, không ngờ anh ấy gục trong xe, tôi gọi cấp cứu.”

“Tôi cũng không cố ý gạt các anh, nhưng các anh bảo tôi làm sao nói với người nhà anh ấy rằng vì tôi không kịp thời phát hiện anh ấy bị ngộ độc, không kịp đưa đến bệnh viện nên mới chết đây?” La Bối khóc, cô không dám đối mặt với người nhà Diệp Cánh Chính thừa nhận là cô gián tiếp gây ra cái chết của hắn, cô không thể đối mặt với sự trách móc của bố mẹ hắn.

Dương Tư Mịch nói, “Tại sao hai người cãi nhau? Vì anh ta có quan hệ với những người phụ nữ khác?”

La Bối kinh hãi, chẳng quan tâm khóc lóc nữa, “Sao các anh biết?”

Dương Tư Mịch nhìn cô nói, “Vì bây giờ người đó cũng được đưa tới đây rồi.”

La Bối giật mình, “Các anh cũng nghi ngờ cô ấy? Không, không liên quan đến cô ấy đâu, cô ấy không biết Diệp Cánh Chính có người vợ sắp cưới là tôi, Diệp Cánh Chính lừa cô ấy mình chưa có bạn gái. Cô ấy nói với tôi đã chia tay Diệp Cánh Chính, với lại cũng muốn từ chức. Hôm Diệp Cánh Chính đi khách sạn ăn cơm với đoàn người thị trưởng cô ấy không đi cùng, tối đó cô ấy đi ăn với tôi mà, Diệp Cánh Chính ngộ độc không liên quan đến cô ấy.”

Trình Cẩm nhíu mày, từ chức? “Cô ấy” này và Diệp Cánh Chính có quan hệ công việc, xem ra không phải Tăng Diễm Phân, Tăng Diễm Phân là bà chủ khách sạn, không thể nói có quan hệ công việc với Diệp Cánh Chính được.

Dương Tư Mịch đưa giấy bút cho La Bối, “Viết tên, số điện thoại di động và địa chỉ của người đó.”

La Bối thế mới biết mình bị Dương Tư Mịch lừa, tuy bất đắc dĩ nhưng vẫn viết ra thông tin Dương Tư Mịch muốn, lại hỏi, “Vậy người anh nói là ai?” Sau đó tự cô nghĩ thông, cười khổ nói, “Nói vậy là ở bên ngoài Diệp Cánh Chính còn những người khác?”

Dương Tư Mịch lấy đi giấy bút trong tay cô, cùng Trình Cẩm đi ra, đi được hai bước hắn dừng lại nói, “Lúc Diệp Cánh Chính phát độc, cô không biết anh ta còn ở ngoài nhà, anh ta cũng không gõ cửa nên cô không có trách nhiệm gì cả.”

La Bối lại rơi lệ, “Cảm ơn anh.” Cô cũng hận Diệp Cánh Chính lăng nhăng, từng rủa hắn chết đi nhưng không nghĩ tới hắn chết thật.

Trình Cẩm nhận giấy bút Dương Tư Mịch đưa, cái tên trên giấy là Giải Tinh Lâm. Cô gái họ Giải này là kỹ sư nhà máy hóa chất, không lâu trước được nhà máy dùng tiền lương cao mời về.

Đỗ Minh Thản lại xấu hổ, lúc họ thẩm vấn thì chẳng hỏi được gì, người tổ đặc án hỏi thì có tiến triển mới ngay, hắn vội nói Điền Thuật dẫn người đưa Giải Tinh Lâm về cục Công an phối hợp điều tra.

Trình Cẩm và Dương Tư Mịch tiếp tục đi gặp Tăng Diễm Phân, Tăng Diễm Phân khoảng ba mươi tuổi, trưng diện xinh đẹp, thấy đám Trình Cẩm đi vào thì mỉm cười với họ, Trình Cẩm cũng đưa cho cô một ly nước ấm, “Uống nước trước.”

Tăng Diễm Phân bưng ly uống hai ngụm, khẽ thở dài, lại mỉm cười, “Cảm ơn các anh.”

Dương Tư Mịch nhìn cô, “Thật ra cô rất hồi hộp, còn hơi sợ hãi?”

Tay Tăng Diễm Phân run nhẹ, “Đã được đưa tới cục Công an rồi, sao không sợ chứ.” Tuy cô luôn mỉm cười đúng mực nhưng quả thật rất hồi hộp, dù cô tự nhận mình là người phụ nữ đã trải sự đời.

Dương Tư Mịch nói, “Diệp Cánh Chính bị ngộ độc chết.”

Tăng Diễm Phân nói khẽ, “Mọi người đều biết.”

Dương Tư Mịch nhìn chằm chằm cô ta hỏi, “Nhưng Diệp Cánh Chính cũng không phải là…”

Tay Tăng Diễm Phân lại run rẩy, suýt không cầm vững ly giấy, cô vội vàng đặt ly lên bàn, nhếch môi không nói.

Dương Tư Mịch không nói hết câu mà hỏi sang vấn đề khác, “Diệp Cánh Chính có nói cho cô biết anh ta có vợ sắp cưới tên La Bối không?”

Tăng Diễm Phân khẽ giật mình, “… Không có, sao lại thế, anh ấy thề với tôi…”

“Thề chỉ yêu cô? Sẽ kết hôn với cô?” Dương Tư Mịch lại nói tiếp, “Cô biết Diệp Cánh Chính còn có quan hệ với một đồng nghiệp tên Giải Tinh Lâm không?” Hắn thấy lần này Tăng Diễm Phân không tỏ ra kinh ngạc, “Ừm, cô biết Giải Tinh Lâm. Cô phát hiện Diệp Cánh Chính và Giải Tinh Lâm đang quen nhau nên cô…”

Tăng Diễm Phân cắn môi, thẳng thắn nói, “Hôm đó lúc tôi đi tìm Diệp Cánh Chính vào ban ngày, Giải Tinh Lâm đang nói muốn chia tay anh ấy, tôi mới biết Diệp Cánh Chính chân đạp hai thuyền, à, bây giờ thêm một vợ sắp cưới nên là ba thuyền. Lúc đó tôi thấy họ nhưng họ không thấy tôi, buổi tối thì Diệp Cánh Chính dẫn người đến chỗ tôi ăn cơm, tôi thấy anh ấy ve vãn tôi như không có chuyện gì xảy ra, thực sự tức không chịu nổi bèn bỏ chút thuốc vào trà của anh ấy nhưng nhiều nhất chỉ khiến anh ấy không thoải mái mấy ngày, tôi không biết những người khác sao lại bị ngộ độc. Thật đấy! Tôi thề!”

Nói đến “thề”, Tăng Diễm Phân nhớ Diệp Cánh Chính cũng từng thề chỉ yêu mình liền thở dài, thề thốt là thứ không đáng tin nhất, “Các anh tin tôi đi, tôi thật sự không bỏ thuốc những người khác.”

Trình Cẩm nói, “Tôi tin cô. Nhưng vụ án đang được điều tra, tạm thời cô ở lại cục Công an đi.”

Tăng Diễm Phân nghe được Trình Cẩm nói tin mình, thở phào, “Cảm ơn anh.”

Trình Cẩm nhìn Dương Tư Mịch, Dương Tư Mịch hơi lắc đầu đứng lên đi ra ngoài, Trình Cẩm đuổi theo hắn.