Nếu để Tô Hoài phát biểu cảm nhận khi trở thành bạn thân của Đường Đường Đường, thì chắc chắn là: Số mệnh có kiếp nạn.
Trận nghiệt duyên này phải ngược dòng trở về mười một năm trước, hai người đều sáu tuổi.
Mùa hè năm 2008, Tô Hoài theo ba mẹ thuyên chuyển công tác, từ Bắc Kinh dọn đến một khu nhà công nhân viên chức tại Thành Đô.
Ảnh hưởng của việc chuyển nhà không chỉ về đồ ăn, khí hậu không thích ứng, mà còn trở ngại trong giao tiếp ngôn ngữ.
Từ nhỏ đã có chất giọng Bắc Kinh đặc sệt khiến cậu giao lưu vô cùng trắc trở với các bạn nhỏ nói giọng Tứ Xuyên. Cậu nói chuyện bọn họ nghe không hiểu, lúc bọn họ nói chuyện, lại đến phiên cậu không hiểu.
Bản thân tiểu Tô Hoài thì không phải một người hoạt bát, tiếp tục như thế có thể đoán ra, cậu sẽ chẳng có người bạn nào cả.
Đường Đường Đường xuất hiện có thể nói là thời cơ vừa khéo, như một tia sáng rọi vào cuộc sống hiu quạnh của Tô Hoài. Tuy cô cũng nói giọng Tứ Xuyên, song ở trước mặt cậu, cô vui lòng chấp nhận cậu, giao lưu Xuyên Phổ sứt sẹo với cậu, hai người giao tiếp ôm theo suy đoán, cứ thế chơi chung với nhau.
Ý nghĩ chủ quan này sau một tháng cậu quen biết Đường Đường Đường thì vỡ nát đùng đùng. Sau khi hiểu rõ nhau Tô Hoài mới phát hiện, Đường Đường Đường này căn bản không phải tiểu tỷ tỷ thần tiên chân thiện mỹ gì, cô tốt với cậu hoàn toàn vì muốn tìm một lâu la nhỏ có thể mặc sức sai sử.
Trước khi Tô Hoài dọn đến, Đường Đường Đường là đứa bé nhỏ tuổi nhất tiểu khu. Nhóc con này từ nhỏ đã có nhân phẩm không tốt, không chia quà vặt cho cô liền đi mách, chơi thua người ta cũng khóc, vì cô còn nhỏ, nên những người lớn đều thương yêu cô, thấy cô bị uất ức, mọi người đều túm lấy đứa lớn hơn dạy dỗ, chả trách về sau đám trẻ không thích chơi với cô.
Tất nhiên Đường Đường Đường cũng biết mình bị cô lập, có điều cô không quy tội do nhân phẩm mình có vấn đề, mà chỉ cho rằng mình nhỏ quá, bọn trẻ cảm thấy ‘không cùng đẳng cấp’, mới không hoan nghênh cô.
Cho nên lúc Tô Hoài đến tiểu khu này, dù cậu chỉ nhỏ hơn cô nhóc 12 ngày, nhưng Đường Đường Đường vẫn hết sức kiên trì mình là chị cậu.
Cô cũng cần dựa vào việc chèn ép người khác để đề cao địa vị của mình nha!
Đường Đường Đường có suy nghĩ sai lệch, không ít lần tiểu Tô Hoài chịu thiệt dưới tay cô:
Một khi cậu trốn đi ăn quà vặt bị Đường Đường Đường bắt được, lập tức tịch thu toàn bộ, cuỗm luôn đạo đức đi theo: “Tháng trước mình mua rau câu có chia cho cậu phân nửa, sao cậu ích kỷ thế?
Tô Hoài, mình thật sự nhìn lầm cậu rồi.”
Tô Hoài muốn nói cho cô biết: “Rau câu mà cậu cho mình, đó đã là chuyện của hè năm ngoái, cậu không thể cứ lấy chuyện này ra nói hoài, không phải tháng nào cũng là ‘tháng trước’ hết.”
Song cậu không dám nói, cậu quá cần người bạn, đành nghiến răng nhẫn nhịn.
Chuyện kiểu này diễn ra nhiều vô số kể, nhưng khiến Tô Hoài không chịu nổi chính là việc lần nào cô cãi nhau với chị gái trên lầu đều nghỉ chơi với nhau, muốn tìm người ta làm hòa lại sĩ diện, ép cậu đi tìm chị gái truyền một số lời ngu ngốc, chẳng hạn như: “Em có thể làm hòa với chị, nhưng là giả vờ làm hòa, không phải chân chính làm hòa.”
…
Đây không phải đồ ngốc sao?
Vì bị Đường Đường Đường bắt nạt quá thảm, trong lòng Tô Hoài dần dần sinh ra bất mãn: Tại sao mình phải chơi với đồ đầu óc xấu xa này?
Nhìn Đường Đường Đường càng ngày càng xấu xa, Tô Hoài cảm thấy mình rất ưu sầu, ưu sầu lắm.
Có người lớn thấy hai người đi chung với nhau, còn trêu ghẹo hai người họ, nói Đường Đường dính Hoài Hoài như vậy, về sau chắc chắn sẽ làm con dâu nhỏ của nhà họ Tô.
Lần đầu tiên Tiểu Tô Hoài lớn chừng này nổi cáu với người ta:
Không cho sỉ nhục người ta (tôi)!