Tố Hiền Thê

Chương 7: Không sợ




Edit: Tuyến Jin

Khi Lý Chính Nhiên về phòng, Mạc Ngữ đã ghé vào trên đệm ngủ. Hắn đương nhiên biết nàng vất vả, người có mắt nhìn thì sẽ nhìn ra, chỉ là trước mặt mọi người nàng phải vờ như không có gì, đệ muội bụng đang to không thể chia việc với nàng, ngược lại còn cần nàng chiếu cố, Hân Nhạc không biết để ý, cho nên sau cơm chiều hắn mới dặn dò mẫu thân về nghĩ ngơi sớm chút.

Hắn cũng không thích đến Cữu gia, đặc biệt Cữu cữu là người quá mức sĩ diện và quá mức háo thắng, cái gì đều phải đè đầu người ta, thứ hai là ngày ấy, chuyện hôn ước giữa hai nhà đã có vết tỳ, Cữu cữu, mợ lại là người đa nghi, một câu nói hơi trật cũng dẫn tới nghi kỵ, nói chuyện tổng phải lo trước lo sau, nhưng Mẫu Thân chỉ còn một thân thích là Cữu cữu, nên không thể đắc tội……

Mạc Ngữ biết mình được ôm vào ổ chăn, không mở mắt không bởi ngủ như chết, mà là không biết nên từ chối hắn thế nào, đơn giản giả bộ ngủ, giả bộ sự việc gì cũng chưa phát sinh.

Đêm nay, phu thê bọn họ ngủ thật sự yên ổn, bởi vì không thể lại lăn lộn nữa, huống hồ vẫn đang trong nhà người khác.

*****

Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Ngô thị và Tôn thị muốn ra cửa, khó có được một chuyến tới trong thành, tự nhiên muốn mua vài thứ mang về.

Chính Cũng vội vàng đi bái kiến đồng liêu, Chính Tích cũng không biết trốn đến nơi nào, Lý Chính Nhiên không thể không cùng đi với mẫu thân—— vốn đã tính trước đi đại doanh trong huyện nhìn xem..

Tôn thị lãnh các nàng đi đều là cửa hàng tốt nhất huyện thành, dù sao cô em chồng nói nàng mấy đứa con trai hiện tại của nàng ta đều không tồi, hẳn là cũng không sợ tiêu nhiêu đấy tiền đi?

Lý, Ngô hai nhà, tổng cộng sáu nữ nhân cuối cùng ước chừng tiêu hết 500 lượng.

Lý Chính Nhiên thật sự…… Thế nhưng một chút cũng không trách các nàng, còn Ngô thị sắp chống đỡ không nổi, trong lòng tuy minh bạch đại nhi tử cũng có tiền, nhưng tiêu như vậy cũng không được nha, vốn dĩ bà chỉ định làm dáng trước mặt tẩu tẩu, khiến cho nàng ta hối hận ngày xưa đã hối hôn với Chính Nhiên, không thể ngờ tới đại tẩu cũng thật chẳng khách khí, cư nhiên thẳng tay mua nào vải vóc trang sức. Bà rất muốn kêu dừng lại, nhưng chuyện tới nước này mà kêu dừng thì sao trước đó lại bảo nhau đi dạo cửa hàng, dù sao mua xong ở hàng trang sức này không sai biệt lắm phải trở về, thôi nhắm mắt vậy.

Lý Chính Nhiên là một đại nam nhân, đương nhiên sẽ không theo một đám nữ nhân đi dạo, dứt khoát tìm trà quán uống trà, chỉ cho thê tử một tấm ngân phiếu, để nàng chủ sự.

“Đại tẩu, ngươi thử cây trâm ‘ Thuý ngọc lan thoa ’ kia, đừng để người khác tiện nghi.” Triệu Nhứ Yên tuy có chút ghen ghét đại ca có thể bỏ ra chừng ấy tiền, nhưng mợ càng đáng giận, tiền của người ta mà tiêu xài chả biết nương tay, lại chuyên chọn đồ tốt, quả thực vung tiền như rác —— tuy rằng nàng cũng lựa mua đồ tốt nhất, nhưng nàng là con dâu Lý gia, tiêu tiền của Đại bá, so hai mẹ con bọn bọ có tư cách hơn.

Mạc Ngữ đang đang thưởng thức một con đai Ngọc khấu, chất ngọc Nạm thành mượt mà, thập phần độc đáo, xứng với Ngân bạch trường bào của trượng phu nhất định rất đẹp, đang suy nghĩ có nên mua cho hắn hay không, bị Triệu Nhứ Yên đánh gãy suy nghĩ, thuận tay nàng ta chỉ về phía mợ bên kia —— mợ đang cầm một cây Thuý ngọc lan thoa búi tóc cho Nguyệt Hề biểu tỷ, trong miệng tấm tắc tán thưởng.

“Thích liền mua đi.” Mạc Ngữ nói, nàng trước mắt đối với mấy thứ trang sức này không để bụng—— còn mới mẻ như hồi tân hôn nữa đâu.

“Ngươi ấy, như thế nào dễ bị khi dễ thế! Đoạt của ngươi cái gì cũng không tức giận!” Triệu Nhứ Yên đối với thái độ không tranh không giành của Mạc Ngữ phi thường khinh thường.

“Kia nhưng không nhất định.” Ít nhất đoạt nam nhân của nàng liền không được, tốn chút tiền thì cứ tiêu đi, mẹ chồng thông minh như vậy, chắc chắn sẽ có giới hạn nàng không tiện xen mồm, để lão nhân gia đi xử lý —— tính bồi thường cho chuyện mất quy củ hôm qua đi, tin tưởng mẹ chồng sau khi tiêu bao nhiêu tiền như vậy, hẳn là hơi xấu hổ khi bảo nàng không quy củ.

“Tới đây ——” Mẹ chồng vẫy tay bảo nàng qua bên đó.

Mạc Ngữ đỡ Triệu Nhứ Yên đến trước mặt mẹ chồng.

“Tới, ngươi cũng mang lên xem.” Ngô lấy trâm từ tay Ngô thị, cài lên búi tóc Mạc Ngữ, “Được đấy, Đại tẩu, ngươi nhìn xem thế nào?” Dò hỏi Tôn thị.

Tôn thị cười cười gật đầu.

Triệu Nhứ Yên cũng thò người qua nhìn xem, gật đầu nói, “Đại tẩu da trắng, hợp với cây trâm này nha, nhìn lên có điểm quý phái.” Năm mươi lượng đó, mợ thật đúng biết chọn!

Ngô thị thật ra cũng không tính mua cho dâu lớn, bởi vì thật sự có điểm quý, năm mươi lượng bạc đó, bằng bốn tháng tiền ăn của Lý gia, mua chỉ mang trên đầu thôi rất đáng tiếc.

Lý Chính Nhiên vừa lúc tiến vào, mới vừa gặp phải một đồng liêu trong quân, khó được tại một địa phương nhỏ này găp được đồng liêu trong Hắc Kỵ Quân, tính tìm nơi trò chuyện, nên tới thông báo mẫu thân một tiếng.

Đã đụng phải hắn, tự nhiên các bà các chị cũng sẽ thuận miệng hỏi ý kiến hắn một tiếng, ý kiến của Lý Chính Nhiên chính là không có ý kiến gì, cho thê tử tiền, vốn dĩ là để nàng dùng, mua chút đồ thôi chả sao cả.

‌Hắn là đại gia trả tiền, hắn nói mua vậy đành phải mua, tuy rằng Ngô thị như cũ thực đau lòng, bất quá con dâu trưởng hôm nay cũng chưa mua gì, tốn nhiều tiền của nhi tử vậy cũng không thể để dâu trưởng tay không đi về, vậy cũng khó coi, đứt ruột hạ quyết tâm, dứt khoát mua.

Cứ như vậy, cuối cùng một nhà sau khi dạo xong mấy cửa hàng, sáu người tổng cộng tiêu năm trăm chín mươi hai lượng bạc, mà vợ chồng Lý Chính Nhiên chỉ mua một cây trâm thoa, một cái đai ngọc, cùng mỗi người một ít vật liệu may mặt, còn những người khác thì thu hoạch đầy bồn đầy chén, đương nhiên, Ngô thị cũng cấp mặt mũi cho đủ, cho dù mua sắm có điểm quá trớn, nhưng nhiêu đấy tiền đã chứng minh Chính Nhiên là một hảo hài tử có thực lực.

Thực lực sinh mặt mũi, mặt mũi đại biểu hư vinh, hư vinh thu nhận phiền toái.

Lấy tài lực của Chính Nhiên hiện giờ, gia thế, cùng với quang cảnh hắn sắp nhậm chức huấn luyện quân trên huyện, đều chứng minh một sự kiện —— hắn có thực lực cưới Nhị phòng, tức biểu muội hắn Nguyệt Hề.

Tuy nói Nguyệt Hề của bọn họ mọi thứ Cầm Kỳ Thi Hoạ đều tinh thông, vốn không nên làm nhỏ, nhưng thân phận ở goá làm nàng ta mất đi không ít mặt mũi, bất quá sau khi tiến vào Lý gia, có quan hệ anh chị em bà con đỡ, tất nhiên sẽ không chịu nhiều ủy khuất, huống chi đại phòng kia còn là nha đầu xuất thân hương dã, hơn nữa đến nay chưa có con, mà Nguyệt Hề bọn họ đã sinh qua một đứa, bát tự dây lưng, nhất định có thể sinh con cho Lý gia.

Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này không thể mở miệng, năm đó hối hôn chính là bọn họ, hiện giờ người ta có nguyện ý hay không còn không biết, bất quá Chính Nhiên từ trước đến nay hiểu chuyện nghe lời, lại yêu thương thân nhân, nói vậy sẽ không để Nguyệt Hề chịu khổ đi?

Quyết vậy đi, có thể gả cho người ôn hoà thiện lương thì tốt ——

Đương nhiên, ải đầu tiên cần phá chính là mẫu thân của Lý Chính Nhiên, không phải có câu lệnh của cha mẹ lời người mai mối sao.

Ngô thị sau khi hiểu ý Đại ca, trong lòng thầm bực mình, năm đó thời điểm Chính Nhiên nghèo túng, bọn họ đến vội vã hối hôn, hiện giờ nữ nhi nhà mình làm quả phụ vẫn không biết xấu hổ mở miệng muốn đưa lại đây!

Ngô thị đương nhiên không cao hứng hôn sự này, bà thấu tính tình nha đầu Nguyệt Hề kia, tài văn chương là có, lại thập phần khó hầu hạ, trong nhà đã có một dâu hai đủ cho bà tức rồi, lại nhiều thêm một đứa, ngày tháng sau này bà phải sống thế nào?

Bất quá cự tuyệt lại khó mà nói quá nặng, nói mà người khác không hiểu ý mình cũng không tốt, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đẩy cho Chính Nhiên chính mình giải quyết vấn đề thì tương đối tốt.

Lý Chính Nhiên thật không nghĩ tới cữu cữu còn sẽ đề ra loại yêu cầu này, hắn tự nhiên không đồng ý, bởi vì căn bản hắn không nghĩ tới cưới cái gì Nhị phòng, Tề nhân chi phúc loại chuyện này không phải ai cũng có thể hưởng, đặc biệt tài nữ như Nguyệt Hề, nàng cùng mẫu thân cùng một loại người, bởi vâỵ mới tự cao, đối người buôn bán nhỏ quanh mình rất là khinh thường, cho nên năm đó khi chọn nàng dâu, hắn mới chọn nữ nhi Mạc gia, bởi vì cùng Nguyệt Hề loại này tài nữ này ở chung thật sự quá mệt mỏi, hắn chỉ nghĩ cưới một thê tử mà thôi, chỉ cần không ngu dốt là được, không cần thiết thơ từ ca phú mọi thứ tinh thông, huống chi hắn cũng không có cao quý như thế nên cũng không cần yêu cầu người ta.

Lý Chính Nhiên nói chuyện với Cữu cữu trước, sợ rằng mở lời từ chối ngay sẽ hỏng hoà khí hai bên.

Vì thế sau khi thối lui, chính lúc hai bên đang im lặng, chợt có gã sai vặt vào cửa tới báo, nói là Chính Tích biểu thiếu gia bị nha môn bắt đi.

Lý Chính Nhiên mày nhíu lại, đứng dậy cùng cữu cữu bái biệt một tiếng, ngay sau đó bắt gã sai vặt báo tin, khoác áo choàng ra cửa ——

Đột nhiên được tin dữ cả Ngô trạch một mảnh hỗn loạn.

Ngô thị đau nhất đứa con út, khi nghe tin, thiếu chút nữa ngất xỉu.

“Mẫu thân, người trước đừng hoảng hốt, Đại ca đã qua đó, lại nói Chính Tích cũng làm không được cái chuyện xấu gì, người đừng chính mình dọa mình.” Chính cũng áo ngoài còn chưa mặc —— hắn cùng đồng liêu uống rượu vừa trở về không bao lâu, muốn ngủ một lát, mới nằm xuống đã bị tin này dựng tỉnh.

“Chính Cũng, ngươi trên quan trường quen biết nhiều người mau đi tìm người giúp, Chính Tích nó luôn lỗ mãng, định là lại quá thẳng tính, đắc tội người nào rồi!” Ngô thị vớt áo choàng trong tay Triệu Nhứ Yên, tự mình phủ thêm cho Lý Chính Cũng—— ngại con dâu động tác quá chậm.

Triệu Nhứ Yên cắn môi sinh khí, bất quá bởi việc của Chính Tích tương đối mấu chốt, nên nàng mới không tính.

Ngô gia cữu cữu cũng đã sửa soạn xong, định cùng Chính Cũng cùng nhau qua đó ——

Chít chít oa oa nửa ngày, người một nhà rốt cuộc tiễn hai cậu cháu ra cửa, dư lại những người thấp thỏm chờ đợi.

Đến lúc mặt trời lặn Tây Sơn, cậu cháu bốn người mới trở về ——

Vừa vào cửa, Ngô thị còn chưa tới kịp xem xét con út có bị thương nơi nào không, Chính Tích liền bị Lý Chính Nhiên túm cánh tay kéo đi ra ngoài ——

“Đại ca, đại ca, huynh trước hết nghe ta nói!” Lý Chính Tích vội vàng hướng Đại ca giải thích, bất quá Lý Chính Nhiên hiển nhiên không muốn nghe.

“Chính Nhiên, hắn mới từ trong nha môn ra tới, ngươi đừng lại đánh!” Ngô thị vội vàng muốn đuổi theo, lại bị Chính Cũng ngăn lại.

“Mẫu thân, người trước đừng động, là tiểu tử kia tự tìm!” Chính Cũng cũng tức giận không nhẹ.

“Làm sao vậy? Nha môn không duyên không cớ bắt chú em làm cái gì?” Triệu Nhứ Yên hỏi Trượng Phu một tiếng.

Lý chính cũng cởi bỏ áo choàng, nói: “Nói hắn tạo phản.”

“ Hả?!” Mọi người nhất trí ngây ra.

Nguyên lai Lý Chính Tích hôm nay lại gặp gỡ vài văn hữu, vài người tụ ở bên nhau uống rượu kiêm bàn luận chính sự thiên hạ, men say đi lên sau hảo một phen cảm khái, than thế đạo trêu ngươi, quan trường hắc ám, chí sĩ uyên bác muốn báo quốc lại không cơ hội.

Chủ quán Tửu lâu vừa thấy tình cảnh này, sợ chuyện phiền phức này vỡ lỡ bị liên lụy, vội đi báo quan, kết quả vài người đương lúc say khướt bị áp đi Nha môn.

“Uống say ngâm vài câu thơ mà thôi, bọn họ mấy người đọc sách thì có thể tạo phản cái gì!” Ngô thị thở dài.

“Mấy năm nay phản quân xuất hiện nhiều, triều đình cảnh giác vô cùng, mặc kệ có phải thật tạo phản hay không, phàm là dính lên biên chính là tội lớn tru gia diệt tộc.”

Chúng nữ quyến sợ tới mức không nói nên lời.

Bất quá ——

Chính nhiên có phải hay không đánh hơi lâu? Như thế nào mà nửa ngày còn chưa trở về?

“Được rồi, Mẫu thân ngươi đừng đi theo thêm phiền, ngươi càng đi ngăn đón, Đại ca liền đánh đến càng dữ.” Chính Cũng thấy mẫu thân lại định đi can, hắn liền lên tiếng cản.

Ngô thị ngẫm lại cũng đúng, Chỉnh Nhiên mà bốc hoả lên, bà đến cầu tình càng phản tác dụng, chính lúc nóng vội tầm mắt quét đến Mạc Ngữ, “Ngươi đi xem.” Hắn không phải hiếm lạ Tức phụ của mình sao, vậy sai nàng đi nhìn một cái.

Mạc Ngữ nhìn Chính Cũng một cái, hắn cũng không ngăn cản, xem ra là không thể không đi, gật đầu đáp ứng.

***

Ngô trạch gian nhà Tây Bắc có khoảng sân chất đống tạp vật linh tinh, giờ phút này cửa viện đang đóng lại, ngẫu nhiên từ bên trong truyền ra vài tiếng hít hà, có thể thấy được bạo lực còn đang liên tục.

Mạc Ngữ nhẹ nhàng đẩy cửa tướng môn ra một khoảng, còn chưa thấy người, thì nữa khúc trượng dài bay lại đây, may mà nàng đủ nhanh, lách mình qua một bên, trượng dài không đánh tới nàng, nhưng vấp phải hòn đá ngã, tay trái đập xuống đất, một trận tê mỏi ——

Cửa viện cũng theo đó kéo ra, phu quân đại nhân của nàng vẻ mặt cơn giận còn sót lại chưa tiêu mà đứng ở cửa —— hắn tức giận bộ dáng rất đáng sợ.

“Nàng ——” Lý Chính Nhiên không nghĩ tới là nàng, đoán là Mẫu thân muốn nàng tới.

Tuy rằng hắn tức giận chưa tiêu, bất quá thê tử giống như bị đập tay không nhẹ, hắn cường ngạnh ép xuống tính tình, lại đây đỡ thê tử đứng dậy.

“Trong vòng nữa năm tới, ngươi nơi nào củng không được đi!” Lý Chính Nhiên lửa giận lan khắp nơi uy hiếp Tam đệ hắn.

“ Quốc gia như thế, thế đạo như thế, ta tội gì phải tiến quan trường cùng những người đó làm bạn!” Lý Chính Tích ngồi dưới đất, hắn đối với việc bị đại ca mắng không có câu oán hận, bất quá khi Đại ca mắng hắn lấy cớ rất là không phục.

Lông mày Lý Chính Nhiên dựng ngược lên, “Ai nói đọc sách liền một hai phải tiến quan trường!”

“Vậy ngươi huynh tội gì bắt ta khảo kì thi mùa thu! Ta không như Nhị ca có mục tiêu cao rộng, làm không được cái gì Nhất phẩm quan to!” Lý Chính Tích lời lẽ chính đáng.

“Cho nên ngươi tính dựa vào cái miệng để cứu quốc?” Lý Chính Nhiên nhàn rỗi nắm tay lại kêu rắc rắc, coi bộ lại sắp động thủ.

“So với huynh còn tốt hơn, muốn nói mà không dám lên tiếng!”