Tố Hoa Ánh Nguyệt

Tố Hoa Ánh Nguyệt - Chương 27: Luyện rèn như thiếc như vàng trung kiên




- Huynh có thể nói chuyện rồi?

Một lát sau, A Trì mới mở to hai mắt, bất giác hỏi. Ặc, không phải nói là bị điểm huyệt sao, phải không thể động, không thể nói mới đúng chứ. Xem ra công phu của lão gia gia cũng không siêu phàm lắm, ít nhất thì công phu điểm huyệt còn chưa hoàn mỹ.

- Không chỉ có thể nói, mà còn có thể cử động.

Hai người đang ở chung trong một gian phòng yên tĩnh, Trương Mại sợ dọa A Trì nên giọng nói vô cùng dịu nhẹ. Hắn có thể động, nhưng lại không nỡ động. Gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo trước mắt này thật linh động đáng yêu, nhìn thế nào cũng không thấy đủ.

A Trì cẩn thận đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mặt hiện lên vẻ ngờ vực:

- Có thể nói, cũng có thể động, đây là chuyện gì xảy ra, lão gia gia điểm huyệt không hiệu nghiệm sao?

Nhất định là vậy rồi, lão gia gia vừa nhìn đã thấy là một ông lão hiền lành phúc hậu, khẳng định là không có dùng sức.

Trương Mại nhẹ giọng nói với nàng:

- Không phải không hiệu nghiệm. Mà là thời gian đã hết rồi.

Sư công tính toán thật chuẩn, ngài vừa đi thì huyệt đạo của mình cũng được giải.

Trương Mại lúc này tuy là vẫn không động đậy, nhưng rất khác với kiểu không động đậy lúc nãy, tự nhiên hơn nhiều. A Trì lưu luyến nhìn thêm một cái:

- Thì ra điểm huyệt là như vậy, đúng là thần kỳ.

Nàng từ từ ngồi trở lại trên ghế mân côi.

A Trì cầm bút lên tiếp tục vẽ sơ đồ:

- Ta xem rồi, rất thú vị, phiền huynh trở về thay ta đa tạ lão gia gia.

Thật là mở rộng tầm mắt. Được thấy khinh công của lão gia gia, bây giờ lại thấy công phu điểm huyệt của lão gia gia.

Trong ấn tượng của nàng, Trương Mại là một thiếu niên nho nhã lễ độ, hẳn là lúc này nên lịch sự đáp ứng, sau đó lặng lẽ ra ngoài qua ô cửa sổ. Nào ngờ A Trì nói chuyện nhiều như vậy mà thật lâu sau vẫn không nghe tiếng trả lời, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên thì chạm đến ánh mắt vừa dịu dàng vừa nóng bỏng của Trương Mại.

Làm gì có ai nhìn chằm chằm cô nương nhà người ta như vậy? Trên làn da trắng như bạch ngọc của A Trì hiện lên một lớp ửng đỏ:

- Lúc đầu ta thấy huynh, còn tưởng huynh là một người tốt, biết tuân thủ lễ nghĩa.

Khi đó hắn đứng ở cửa cầm phòng, cao lớn ngay thẳng, lại nho nhã lễ độ, không hề nhìn mình càn rỡ như vậy.

Trương Mại vừa ngọt ngào vừa bối rối:

- Cô nương có dung mạo mỹ lệ, làm người ta không dám nhìn gần. Tựa như một tiểu tiên tử, tú mỹ vô song, thanh nhã bất phàm, không vương chút bụi trần. Ta muốn nhìn, lại không dám nhìn…….

Được người khác tâng bốc ở trước mặt như vậy, tuy là A Trì có kinh nghiệm phong phú, không giống với các thiếu nữ khác nhưng cũng mặt đỏ tim đập:

- Huynh cũng dám nhìn được một lúc rồi đó!

Gạt người gạt người, cái gì mà dung mạo mỹ lệ, làm người ta không dám nhìn gần, ánh mắt của huynh sáng rực như kẻ gian vậy, có biết không.

A Trì vốn xinh xắn thanh tao, gương mặt lúc này hơi ửng đỏ, lại càng như mỹ ngọc phát quang, xinh đẹp tuyệt trần, Trương Mại nhìn mà tim đập thình thịch:

- Lúc nãy là nàng nhìn chằm chằm ta trước, có qua có lại, ta dĩ nhiên là cũng phải nhìn lại rồi.

Lời nói tuy có chút vô lại nhưng thanh âm vẫn dịu dàng như nước.

- Ta là nhìn vật hiếm lạ nha, người bị điểm huyệt không thể nhúc nhích cũng không thể nói, đây là chuyện lần đầu ta gặp.

A Trì vội vàng thanh minh, cái gì mà ta nhìn chằm chằm huynh chứ, ta chỉ là người hiếu kỳ thôi có được không.

Trương Mại hơi mỉm cười, rõ ràng là say mê vui vẻ:

- Thiếu nữ cúi đầu chuyên chú vẽ, ta cũng là lần đầu tiên thấy. Cô nương vốn là tuyệt thế mỹ nữ, khi chuyên chú làm việc lại càng đẹp hơn, đến mức làm cho người ta không dời mắt được.

A Trì khẽ “xí” một tiếng, lại cúi đầu vẽ sơ đồ:

- Quen nói lời ngon ngọt! Mấy câu như vậy không biết đã nói với bao nhiêu người rồi, cũng không biết đã lừa được bao nhiêu người nữa.

Trương Mại nhẹ nhàng cười:

- Rất nhiều người. Cha ta, mẹ ta, sư công, ông ngoại, bà ngoại, còn có cữu cữu, cữu mẫu, di mẫu, di dượng, cô mẫu, cô dượng, còn không ít thế thúc, thế bá, đại khái mà tính thì cũng khoảng hai mươi ba mươi người.

Không có cách nào khác, từ nhỏ miệng đã ngọt sẵn rồi.

A Trì nghiêm mặt, cúi đầu chuyên tâm vẽ, Trương Mại thì chuyên tâm nhìn nàng, hai người đều hài hòa với nhau. Ánh mặt trời buổi chiều nhè nhẹ chiếu qua khung cửa sổ, rơi trên chân mày và thái dương A Trì, làm tăng thêm vài phần thanh tú linh động, Trương Mại nhìn đến ngây người.

Bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân, kế đó có tiếng nói chuyện khẽ, là giọng của Bội A:

- Xin hỏi Tiểu Vũ cô nương, tiểu thư nhà ta có gọi người không?

Tiểu Vũ trấn định tự nhiên trả lời:

- Không có, Từ đại tiểu thư đã dặn, cô ấy muốn yên lặng suy nghĩ, không cho người khác quấy rầy.

Giọng của Bội A rất hòa nhã nhưng kiên quyết:

Tiểu thư nhà ta bình thường đến giờ này đều muốn ăn chút điểm tâm. Để ta vào xin ý kiến tiểu thư, xem người có muốn ăn hay không.

Tiểu Vũ cười kéo nàng lại:

- Tỷ tỷ tốt, tỷ đợi ta một lát, để ta nhìn thử xem Từ đại tiểu thư còn bận hay không. Nếu cô ấy còn đang bận, ta thật không dám để tỷ đi vào đâu.

A Trì giống như không nghe thấy gì, vẫn chuyên tâm vẽ sơ đồ. Trương Mại từ từ đứng lên, thấp giọng hỏi:

- Ta cho người đến quý phủ cầu hôn nhé?

A Trì kinh ngạc ngẩng đầu:

- Ta, ta chẳng qua là nhìn huynh mà thôi………..

Chỉ nhìn thôi, chứ không làm gì hết, vậy mà phải chịu trách nhiệm sao.

Trương Mại cười khẽ:

- Nàng nhìn chằm chằm ta rất lâu, có biết không? Còn ta mới nhìn nàng có chút xíu, thật là bất công. Hôm khác ta muốn nhìn nàng lại, không cho phép quỵt nợ đó.

Huynh có xem giờ không vậy, huynh nhìn ta đó mà là một chút xíu sao? A Trì trong lòng thầm oán, Trương Mại tươi cười nhìn vào hai mắt nàng, rồi tựa như một chiếc lá nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa sổ, sau đó xoay người nhẹ nhàng khép cánh cửa sổ lại.

Đúng lúc này Tiểu Vũ không ngăn được Bội A, Bội A đẩy cửa tiến vào:

- Tiểu thư, người có muốn dùng chút điểm tâm không?

A Trì vừa cúi đầu vẽ, vừa thờ ơ nói:

- Ừ, muốn, loại nào có vị thanh nhẹ ấy.

Bội A đáp ứng, đi ra ngoài.

An Hiệp quay lại nhà trên hỏi Trương Khế:

- Mẹ có chuyện gì khẩn cấp mà vội cho người gọi con tới vậy?

Trương Khế ngẩn người:

- Mẹ lúc nãy bận lo chuyện tết Nguyên Tiêu nên hơi hồ đồ, nhất thời không nhớ ra. Khuê nữ à, để mẹ nhớ thử xem.

An Hiệp im lặng hồi lâu, rồi xoay người rời đi.

Trở lại Tân Lệ Viên, An Hiệp khuôn mặt cau có:

- Từ tỷ tỷ, tỷ đoán xem mẹ muội nói cái gì? Bà nói là không nhớ gọi muội trở về là có chuyện gì.

Có chuyện hành hạ người ta như vậy sao, đúng là quá đáng mà.

A Trì đang ăn bánh mã đề xốp thơm ngọt, cười hì hì đưa cho An Hiệp một miếng:

- Chuyện này có gì đâu, đương gia chủ mẫu đều rất bận rộn, nhất thời bận quá nên quên mất cũng có thể mà. Hiệp nhi, mấy chuyện trong nhà chúng ta không giúp được gì thì cũng đừng gây thêm phiền phức.

Muội cho rằng quản chuyện nhà rất dễ sao, ăn, mặc, ở, đi lại, muôn đầu nghìn mối, rất là khó khăn đó.

An Hiệp nhận lấy miếng bánh mã đề từ từ ăn, sắc mặt dần dần hòa hoãn lại. A Trì cầm sơ đồ mà nàng đã vẽ xong, thảo luận cùng An Hiệp:

- Như thế này, thế này, có được không?

An Hiệp chăm chú lắng nghe, gật đầu nói:

- Tốt lắm, muội đi nói với nhị biểu ca, huynh ấy chắc chắn sẽ tán thành.

Đến giờ Thân, Từ Tốn tự mình sang Tây Viên đón đệ đệ muội muội. A Trì và An Hiệp nắm tay đến phòng trên từ biệt Trương Khế, An Hiệp tiễn nàng đến trước cửa thùy hoa, nhìn nàng lên kiệu rồi mới rời đi.

Về đến nhà, Từ Thuật, Từ Dật mặt mày hớn hở:

- Lão công công râu bạc thật sự rất lợi hại, khinh công nhất đẳng! Ông ấy đến vô ảnh đi vô tung, giống như là bốc hơi vậy. Lão công công râu bạc thích hai đứa con lắm, còn nói lần sau sẽ dẫn hai đứa con đi chơi nữa!

Từ Sâm và Lục Vân đều tươi cười nhìn hai ấu tử, tụi nó vừa trở về là cả gian phòng có sức sống hẳn lên.

Buổi tối, Trương Mại một mình tựa vào thành giường, đọc thư của mẫu thân đại nhân: “Nhi tử, không có con ở bên, cha mẹ rất là cô đơn. Đại ca con không biết nói ngọt, A Đồng thì miệng lưỡi ngọt quá, vẫn là Mại Mại con tốt nhất, vừa biết nói ngọt lại vừa thực tế.”

Trương Mại khóe miệng co quắp. Thật không biết người trầm mặc ít nói như phụ thân, một thiết huyết tướng quân giết địch vô số, làm sao lại bị một nữ tử hoạt bát như mẫu thân chiếm lấy trái tim nữa. Mẹ à, người gọi con A Mại hay Trọng Khải cũng được, chứ Mại Mại thì cho xin đi.

Thư viết rất dài, rất tỉ mỉ, Trương Mại xem tiếp đoạn dưới, trong thư nhắc tới tiệc rượu tất niên của hết nhà này tới nhà khác: “……..Lục di mẫu của con hình như rất thân với Từ nhị phu nhân, hỏi mẹ tới hai lần ‘thấy Từ đại tiểu thư thế nào’. Nếu là lúc trước, mẹ cũng chỉ cười cho qua chuyện, nhưng nay thì không được, vì nhi tử bảo bối của mẹ nên không thể đắc tội với Từ gia! Mẹ hàm hồ khen hai câu, lúc ‘Từ đại tiểu thư’ tới bái kiến thì lấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay tặng làm quà gặp mặt……..”

Trương Mại nắm chặt mũi. Mẹ, người đúng là hại con mà, con là nhi tử do người sinh ra chứ có phải là nhặt được ở trên đường đâu. A Trì mới thật sự là Từ đại tiểu thư, người để ý tới đường muội của nàng làm cái gì?

Đọc xuống chút nữa, Trương Mại liền thoải mái lại: “………Nhi tử, hôm nay mẹ đã gặp được cả ba vị cô nương Từ gia, đưa quà gặp mặt cho họ cũng giống nhau y hệt. Nhi tử, mẫu thân của con rất thông minh, trên cổ tay đeo mấy cái vòng lận.”

Người xem như vẫn còn tin tưởng được. Trương Mại xem thư xong thì cẩn thận gấp lại, để ở một bên. Thư của phụ mẫu, ông ngoại bà ngoại, đại ca và A Đồng, hắn đều chia ra cất giữ, trên bì thư có ghi rõ số thứ tự và ngày tháng. Cho dù trong thư chỉ nói mấy chuyện phiếm linh tinh, không hề có chút ý nghĩa thực tế nào, hắn vẫn giữ gìn kỹ lưỡng.

Mẫu thân xảo quyệt. Trương Mại cất kỹ thư, mỉm cười nhớ lại, hóa ra người chọc con chơi, trước tiên là nói về việc tặng cho “Từ đại tiểu thư” chiếc vòng trên tay làm quà gặp mặt, dọa con một trận, rồi mới nói tới việc người tặng cho cả ba vị Từ tiểu thư, người đúng là có bản lĩnh.

Nếu chỉ tặng cho “Từ đại tiểu thư”, khó tránh Từ gia sẽ nghĩ lung tung, cho là Bình Bắc hầu phu nhân nhìn trúng tôn nữ nhà họ, hoặc có ấn tượng tốt với tôn nữ nhà họ. Nếu cả ba người đều tặng thì đây chỉ là phép lịch sự mà thôi.