Tọa Cửu Liễu Thối Tổng Ma

Chương 14: Chương 14




Nhập thu, rác thải trong hành lang cũng không có mùi như mấy tháng trước, tốc độ leo cầu thang của Lưu Duyệt Minh cũng có phần chậm lại.

Thời tiết ngày càng lạnh, Hành Việt đã bắt đầu tăng nhiệt độ điều hòa.



Chỗ làm việc của Lưu Duyệt Minh gần cửa xả điều hòa, anh bị gió nóng hun hoa mắt choáng váng.



Anh xoa đầu chuẩn bị ra ngoài hút điếu thuốc.

Lưu Duyệt Minh không biết mình bắt đầu hút thuốc từ bao giờ, hình như là lúc quay về sau kỳ nghỉ.



Trước đây, anh… Được coi là một cậu bé ngoan, bất kể là ở viện mồ côi hay ở nhà họ Lưu, không hút thuốc lá cũng không uống rượu.



Sau đó ra xã hội, nghèo nàn tới nỗi ngay cả cơm cũng ăn không nổi, càng đừng nhắc đến chuyện mua thuốc.





Có điều, đúng là anh biết hút thuốc, trước khi quen Đỗ Thịnh ở câu lạc bộ, giám đốc yêu cầu bọn họ phải học cả hút thuốc lẫn uống rượu, nhỡ đâu khách hàng thích.

Rượu quá kích thích, Lưu Duyệt Minh thực sự không chịu được, song anh có hút thuốc.



Những năm này anh không nghiện, hút rất ít, nhưng gần đây Lưu Duyệt Minh thích vô cùng.



Khi gần đến giờ nghỉ trưa, Lưu Duyệt Minh dứt khoát rời khỏi tòa nhà Hành Việt, đi ra ngoài tìm chỗ ngồi.



Trong góc phun mây nhả khói, Lưu Duyệt Minh nghe thấy đằng sau có tiếng gọi, vừa ngoái đầu lại thì thấy kẻ đã mấy tháng không gặp.

Đỗ Thịnh đứng sau lưng anh trong bộ vest và đôi giày da, một tay đút túi, ánh mắt dò xét đảo quanh Lưu Duyệt Minh.

Lưu Duyệt Minh phớt lờ gã, rũ mắt tiếp tục hút thuốc.




Làn khói xám mù mịt lượn lờ xung quanh mặt anh.

“Không ngờ cậu còn biết hút thuốc.” Đỗ Thịnh nói với vẻ hơi thất vọng: “Đây cũng không phải là chuyện một đứa trẻ ngoan nên làm.”

“Biết hút thuốc thì không thể làm đứa trẻ ngoan nữa à?” Lưu Duyệt Minh thản nhiên nói: “Yêu cầu của ngài Đỗ thật đúng là nghiêm khắc.”

“Tiểu Thất, cậu là đứa trẻ ngoan, đừng làm tôi tức giận, được không.” Đỗ Thịnh đến gần anh, đưa tay giật lấy điếu thuốc trong tay anh rồi ném xuống đất.

“Ngài Đỗ,” Lưu Duyệt Minh liếc nhìn điếu thuốc còn đang cháy dở trên mặt đất, nói: “Tôi đã hai mươi tuổi rồi, không còn là thiếu niên mười mấy tuổi nữa.



Tôi không biết chăm sóc bản thân, toàn thân lỏng lẻo, chỗ ấy cũng đã lỏng, đâu còn là đứa trẻ nữa.



Anh xem đi, tổng giám đốc Quý cũng không cần tôi.



Anh đuổi tới đây làm gì, toi công giảm giá trị bản thân.”

“Cậu có biết tại sao năm ấy tôi vừa ý cậu không?”



“À, tôi sao có thể đoán chính xác suy nghĩ của đám người giàu các anh chứ.”

Lưu Duyệt Minh vừa dứt lời liền cảm thấy quai hàm đau nhói.



Đỗ Thịnh dùng một tay nhéo cằm anh, nâng mặt anh lên, ánh mắt sắc bén: “Vì cậu có một đôi mắt trong trẻo quật cường, khiến người ta mê muội.



Tôi nghĩ, đứa trẻ này nhất định cực chẳng đã mới tới đây.



Tôi muốn giúp đỡ, cậu đúng là không làm tôi thất vọng, cậu là đứa trẻ sạch sẽ, tôi không thể để cậu bị treo giá như một món hàng được.”

Lưu Duyệt Minh không né tránh không vùng vẫy, đối mặt với Đỗ Thịnh bằng một đôi mắt trống rỗng và vô cảm.

“Tôi mới ở trên gác bàn chuyện hợp tác với Quý Truyền.



Anh ta nói cậu đã bị anh ta chơi chán rồi.



Anh ta còn khuyên tôi rằng,” Ngón tay Đỗ Thịnh chậm rãi vuốt ve cằm Lưu Duyệt Minh: “Không đáng để chôn vùi thanh danh vì một món hàng không tốt lắm.”

“Tiểu Thất à.” Đỗ Thịnh tới gần Lưu Duyệt Minh, kề sát bên tai anh nói nhỏ, “Sao cậu lại rẻ rúng như thế.”.





||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||

Nói xong, Đỗ Thịnh buông tay lùi ra sau.



Gã hơi nheo mắt, khóe miệng mỉm cười, thoạt trông biểu lộ ôn hòa, nhưng Lưu Duyệt Minh lại có thể cảm nhận được sự lạnh lùng và trào phúng bên dưới lớp ôn hòa đó.

“Dù sao chúng ta đã bên nhau một quãng thời gian, con người tôi ít nhiều cũng có chút hoài niệm.



Lỏng cũng không sao, tôi không chê cậu.



Nói giá đi.”

Lưu Duyệt Minh nhìn chằm chằm Đỗ Thịnh hồi lâu, sau đó cười, cười híp cả mắt.

“Anh không chê tôi, nhưng tôi chê anh đấy, ngài Đỗ.”.