Tọa Cửu Liễu Thối Tổng Ma

Chương 16: Chương 16




Lưu Duyệt Minh bị kim ốc tàng kiều… Không đúng, anh thì tính là “kiều” gì chứ.



Nếu thật sự phải tính rõ, chẳng qua là Quý Truyền sợ anh ở bên ngoài sẽ làm hỏng thanh danh của y, vì vậy tốt hơn hết là kiếm một ngôi nhà cho cho anh ở, thứ nhất là để anh không ra ngoài gây rắc rối, thứ hai là khiến Đỗ Thịnh khó chịu.

Quý Truyền quả thực đánh giá cao Lưu Duyệt Minh rồi, anh có thể gây ra rắc rối gì chứ? Anh suốt ngày ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết phải sống cuộc sống của mình như thế nào.



Chuyển đến căn nhà hai phòng ngủ mà Quý Truyền cho anh, Lưu Duyệt Minh chỉ mang theo một ít quần áo.



Những thứ trong căn nhà mà anh thuê… Được rồi, cũng chẳng có gì cả.



Anh trả lại tiền thuê sau khi chuyển quần áo đi.



Thái độ của chủ nhà đến kiểm tra rất tốt, nói rằng Lưu Duyệt Minh là một người thuê nhà tốt, những năm này thuê nhà mà như thể không có người, rất tiện cho thuê lại.





Bấy giờ Lưu Duyệt Minh đang cúi đầu hút thuốc, không biết có nghe hay không.

Anh không phải là người chu toàn nhà cửa, chẳng qua đã chuẩn bị sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào, như thể anh không còn mối liên hệ nào với thế giới này.

Ngôi nhà cách biệt thự của nhà họ Lưu không xa, khoảng hai mươi phút lái xe.



Sau khi chuyển đến, Lưu Duyệt Minh đã sống một mình trong quãng thời gian dài.



Quý Truyền chưa bao giờ đến đây, Lưu Duyệt Minh cũng không có thông tin liên lạc của y.



Song anh không nói gì, yên tĩnh ngoan ngoãn sống ở đây.




Anh cũng không có công việc, cả ngày ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, còn không là xem TV, ngẩn người trên ban công… Cùng điếu thuốc lá không bao giờ rời tay.

Anh giống như một kẻ nghiện thuốc, chỉ cần tỉnh táo là điếu thuốc trong tay chưa từng ngừng.

Quý Truyền đến vào đúng ngày tuyết rơi nhiều nhất trong năm, Lưu Duyệt Minh ở nhà không bật đèn.



Anh mặc chiếc áo len xám đứng trên ban công mở rộng cửa sổ.



Tay anh cầm điếu thuốc, tàn thuốc cháy đỏ lóe sáng trong đêm tối vô cùng chói mắt.



Gió lạnh rít gào quét vào phòng khiến con người ta rùng mình, càng chưa nói đến đứng ở đầu gió nơi ban công.

Nhưng người đứng đó như đang hóng gió xuân, không hề nao núng, lưng thẳng tắp, hút hết điếu này đến điếu khác.

Quý Truyền mở cửa ra, bị không khí lạnh lẽo trong phòng làm rét cóng đến giật mình.






Căn phòng tối om, Quý Xuyên vô thức cho rằng trong phòng không có ai.



Mặc dù y mời người nọ vào ở, nhưng y cũng mặc kệ không thèm quan tâm.



Nếu không có chuyện gì cần dùng Lưu Duyệt Minh, y cũng không nhớ nổi là có người này.

Vừa định rời đi, y ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng người mờ nhạt sau tấm rèm.



Quý Truyền bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy trên ban công có người, Lưu Duyệt Minh đang ở nhà.




Quý Truyền thuận tay đóng cửa lại và quan sát quanh nhà.

Ngôi nhà này là một căn tầm thường trong số rất nhiều bất động sản của Quý Truyền.



Lúc đầu y bảo trợ lý của mình chọn ngẫu nhiên, thậm chí y còn không có ấn tượng gì về cách bài trí bên trong.



Ngày đưa Lưu Duyệt Minh tới đây, y cũng không vào xem, hôm nay coi như là lần đầu tiên tới.


Nghe thấy tiếng động, Lưu Duyệt Minh dập tắt điếu thuốc trên tay, từ ban công đi vào trong phòng với đôi chân cứng đờ vì lạnh.





Anh không hề bất ngờ khi nhìn thấy Quý Truyền.



Anh quay người đóng cửa sổ ban công lại, ngăn cách bão tuyết và gió lạnh bên ngoài.

Quý Truyền hài lòng với sự sạch sẽ của căn phòng, đang định nói chuyện thì Lưu Duyệt Minh đã cướp lời trước: “Đã lâu không gặp, tổng giám đốc Quý, anh tới đây làm gì?” Lưu Duyệt Minh cúi người cầm lấy điều khiển từ xa đặt trên bàn cà phê, bật điều hòa lên.

Giọng người nói khàn khàn, Quý Truyền sửng sốt phút chốc mới chuyển sự chú ý sang anh.

Lưu Duyệt Minh… Đã gầy hẳn đi, khí sắc rất tệ, nom như một bệnh nhân mắc bệnh nặng.



Có lẽ anh đã đứng trên ban công quá lâu, bông tuyết trên đầu và vai vẫn chưa tan hết, mặt và những ngón tay đông cứng đỏ bừng, trông rất đáng thương trong bộ quần áo mỏng tang.

Quý Truyền cau mày: “Đứng trên ban công làm gì? Không sợ chết cóng à?”

“Hả?” Lưu Duyệt Minh sững sờ mở to mắt, sau đó cong khóe miệng nở một nụ cười: “May mắn trời không lạnh nên tôi thưởng tuyết.”

Quý Truyền nhìn vào mắt anh, trong đôi mắt đen láy ấy không hề có ý cười, trống rỗng vô hồn..