Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Toàn Cầu Tận Thế: Bắt Đầu Từ Thu Hoạch Người Saiyan Năng Lực

Chương 101: Cao tầng đánh nhau (2)




Chương 101: Cao tầng đánh nhau (2)

Chương 101: Cao tầng đánh nhau (2)

Đi tới điểm căn cứ trước đó,

Vũ được ông Sơn nhắc nhở 1 chút điều cần chú ý trong nhiệm vụ lần này, trong đó có 1 thứ khiến Vũ khó hiểu đó là không được ra khỏi căn cứ khi nhìn thấy sương mù xuất hiện cho dù là ban ngày.

Cơ mà nghĩ đến bản thân cái thế giới này đã không được bình thường, cùng trải qua chém g·iết ma quỷ về sau. Cậu lại thấy điều này rất bình thường, thậm chí còn phải chú ý tới những trường hợp như này.

Tạm biết mọi người về sau,

Vũ liền sử dụng [Vũ Không Thuật] bay người đi tới điểm tập kết.

Ngay khi vừa đặt chân xuống, Vũ đã nhìn thấy 3 bóng người đang từ bên khác chạy tới.

Phân biệt là đôi trưởng, anh Tuấn, cùng 1 dị nhân khác.

Người này cũng ở trong tổ đội của Vũ lúc trước, đảm nhiệm vị trí xạ thủ, năng lực là liên quan tới điều khiển từ tính. Vũ từng thấy gã sử dụng năng lực này đ·ánh c·hết 1 con quỷ ở khoảng cách vài cây số, là người rất thân thiện, nên được lòng mọi người trong nhóm.

Vừa nhìn thấy người tới là Vũ, anh Tuấn là người chạy tới nhanh nhất.

Vẫn là bộ dáng đầy phong cách kiếm hiệp kia, đầu đội nón lá, miệng gặm cỏ lau, tay cằm kiếm, hông đeo rượu, chỉ là lần này cậu còn cưỡi theo 1 đầu ngựa đi tới.

Vũ nhìn lướt qua liền không kiềm được hô nhỏ:

''Chó nhà giàu!!!"'

Bởi vì con ngựa kia là 1 đầu shiny Rapidash a, cmn ở miền Trung mặc dù xuất hiện pokemon cũng không là điều hiếm thấy như miền Nam, nhưng vẫn là rất khó để bắt gặp a. Vậy mà tên này còn chơi hẵng shiny, không gọi chó nhà giàu thì còn gọi là gì.

Cơ mà tựa hồ nhớ ra bản thân cũng là chó nhà giàu, Vũ ngay lập tức lựa chọn ngậm miệng lại.



Tuấn hình như không nghe được lời Vũ nói, cho nên vẫn rất nhiệt tình chào đón cậu.

Sau đó cả 4 người lập tức chạy về trụ sở, nơi này cũng đã tụ tập không ít người.

Chủ yếu là các vô năng giả đến từ q·uân đ·ội, bọn họ đang vội vàng dựng lên nơi ở cùng các máy phát tính hiệu. Bởi vì thợ máy thay thế vẫn chưa xuất hiện, cho nên Vũ ngay lập tức đảm nhiệm vị trí này.

Thông qua làm thợ máy, Vũ được tiếp xúc với nhiều bản thiết kế, cùng học hỏi kinh nghiệm về việc bảo dưỡng mecha. Người hướng dẫn cậu là Thế Anh, người lính kỹ thuật thuộc tổ đội của cậu, đây là người thợ cơ khí còn lại của nhóm sau cuộc tập kích bất ngờ của quân địch.

Người này chỉ có level 26, nhưng có thể trụ lại lâu tới vậy là bởi vì hắn là dị nhân sở hữu đa năng lực, trong số đó có 1 cái cho phép hắn có thể ''bơi'' ở bất cứ địa hình nào.

Đúng như mặt chữ, năng lực này khiến môi trường xung quanh trở thành chất lỏng làm cho hắn có thể bơi lội bên trong. Cùng thực hiện các hoạt động khác giống như trong khi bơi, như là lặn......

Chính là dựa vào kỹ năng này mà hắn mới thể thoát ra ngoài an toàn mà không mang thương thế trên người.

Thế Anh 1 bên hướng dẫn Vũ các chi tiết cần nhớ trong việc dựng trạm phát tính hiệu, 1 bên không ngừng khen ngợi:

''Chậc! Còn nhỏ mà đã có thể thạo việc thế này, nhóc có chắc là nhóc không có qua trường lớp đào tạo không đấy.''

Đây cũng không phải nói đùa, thao tác Vũ không thua gì 1 thợ cơ khí lành nghề. Nếu không phải là người ở bên cạnh chỉ dẫn cậu ngay từ những ngày đầu, Thế Anh liền tưởng khỉ con đọc truyện đô thị nhiều quá sinh ra hoang tưởng, suốt ngày muốn giả heo ăn thịt hổ giống mấy tên nhân vật chính trong truyện.

Cũng may chuyện đó không xảy ra, Vũ đúng là 1 newbie nhưng đồng thời còn là 1 thiên tài.

Chỉ dùng không tới 1 tháng, mà đã nắm rõ các kiến thức về máy móc cần thiết của 1 tên kỹ sư máy móc. Đã vậy tay nghề còn không thua kém gì hắn, phải biết xuất phát điểm của Thế Anh là từ Giáo Hội Cơ Khí. Tổ chức nắm giữ các tri thức về máy móc lớn nhất trong liên minh dị nhân a, thậm chí là có thể được xem là đứng đầu tất cả giống loài trên hành tinh này.

Cho nên có thể nhìn thấy 1 nhóc dùng chưa đến vài tháng đã có thể bắt kịp mình, Thế Anh không khỏi sinh ra hoài nghi về bản thân.

''Chẳng lẽ mình sống tới giờ là thất bại sao....Không...không thể để tụi nhỏ khinh thường được, lần này phải về giáo hội ôn tập 1 phen.''



Vũ không biết rằng hành động bật hack của bản thân đã kích thích tới những người xung quanh, làm cho năng suất học tập làm việc của bọn hắn tăng gấp 10 lần bình thường.

Mà dù có biết Vũ cũng sẽ không có ý kiến gì, đây chỉ là điều tất yếu sẽ xảy ra trong 1 tập thể toàn những người giỏi mà thôi. Sự cạnh tranh luôn là thứ diễn ra ở mọi nơi, không nhờ điều ấy thì xã hội bọn hắn đã không phát triển rực rỡ được như bây giờ.

Sau khi hoàn thành các đầu việc được giao trước thời hạn, Vũ liền có cho mình 1 khoảng thời gian nhỏ để bắt đầu luyện tập.

Thế là cậu liền chạy tới anh Tuấn nhờ hắn làm bạn tập với mình. Đối với yêu cầu giúp đỡ từ Vũ, anh Tuấn không hề suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức.

Mang tiểu tổ tông đi tới bãi tập, anh Tuấn liền cắm thanh kiếm xuống đất, ngã mình xuống nằm ngủ. Miệng không ngừng thì thầm:

''Rồi làm gì làm đi em!''

''?????''

Vũ cạn lời không biết phải nói gì, mặc dù cậu biết nếu nhìn về mặt kinh nghiệm thì Vũ gần như không có cơ hội so bì với ai được trong này.

Nhưng tốt xấu cậu là 1 tên dị nhân cấp 40 a, kinh nghiệm có thể ít nhưng thực lực vẫn còn đó. Làm sao có thể bị khinh thường tới vậy được, ít nhất cũng phải ra dáng 1 chút cho người ta đỡ mất mặt chứ.

Cảm giác hành động của mình đã gây ra hiểu lầm, anh Tuấn liền vội vàng nói:

''Uầy đây là khả năng của anh! Chỉ cần anh không hành động gì, thì chú mày sẽ không thể gây được 1 tí sát thương gì len người anh đâu.''

Nghe vậy Vũ liền hiểu được ý đồ của anh Tuấn, đây chính là làm bao cát cho mình luyện tập a.

Cậu cũng không có suy nghĩ đào sâu vào khả năng này của anh họ, ít nhất là bây giờ. Người ta đã chịu khó giúp mình rồi, mình còn không hiểu chuyện nữa thì thật là hết nói.

Nghĩ như vậy, Vũ liền dùng hết khí lực dựng lên quả núi cao 10 mét rồi đem nó ném về phía ông anh họ của mình.

Nhìn thao tác không hề chần chừ lấy 1 giây của khỉ con, trong lòng anh Tuấn liền nảy sinh ra suy nghĩ:

''Chẳng lẽ mình làm gì khiến thằng nhỏ cay mình sao. Tại sao xuống tay độc ác tới vậy.''



Trong đầu là nghĩ như thế, nhưng ở ngoài thì anh tuấn ngoại trừ liếc mắt 1 cái thì cũng không có mở miệng nói câu nào.

''Rầm...''

Tiếng động từ cuộc chiến thu hút không ít người, thậm chí là từ những đội nhóm khác.

Nhất là khi biết đây là do 1 đứa nhóc 15 tuổi gây ra, càng khiến cho mọi người tò mò hơn nữa. Có không ít người đã bắt đầu động tâm tư điều tra thân phận của Vũ, chỉ là còn chưa kịp hành động đã bị ông Sơn cùng đội trưởng ra mặt cảnh cáo:

''Mấy thằng tụi bây không chuyện gì làm rồi phải không, bây giờ là thời điểm nào mà còn dám công khai điều tra thân phận thế này. Tụi mày vẫn còn nghĩ đây là thời đại hắc ám sao, muốn c·hết rồi phải không???''

Còn chưa kịp để mấy người kia phản biện, đội trưởng liền đã ra tay. Rút kiếm quá nhanh cộng với việc đánh bất ngờ, làm những tên này không kịp phản ứng liền trúng chiêu.

''A......''

Tất cả đều không có kết cục tốt, vài tên thiếu mất mấy ngón tay, ngón chân. Có tên thậm chí liền mất luôn cả bàn tay, đang nằm dưới đất không ngừng rên rỉ. Mà hành động này của đội trưởng đã thành công làm cho mọi người đè xuống tâm tư của mình, ít nhất là không càng rỡ như những tên này.

Có người không thích hành động này của đội trưởng, liền mở miệng đe dọa:

''Ồ! Anh Lương bây giờ đã không để bọn tôi vào mắt nữa sao, nghĩ mình chức cao là muốn làm gì thì làm sao?''

Đối với tên lấy thế dọa người này, đội trưởng khịt mũi không thèm để ý. Bởi ông Sơn đã thay anh giải quyết, đặc biệt là sau khi nghe được tên kia nói khuôn mặt của ông lão liền trở nên âm trầm:

''Mẹ nó! Mấy con heo kia đến cùng là nghĩ gì mà dám đem mấy con linh cẩu này ném qua đây. Đã muốn c·hết vậy thì để ta giúp bọn bây.''

Đang chuẩn bị dạy dỗ đám người không biết điều này, thì ở sau lưng bọn hắn đã vang lên tiếng nói:

''Không cần làm bẩn tay mình với đám rác rưởi này, để bọn tôi giúp ông cho.''

1 tên trong nhóm người nghe vậy liền giận dữ quay đầu lại, định bụng mắng chửi đám người không biết điều kia. Chỉ là nhìn thấy huy hiệu cùng bộ gíap của những tên mới tới, khuôn mặt hắn liền trở nên trắng bóc, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy. Không chỉ hắn mà những người khác cũng có biểu hiện như vậy:

''Thiên....thiên thần máu.....bọn hắn làm gì ở đây....''