Chương 2: Nhất định phải trở thành năng lực gia.
Chương 2: Nhất định phải trở thành năng lực gia.
Trong phòng học.
Nguyên Vũ lơ ngơ, đầu óc đã tung bay ra khỏi bài giảng.
''Tùng, tùng...''
Tiếng trống ra chơi vang lên, chờ lấy thầy giáo rời đi khỏi lớp học về sau. Nguyên Vũ mới chạy tới đám bạn của mình, khuôn mặt hoang mang hỏi:
''Cô ngọc cô ấy đi địa quật thật hả?''
Một tên trong đám nhìn hắn gật đầu, khuôn mặt của tên này lúc này cũng tràn đầy hoang mang:
'''Nghe đâu địa quật xuất hiện gần dân cư, c·hết rất nhiều người a. Hiện tại thành phố đã loạn một bầy, chỉ cần năng lực giả đạt cấp 8 trở lên đều đã đi tới hầm ngục bên kia. Còn cấp 9 trở xuống nha, tới đó gần như là nộp mạng.''
''Đáng sợ tới vậy ư?'' Nguyên Vũ khuôn mặt trở nên hoảng sợ.
''Đúng vậy! Tao nghe lén ba tao nói chuyện điện thoại còn nghe được quái vật đã bò vào được thế giới loài người. Tông sư cũng đã xuất hiện tại bên đó, nên khi nghe tin cô Ngọc đi tới đó tao mới lo lắng hỏi.'' Lớp trưởng lúc này đi tới tham gia vào cuộc trò chuyện, hơn nữa nội dung hắn chia sẽ cũng khiến cho đám Nguyên Vũ trở nên sôi trào hơn nữa.
'''Vãi l@n! Mày đừng có hù bọn tao như thế.'' 1 tên trong đám bạn nuốt nước bọt nói. Theo sau hắn là một loạt các cô cậu học sinh khác, bởi vì đám người Nguyên Vũ tập trung rất đông cùng với việc bọn hắn không ngừng to tiếng. Giờ phút này đã tụ tập gần một nữa lớp hắn quanh cái bàn học đó.
Lớp trưởng rất bực mình khi nhận lấy nghi vấn, chuyện này cũng không phải là tuyệt mật gì. Ba của hắn khi phát hiện ra mình bị đứa con nghe lén, cũng không hề bực tức, trái lại còn kêu lấy hắn nhanh chóng đưa tin này ra đám bạn cùng lớp. Nếu không thì cho hắn 100 lá gan hắn cũng không dám tung tin đồn này, dù sao có tông sư xuất hiện nha. Không phải chuyện đùa.
''Sớm hay muộn các ngươi cũng sẽ biết thôi, thành phố cũng đã bắt đầu sơ tản các khu dân cư gần đấy. Thông tin sẽ nhanh chóng được đưa tới đây thôi, tao thông báo cho bọn bây là để chuẩn bị tinh thần đi. Chuẩn bị di tản tới nơi rồi.'' Để lại lời nói đằng sau, lớp trưởng cũng tách mình ra khỏi đám người đi ra ngoài. Hắn còn muốn đem thông tin này tới các lớp khác, thầy cô cũng biết chuyện này nhưng không hề thông báo mà chỉ để hắn đi làm. Lớp trưởng mặc dù trong lòng có nhiều nghi vấn, nhưng cũng chấp nhận thực hiện công việc của mình.
Trong lòng vẫn còn rung động, Nguyên Vũ nhanh chóng lấy điện thoại từ trong người mình ra. Hiện tại trường cấp 3 đã cho học sinh sử dụng internet trong việc học, nên hắn dễ dàng đăng nhập Google. Dùng vài cụm từ khoá để tra lấy thông tin, Nguyên Vũ đói khát tìm tòi những tin tức mà mình muốn biết.
Từ màn hình xanh chiếu rọi vào khuôn mặt đang ngày càng âm u của Nguyên Vũ.
Bạn bè còn ở trong lớp không ngừng thì thầm nói nhỏ với nhau bởi vì cảm nhận được sự thay đổi kì lạ của Nguyên Vũ. Khi thì nghiến răng nghiến lợi, khi thì miệng mắng vài câu sắc mặt thì đỏ chét như hận ai đó. Sau khi giờ ra chơi kết thúc mọi người vào lại lớp chờ đợi tiết mới thì bản thân Nguyên Vũ vẫn còn lơ mơ không nhập chú tâm vào tiếc học.
Cơ mà may mắn cho hắn, có lẽ do ảnh hưởng bị thông tin địa quật xuất hiện gần đây nên các thầy cô đều không còn chú tâm tới việc giảng dạy. Mọi người đều có chút nặng nề trong lòng, Nguyên Vũ như người mất hồn cho đến khi hết buổi học ngày hôm ấy. Trong khu giữ xe cầm lấy cái xe đạp quen thuộc của mình, hắn mới nghiến răng nghiến lợi thì thầm:
''Ta nhất định sẽ trở thành 1 tên năng lực giả.''
''Thi ngành siêu năng lực.''
Chẳng trách Nguyên Vũ trở nên điên cuồng như vậy, dù sao tại cái nơi mà quái vật xuất hiện như cơm bữa cùng yêu thú tràn vào thành thị. Việc trở thành 1 tên năng lực giả không chỉ là có thể đảm bảo mình sống sót, mà còn có thể có địa vị cao trong xã hội, ai mà không ham chứ.
Nhưng mà trước tiên phải còn sống mới hưởng thụ được, việc đối mặt với yêu thú với tần suất liên tục cũng khiến ngành này trở thành nghề có tuổi đời thấp nhất. Nhưng ai quan tâm cơ chứ khi mà những thứ nó mang lại thật quá hấp dẫn, ngay cả với một kẻ vừa mới trùng sinh như Nguyên Vũ.
Lúc trước hắn c·hết ở bệnh tật, tại thế giới kia căn bệnh u·ng t·hư gần như không có thuốc chữa. Cơ mà tại nơi này thì lại khác, không chỉ căn bệnh u·ng t·hư của hắn mà gần như những căn bệnh thế kỷ khác tại thế giới cũ ở đây đều chỉ là muỗi. Bởi vì bọn hắn luôn phải đối mặt với những căn bệnh còn kinh khủng hơn thế, Nguyên Vũ cũng phải xém nôn ra ngoài mấy lần khi nhìn thấy tình trạng của những bệnh nhân kia.
Cơ mà quay lại vấn đề chính, cố gắng hồi phục lại tâm tình đang không ngừng kích động của mình. Nguyên Vũ cưỡi con xe đạp thân quen của mình trở về nhà,
dù con đường về nhà của hắn không hề thay đổi so với kiếp trước. Nhưng cũng làm cho Nguyên Vũ không ngừng hồi hộp, dù sao hắn vẫn còn chưa thể xác định thế giới này có thật giống với trước kia không. Khi nhìn thấy căn nhà của mình trước mắt, hắn mới thở phào một cách nhẹ nhõm.
Gia đình hắn cũng không tính nghèo, nhưng cũng không thể gọi là giàu. Chỉ có thể nói là có chút tiền dành dùm, căn nhà này cũng là tâm huyết của ba mẹ hắn xây dựng lên. Tường được quét sơn trắng với kiểu dáng của một căn nhà phổ thông điển hình, nhà 2 tầng với mái bằng. Khi đẩy cánh cửa màu đen ra để đi vào nhà, tiếng chó sủa cất lên. Cùng với đó là một thân hình nhỏ bé lao thẳng tới hắn, cái đuôi của thứ ấy không ngừng đung đưa. Một con chihuahua sủa in ỏi, không ngừng bám lấy chân của hắn.
Nguyên Vũ cũng mừng rỡ bắt lấy cái đầu của nó mà sờ soạng, miệng không ngừng lẩm bẩm:
''Ôi Lu mày cũng có ở đây sao, tao nhớ mày c·hết đi được.''
Tiếng vui đùa của Nguyên Vũ cùng chú chó của mình cũng thu hút lấy sự chú ý từ bên khác, một cậu bé ló cái đầu của mình ra khung cửa sổ. Đôi mắt tròn hoe nhìn lấy khuôn mặt Nguyên Vũ, rồi nở một nụ cười để lộ ra hàm răng thiếu mất vài cái trong rất đáng yêu. Tiếng nói bé nhỏ và trong trẻo cất lên:
''A! Anh hai về'' Rồi cánh cửa nhà đột nhiên mở ra, một cậu bé đang loạng choạng chạy tới phía người anh của mình theo phía sau cậu là một chú chó cỏ đang vẫy đuôi đuổi theo.
Cảm xúc của Nguyên Vũ lúc này đột nhiên dâng trào, như nhớ lại những chuyện trước kia cậu vội vàng ôm chầm lấy người em của mình. Bàn tay đặt lên đầu cậu mạnh mẽ xoa lấy, giọng rưng rưng như muốn khóc:
''Ừ anh về rồi nè Bi! Ở nhà có ngoan không?''
Bi không cảm giác được cảm xúc của anh mình, mà chỉ hồn nhiên đáp:
''Bi ở nhà rất ngoan nha, nay Bi còn phụ mẹ quét nhà nữa đó!''
'''Thế à! Nay Bi giỏi quá. Để tối 2 mua cho Bi cây kem nha''
'''Yeh! Bi muốn ăn vị dâu.''
Cất lấy chiếc xe đạp vào gara, 2 anh em dắt tay nhau đi vào nhà. Vừa đi Nguyên Vũ cứ liếc nhìn đứa em của mình, khuôn mặt ngây thơ ấy lúc này đang chảy nước miếng khi nghĩ về tối nay được ăn món kem ưa thích của mình.
''Kiếp trước bởi vì mình bị bệnh mà cả nhà không kịp chăm sóc cho Bi, để nó ở nhà bà ngoại. Cuối cùng bị bọn buôn người b·ắt c·óc, từ đó bặt vô âm tính. Khi đó má đã khóc và ngất rất nhiều, con Hoa thậm chí không còn giữ được tỉnh táo như ban đầu. Ba gần như luôn tự trách bản thân, còn mình thì lúc đó đã yếu tới mức không thể khóc được nữa. Cũng may được ông trời thương cho 1 cơ hội làm lại từ đầu, mình sẽ không để những chuyện như này lập lại 1 lần nữa. Phải trở thành năng lực giả, nhất định bằng bất cứ giá nào!'''
Một ngọn lửa đang bùng c·háy d·ữ d·ội trong tâm can của cậu bé vừa mới qua đuổi ở tuổi 20 rồi có cơ hội làm lại từ đầu. Mà không biết rằng những chuyện tiếp theo xảy đến với cậu sẽ trở thành câu chuyện được người đời truyền qua nhiều thế hệ về sau.