Chương 5: Đây là nỏ?
Chương 5: Đây là nỏ?
10 phút trôi qua,
1 người đàn ông với thân hình gầy gò, tóc không hề trải chốt khiến cho nó trở nên xuề xoà. Người này mặc dù nhìn rất trẻ như mới 20, dưới phía dưới mắt đã xuất hiện quầng thâm. Khoát trên mình bộ quần áo dày, cùng đôi boot hơi cũ anh ta từ từ đi tới gần Vũ cùng 2 đứa nhóc.
Khi Vũ nhìn thấy người đàn ông này, còn chưa kịp mở lời đã bị 2 đứa nhóc Hoa và Bi chen ngang:
''Cháu chào chú năm!''
Tên thanh niên che lấy đôi mắt mình bằng 1 cặp kính râm, nghe thấy người gọi tên mình. Khuôn mặt thiếu ngủ của gã trở nên rạng rỡ 1 chút, không khỏi vui vẻ sờ lấy đầu bọn nhỏ. Nhìn xuống đống đồ đạc để dưới đất, anh năm không từ trong người lấy ra 1 viên thuốc nén to bằng cây bút pi ở trên viên thuốc còn có nút bấm.
Nhấn vào nút bấm sau đó ném viên thuốc ra 1 bãi đây trống, 1 t·iếng n·ổ nhỏ vang lên kèm theo đó là bụi mù xung quanh. Vũ không khỏi bất ngờ khuôn mặt tràn đầy khó tin, nhưng 2 đứa em của hắn lại không biểu hiện gì như thể đây là điều bình thường.
Vũ 1 lần nữa nhận biết được sự khác biệt giữa thế giới hiện tại cùng thế giới cũ, mọi người khi nhìn thấy viên thuốc nén cũng chỉ dừng lại nhìn 1 chút sau đó không còn quan tâm nữa.
N gay khi làn khói biến mất thì 1 chiếc xe mini cũng dần lộ diện, anh năm nhanh chóng cầm lấy đống đồ đạc mà bọn nhóc mua ném vào sau xe. Hoa và Bi thì chạy lên xe, để lại Vũ còn đang há hốc mồn không biết nói gì.
Anh năm làm xong mọi thứ thì thấy Vũ còn chưa lên xe, thế là anh tiện tay vỗ gáy Vũ 1 cái:
''Cái thằng này đứng đó làm gì, nhanh lên xe đi.''
Vũ nghe vậy liền tỉnh táo trở lại, đè xuống tâm tình của mình sau đó vội vàng lên xe. Trong lòng thì không ngừng gào thét, ''v˜˜i pìu đó không phải là Capsule sao, làm thế nào xuất hiện ngoài đời thực rồi.''
Ngay lúc này Vũ mới để ý lấy, hình như nhà mình cũng có vài cái như vậy chỉ là lúc đó hắn cứ tưởng đây chỉ viên thuốc bình thường, hiện tại xem ra hắn đã lầm.
Vũ không khỏi bật lên điện thoại xem lại 1 chút công nghệ của thế giới, không nhìn thì thôi 1 khi đã nhìn thì không khỏi chấn kinh.
Capsule Corporation, Stark Industries 2 cái tên này vừa hiện lên liền khiến Vũ không khỏi hoang mang. Làm sao mấy tên này liền đi ra ngoài đời thực rồi, đây không phải chỉ có trong truyện thôi sao.
Vũ trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bản thân đã bị ảo giác, nhưng hắn không hề chơi đồ a làm sao lại phê pha thế này. Cố gắng chấn tỉnh 1 phen, Vũ bắt đầu đào sâu vào mọi thứ. Khuôn mặt của gã không khỏi bắt đầu vặn vẹo, khi thì tức giận khi thì vui mừng, hoang mang đôi lúc là mong lung.
Hoa và Bi ở phía sau chơi đến quên cả trời đất, nhưng mà khi thấy biểu lộ của Vũ 2 đứa không khỏi lo lắng. Bi càng là hoảng sợ xém chút khóc, cũng may có người lớn kế bên.
Anh Năm đang lái xe khi nhìn thấy Vũ biểu lộ như vậy không khỏi khó hiểu, anh quay đầu nhìn xem thằng nhóc này coi cái gì mà khiến mặt vặn vẹo tới vậy.
Khi nhìn thấy thông tin liên quan đến công nghệ cũng như là lịch sử, anh Năm liền không nhịn được vỗ gáy của Vũ thêm 1 lần nữa:
''Cha mày coi thì coi như bình thường đi, làm gì mà biến dạng mặt mày nhìn kinh thế kia.''
Vũ ôm đầu xin lỗi 1 tiếng sau đó tiếp tục tìm hiểu.
Đi khoảng trừng 30 phút, nhóm người mới tới nơi. Anh Năm dừng xe tại 1 ngôi nhà hơi cũ, lái xe đi vào gara.
Vũ cũng có dịp đánh giá căn phòng, 1 ít dụng cụ còn vương vãi khắp nơi, trên bàn làm việc thì đầy ắp hộp mì cùng tô chén đã ăn xong không rửa để đấy. Vũ còn thấy vài loại chất lổng không xác định được trên mấy cái tô kia, vài con ruồi con đang quây quanh chỗ ấy.
Cũng may Hoa và Bi đã chạy ra ngoài sân để chơi nên không nhìn thấy cảnh tượng trong này. Chú năm cũng nhìn ra vấn đề, không khỏi ngượng ngùng cười vài tiếng sau đó nhanh chóng chạy tới dọn dẹp.
Tốc độ dọn dẹp của anh năm cũng rất nhanh, vài phút là giải quyết xong đống chén đĩa ấy. Tất cả gom lại ném hết vào thùng rác, không cần phải lau dọn đống ấy hết cứu được rồi.
Để xua tan bầu không khí ngượng ngùng này, anh năm liền đi vào vấn đề chính:
''Chúng ta vào vấn đề chính luôn nhỉ, cháu cần nỏ và rìu phải không. Đi theo chú'' Anh năm vừa nói xong liền đi tới vách tường trưng bày dụng cụ kế bên, trước ánh nhìn ngạc nhiên của Vũ anh năm nhẹ nhàng bấm lấy công tắc.
''Cọt kẹt....''
Dãy dụng cụ nhanh chóng đi ra tạo thành 1 cánh cửa, phía sau là bậc thang dẫn xuống dưới. Dựa vào ánh đèn Vũ có thể nhìn thấy được tình huống phía dưới, 1 cánh cửa nhỏ được làm bằng kim loại dày cộm nằm yên vị ở dưới cực kỳ giống mấy căn phòng thí nghiệm trong mấy phim khoa học viễn tưởng cậu thường coi.
Anh năm cực kỳ hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm của Vũ, liền bỏ mặt cậu nhóc mà đi xuống phía dưới. Nhìn thấy bóng hình chú năm ngày càng đi xa, Vũ lấy lại tin thần liền nhanh chóng theo sau.
Đi tới cánh cửa kim loại kia Vũ không khỏi nuốt 1 ngụm nước miếng, bởi vì cánh cửa ngay trước mặt cậu lúc này cực kỳ khổng lồ. Vũ vẫn không hiểu được sao kích thước có thể chênh lệch lớn đến vậy được đành phải quy về thế giới này không bình thường để an ủi bản thân.
''Tích tách..'' Anh năm bấm 1 dãy số tại bản điều khiển kế bên, vài giây sau cách cửa tự động mở ra.
Vũ chăm chú nhìn lấy cảnh tượng như trong phim khoa học này sau đó nhanh chóng bị choáng ngợp bởi đồ vật bên trong. 1 loạt các loại súng mà hắn không biết tên được trưng bày ngăn nắp, cùng với là rất nhiều loại v·ũ k·hí lạnh khác.
Vũ lúc này sao còn không biết chú hắn làm nghề gì, mà mẹ hắn là người chỉ hắn qua đây điều này có nghĩa là...
Vũ cảm thấy thế giới này đúng là điên rồi, trong lòng hắn không khỏi dâng lên sự sợ hãi. Ba hắn bảo siêu năng lực có thể di truyền q·ua đ·ời sau, vậy 2 đứa em của hắn sẽ như thế nào. Hắn cũng không muốn chúng biến đổi như này, mồ hôi từ trên người Vũ không ngừng tuôn ra như suối.
Chú Năm vừa mới làm cho mình 1 ly nước thuật tiện lấy hàng mà mẹ Vũ đặt ra đưa cho cậu nhóc thử, nhìn lấy bộ dạng của cậu nhóc anh không khỏi kiểm tra lại máy lạnh. Phát hiện máy lạnh bình thường về sau, anh năm không khỏi bối rối:
''Thằng Vũ không phải bị bệnh gì đó chứ, sáng giờ thấy nó bất thường lắm rồi đấy. Tí gọi điện hỏi chị 3 coi thử.''
Vừa suy nghĩ anh năm đã ném cây rìu về phía Vũ, miệng còn hô lấy tên cậu:
''Oi Vũ bắt lấy nè con.''
Vũ theo phản xạ cầm lấy cây rìu, đợi đến khi thoát khỏi suy nghĩ của mình. Vũ mới có thời gian đánh giá cây rìu trên tay, với toàn thân là màu đen. Lưỡi rìu được mài mòn ở phần giữa hơn nữa còn được sơn màu đỏ.
Phía dưới phần cán còn để lấy 1 cái nút bấm để dùng cho việc gì đó, Vũ cảm nhận cân nặng của cây rìu 1 thoáng sau đó liền thử vung vẫy nó 1 chút.
''Xíu, xíu..''
Tiếng lưỡi rìu xé gió vang lên, ngay lúc Vũ mai mê với cây rìu. Thì chú năm đã cầm ra 1 cây nỏ với hình thù kỳ lạ cùng với 1 ít mũi tên được xếp gọn thành hình băng đạn. Vũ lúc này cũng đã hãm lại đam mê của mình, sau đó liền hứng thú nhìn lấy cây nỏ kia.
Cây nỏ được làm từ 1 loạt hợp kim nào đó, toàn thân được sơn màu đen, phía dưới tay cầm được gắn thêm 1 ống nhắm. Nhưng thứ làm Vũ hiếu kỳ không nằm trên cây nỏ mà là những mũi tên, kích thước của chúng rất nhỏ chỉ bằng 1 cây bút pi hơn nữa còn được ghép chung lại với nhau thành hình băng đạn.
Mỗi băng đạn được ghép từ 5 mũi tên, chú năm cầm lấy 1 băng đạn gắn lên phía trên bệ phóng sau đó ấn chúng xuống. Tiếng ''Clak'' vang lên báo hiệu cho đạn đã được nạp, kéo dây cung về sau chú năm mới nói với Vũ:
''Đi theo chú tới khu thử đạn nào.''
......
2 chú cháu lúc này đã đứng ở khu thử đạn, nơi này cũng không trang bị cái gì tân tiến. Mà chỉ có 1 bao cát được đặt ở rất xa, còn phía bên bọn hắn chỉ xếp thêm 1 cái bụt để làm chỗ dựa nếu muốn thả súng xuống.
Anh năm nhắm chuẩn bao cát 1 cái rồi ngay lập tức bóp cò
''Tạch.'' Tiếng mũi tên v·a c·hạm với dây vang lên, sau đó Vũ liền thấy mũi tên biến thành ánh sáng màu đỏ lao tới bao cát.
Đến khi cậu nhận ra điều gì đó, thì bao cát đã lập tức p·hát n·ổ.
''Rầm!!!''
Tiếng nổ vang lên từ phía bao cát, bụi mù bay tứ phía. Nhưng nhanh chóng bị máy hút bên đấy giải quyết, chỗ thử nghiệm cũng chỉ có vết cháy xém tại nơi đặt bao cát, những nơi còn lại không có tổn hao gì.
Vũ im lặng tính toán lực sát thương của cây nỏ này 1 chút, như nhận ra điều gì cậu quay đầu về phía chú năm:
''Chú năm, nút bấm trên thân cây rìu để làm gì.''
Chú năm nghe vậy liền hơi ngẩn người 1 chút, sau đó cầm lấy cây rìu từ tay vũ. Cây rìu hơi nhỏ so với khổ người của chú năm, nên chú năm chỉ cần cầm nó bằng 1 tay.
''Clack.'' Ngón tay chú năm chạm vào nút bấm trên thân rìu, lập tức 2 bên lưỡi rìu mở ra. 2 đầu phản lực mini từ trong đi ra, rồi ngập lực tức hoạt động. 2 ngọn lửa không lồ từ 2 đầu phản lực bùm lên đẩy mũi rìu về phía trước, nhưng điều khiến cho Vũ mở to mắt là cho dù cây rìu có cựa quậy thế nào thì nó vẫn nằm gọn gàng trong tay chú năm.
Cầm lấy 1 lút sau đó chú năm thuận thế bổ xuống mặt đất.
''Rầm!!!!''
Tiếng lưỡi rìu v·a c·hạm với mặt đất gây ra vết nứt cực kỳ trên sàn, cây rìu cũng là dính thẳng tại đấy mà không hề ngã xuống. Làm xong việc thử nghiệm chú năm mới quay qua nhìn Vũ:
''Thấy rõ chưa?''
''Ừm''
Vũ gật đầu như gà mổ thóc, chú năm hiện tại mang tới cho hắn cảm giác cực kỳ e ngại. Hắn càng không hiểu tại sao lúc nãy còn nhìn như chán đời bây giờ đã biến thành kinh khủng tới vậy, mà từ biểu hiện của chú năm mới nãy Vũ trong đầu liền nhớ tới 1 thứ.
''Năng lực giả.''
Không còn nghi ngờ gì nữa chú năm cũng là 1 tên năng lực giả, nghĩ tới điều này Vũ liền cảm thấy khủng hoảng hơn nữa. Suy nghĩ trở thành năng lực giả của Vũ ngày càng ít đi, mặc dù thế giới này cực kỳ xấu xí và đáng sợ nhưng hắn vẫn muốn sống 1 cuộc đời hết mình tại nơi này.
Nhưng không phải là trở nên khát máu cùng vô tình như thế, mà Vũ có thể cảm nhận được trên người thân của mình luôn tràn đầy cảm xúc táo bạo như vậy. Cho dù mẹ và ba hắn kiềm nén nó cực kỳ tốt, nhưng bằng 1 cách nào đó Vũ vẫn có thể cảm nhận được.
Nên hắn cực kỳ có ý kiến với việc trở thành 1 tên năng lực giả, hắn không muốn mất đi phần người của mình. Hắn càng không có ý định muốn trở thành bất tử như mấy nhân vật tu tiên, hắn càng tin tưởng vào lý niệm của đạo phật hơn.
Chú năm cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm của Vũ, chỉ cảm thấy hắn có lẽ còn sốc trước những việc vừa rồi nên không làm gì nhiều. Mà đưa tay sờ lấy đầu của Vũ 1 hồi, sau đó mới đem rìu cùng nỏ nhất lên đem chúng bỏ vào Capsule rồi đưa cho cậu.
''Nãy giờ cũng coi cách nó hoạt động rồi phải không, nhớ về luyện tập có lẽ nhóc sẽ cần đến nó trong chuyến s·ơ t·án sắp tới.''
Vũ đang đấu tranh tư tưởng liền nghe được ý nhắc nhở của chú năm, hắn không khỏi lo lắng từ ý vị kia xem chuyến s·ơ t·án lần này cũng không hề êm đẹp như hắn tưởng. Cũng đúng má đã chuẩn bị tới cả v·ũ k·hí, thì chuyến đi này làm sao có thể đơn giản được.
Hắn nghiêm túc hỏi lấy chú năm, mặc dù chú năm mang cho hắn cảm giác đáng sợ nhưng dù sao cũng là người trong gia đình sẽ không đến nỗi hại nhau. Mà chú năm đúng là có ý nhắc nhở hắn:
''Chú không biết chị ba lấy thông tin từ đâu, nhưng đúng là trong chuyến di dời lần này sẽ xuất hiện rắc rối. Thông tin này có ít người biết được, nên vẫn chưa lan rộng ra ngoài. Ta còn tính nhắc nhở chị ba, ai ngờ bả đã biết hơn nữa còn tới chỗ tao đặt v·ũ k·hí nữa chứ.'' Chú năm trong người lấy ra 1 gói thuốc, sau đó cho mình 1 điếu.
Vũ nghe vậy do dự 1 chút cuối cùng hỏi:
''Chú năm, chú làm cái này không sợ bị công an....''
Chú năm nghe vậy liền bất ngờ nhìn Vũ, sau đó không nhịn được ôm bụng cười.
''V˜˜I! Mày nghĩ chú buôn v·ũ k·hí lậu à con. Tiệm của chú được nhà nước cấp phép hoạt động đàng hoàng đấy, hơn nữa v·ũ k·hí ở đây chú tự làm. Chú là thợ rèn.''
Vũ nghe vậy liền há hốc mồm, ừ nhỉ thế giới này đến cả Capsule còn có vậy thì thêm ra 1 2 công việc có trong game đã là gì. Nhưng chú năm nói chú ấy làm thợ rèn nhưng nơi này trưng bày toàn súng ống thì....
Chú năm như nhận ra hiểu lầm của Vũ liền giải thích:
''Nhìn cái gì hàng của chú không phải muốn coi là coi đâu, phải có đặt trước nữa. Khu này chú dùng để mua bán chơi chơi thôi, à đợi chú tí chú đi lấy giấy phép sử dụng đưa cho mày. Không có nó là mày đi tù chơi đấy con.''
''Cháu có thể được cấp giấy phéo sao?''
''Được trước! Trường mày dùng để đào tạo năng lực giả mà, xin mấy cái giấy này nhanh mấy hồi.''
Nghe được quy trình dễ dàng Vũ còn gật đầu hài lòng, nhưng nghe được những từ sau hắn kém chút liền sốc ngất. V˜˜i pìu chuyện quan trọng như vậy sao mình không nhận ra, à mình đã có ký ước của thân thể này từ lúc trước đâu. Hơn nữa hôm đó thầy cô chỉ dạy mấy môn bình thường không có gì đặc biệt làm mình bỏ qua.
Khoan, hôm đó mình có nhớ thầy giáo bảo ông ấy chỉ là cấp 9.....
Vũ không khỏi vỗ cái tráng của mình.
''Mụ nội nó làm gì có giáo viên nào tại ngôi trường bình thường công khai mình là năng lực giả cơ chứ.''