Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 157




Trì Ánh lắc đầu, làm cho mình thanh tỉnh một chút, hai người là anh em, chiếu cố lẫn nhau là thật bình thường.

Tần Nghiễn An nói:

- Anh chuẩn bị bữa sáng, ăn một chút rồi hãy làm việc.

Trì Ánh đi xuống, trêu ghẹo nói:

- Lão Tần, anh cũng quá hiền huệ rồi chứ, làm món gì ngon vậy?

Tần Nghiễn An đi vào phòng bếp, lườm hắn:

- Cơm nước xong đi nhanh lên, quay về nhà của anh đi.

Trì Ánh diễn tinh ám ảnh, ôm ngực dựa vào người Mạc Lâm Tự:

- Tự Tự anh xem xem, người ta là thấy sắc vong nghĩa, hắn là có đệ vong nghĩa!

Mạc Lâm Tự chỉ cười không phụ họa.



Bữa sáng là cháo cùng bánh bao nhân rau dưa, còn có trứng cuốn, chờ Tần Nghiễn An bưng thực vật lên bàn, vẻ mặt ba người đều kinh ngạc.

Quý Hủ biết Tần Nghiễn An biết làm cơm, tay nghề tốt lắm, hắn chỉ là kinh ngạc ở đâu có trứng gà?

Tần Nghiễn An nói:

- Đây là trứng gia cầm dị hóa, dì Thu sáng sớm mang tới, còn tặng một vò củ cải ngâm, cho em nếm thử xem, nếu ăn không quen thì đưa qua nhà ăn, bên kia có không ít sản phẩm rau ngâm.

Quý Hủ không ngờ gia cầm dị hóa còn đẻ trứng, không biết trứng có thể ấp ra tiểu gia cầm hay không, hắn cảm thấy có thể thử một lần.

Bốn người ngồi xuống, Tần Nghiễn An múc ra một muỗng củ cải ngâm, cháo phối hợp với củ cải ăn càng thêm ngon miệng.

Củ cải chua chua ngọt ngọt lại giòn, còn có chút cay, khuyết điểm duy nhất là có chút chua sót, đây không phải vấn đề tay nghề mà là muối cùng gia vị bị ăn mòn.

Quý Hủ mua gia vị cho vợ chồng dì Thu có thể dùng được một hai năm, nhưng nếu dùng để làm rau dưa ngâm thì quá tiêu hao, cho nên dì Thu mới dùng gia vị tìm được từ bên ngoài để làm.

Chỉ là có chút tỳ vết, cũng không ảnh hưởng ăn vào, bốn người ăn sạch sẽ.

Mạc Lâm Tự tạm thời ở chung nhà với Trì Ánh, không xin nhà khác, bọn họ ăn xong bữa sáng liền rời đi, đi qua chỗ hậu cần hỏi thăm xin chăn bông cùng bếp lò, cần thu thập trong nhà, bằng không ban đêm không có chỗ ngủ.

Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đục tường trang bị ống khói, hai phòng đều trang bị xong, đem bếp lò đưa qua cho Dương Chỉ.

Tần Nghiễn An để lại một phần bánh bao nhỏ cùng trứng cuốn, Quý Hủ lên xe tải lấy xuống một khối thịt bò dị hóa, tính cả bếp lò cùng nhau mang đi qua.

Hai người đi tới nhà Dương Chỉ, hai đứa nhỏ đang vây quanh bếp lò, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm khoai nướng trên lò.

Nhìn thấy hai người đi vào, Dương Oản nhảy dựng lên, cao hứng nói:

- Ba ba, Hủ ca cùng Tần thúc đã trở lại!

Tần Nghiễn An:



* * *

Vì sao là Hủ ca, mà hắn thì biến thành Tần thúc đây?

Tiểu Ô Ô ngồi trên ghế, ăn mặc tròn vo, ngẩng đầu nhìn thấy hai người, đôi mắt đen láy lập tức chứa đầy nước mắt, nước mắt lạch cạch rụng.

Quý Hủ cùng Tần Nghiễn An đem bếp lò buông xuống, xoay người nhìn thấy tiểu Ô Ô chảy nước mắt.

Quý Hủ đi qua ngồi xổm bên người tiểu Ô Ô, lau nước mắt:

- Tại sao khóc? Mùa đông cũng đừng khóc, dễ dàng nứt da mặt..

- Ba ba.

Đứa nhỏ nhào vào trong lòng Quý Hủ, tiểu cánh tay ôm chặt cổ hắn.

Quý Hủ giật mình sững sờ, thiếu chút nữa ngã ngửa, cũng may Tần Nghiễn An ở phía sau đỡ hắn.

Dương Chỉ đang ở trong bếp nấu mì, nghe thanh âm liền đi ra, vừa lúc cũng nghe một tiếng "ba ba".

- Ai, Ô Ô có phải mở miệng nói chuyện hay không?

Dương Chỉ ngạc nhiên đi tới.

Quý Hủ giật mình sững sờ, cũng nở nụ cười, ôm tiểu Ô Ô đứng lên:

- Là nói chuyện, chỉ là « ba ba » cũng không thể loạn kêu.

Tiểu tử kia ôm chặt cổ Quý Hủ, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong khăn quàng cổ của hắn.

- Ba ba.

Tiểu tử kia cố chấp kêu một tiếng.

Quý Hủ nhìn nam nhân bên cạnh, tiểu Ô Ô là Tần Nghiễn An cứu về, mỗi ngày thay thuốc cho hắn, tắm rửa dỗ ngủ, so sánh với Quý Hủ lẽ ra Tần Nghiễn An càng xứng đáng được tiếng xưng hô này.

Quý Hủ vỗ vỗ tiểu tử kia:

- Con kêu chú là ba ba, vậy Tần thúc làm sao bây giờ? Hắn cẩn thận chiếu cố con, hắn mới là ba ba, đúng không?

Nhi đồng ngửa mặt lên, nhận chân nhìn nam nhân chốc lát, lại nhìn Quý Hủ, lại nhìn nam nhân cao lớn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn chợt nghiêm túc kêu một tiếng:

- Đại ba ba!

- Phốc khụ khụ..

Quý Hủ bị nước bọt làm sặt ho khan.

Bổn ý của hắn là muốn Ô Ô gọi Tần Nghiễn An là ba ba, thật sự là một lớn một nhỏ này rất giống nhau, đều thích vẻ mặt nghiêm túc, cũng không thích nói chuyện, đây là lần đầu tiên hắn mở miệng nói chuyện.