Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 162




Đội trưởng thủ vệ kinh hãi, cầm trường đao muốn đuổi theo, đã thấy phía sau có bóng đen cấp tốc lướt tới, một cước đem cuồng thi tiến giai lướt qua phòng tuyến đạp ra ngoài, một lần nữa té xuống ngoài tường.

Bóng đen hạ xuống, vững vàng đứng trên tường vây, cánh dơi thật lớn thu hồi lộ ra hai người bên trong.

Đội trưởng vừa nhìn thấy hai vị này tới, trong lòng chợt thả lỏng. Hắn bước nhanh qua:

- Quý tiên sinh, Tần tiên sinh, trước mắt phát hiện bảy con cuồng thi tiến giai, vài lần muốn lướt qua tường vây tiến vào căn cứ!

Bảy con là còn nhìn thấy, còn không phát hiện thì chưa biết, số lượng bao nhiêu nói không chính xác.

Ánh đèn toàn bộ mở ra, hết thảy bên ngoài tường vây nhìn thấy thật rõ ràng, ngoài tường rậm rạp cuồng thi không đếm được, chúng nó mặc quần áo phong phanh rách rưới, xô đẩy đi về phía trước, bám vào tường vây trơn bóng muốn leo lên trên.

Sắc mặt Quý Hủ ngưng trọng, hắn biết cuồng thi không sợ lạnh, nhưng nhiệt độ cực thấp sẽ làm cho da thịt thối rữa của chúng nó biến thành cứng rắn, hành động khó khăn, dưới tình huống bình thường trời đông giá rét không có đại quy mô cuồng thi đàn xuất hiện, trừ phi chúng nó không còn là cuồng thi bình thường, mà đã tới gần cuồng thi tiến giai!

Chen chúc trong cuồng thi đàn, một con quái vật hình thù kỳ quái đột nhiên giẫm lên đầu cuồng thi, cao cao nhảy lên bổ nhào hướng tường vây!

Vật kia toàn thân trần truồng, bộ dáng như người lại như hú, đầu người thú thân, còn có đuôi dài, rõ ràng ở bộ vị chân lại có bộ dạng như cánh tay, chân cũng không phải chân mà mọc ra như móng vuốt.

- Hỗn loại!

Quý Hủ nhìn thấy quái vật bổ nhào qua, đánh ra một viên thạch anh, hỗn loại lập tức bị đánh bay trên không trung.

Phương hướng tiến giai chủ yếu của cuồng thi có hai loại, một loại là chỉ ăn người, thu được gien nhân loại tiến giai thành hình thái hoàn mỹ, cuồng thi tiến giai cũng giữ lại hình thái nhân loại. Một loại khác là cái gì đều ăn, nhân loại, động vật hoặc là dị hóa vật, thậm chí là cuồng thi cũng ăn, chúng nó thu được gien hỗn loạn, tiến giai thành hình thái hỗn loại cũng rất phức tạp.

Một con hỗn loại bị đánh bay, trong cuồng thi đàn lại luồn lên vài con hỗn loại, Quý Hủ hét lớn một tiếng:

- Mọi người ngồi xổm xuống!

Toàn bộ thủ vệ ôm đầu ngồi xổm xuống, Quý Hủ cầm một viên siêu cường thạch anh lớn cỡ quả bóng bàn ném ra ngoài, tinh thần năng lượng hoạt hóa. Quý Hủ kéo Tần Nghiễn An cùng ngồi xổm xuống, làm cho tường vây giúp bọn họ ngăn cản thương tổn.

Toàn bộ thủ vệ trên tường vây đều không rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy tường vây dưới chân run lên kịch liệt, như là tuỳ thời sẽ đổ sụp xuống, làm mọi người sợ tới mức vẻ mặt trắng bệch.

Chờ rung động dừng lại, không chờ bọn họ ngẩng đầu lên nhìn xem là chuyện gì xảy ra, đợt rung động thứ hai theo sát mà đến, sau đó là thứ ba, thứ tư.. chờ rung động rốt cục dừng lại, thủ vệ mới dám lặng lẽ thò đầu ra, nhìn tình huống bên ngoài tường vây.

Mọi người thân kinh bách chiến nhất thời có chút gánh không được, thiếu chút nữa đương trường nhổ ra.

Bên ngoài tường vây chính là núi thây biển máu!

Sắc mặt đội trưởng cũng rất yếu ớt, ngẩng đầu tìm Quý tiên sinh cùng Tần tiên sinh, nhưng lại phát hiện hai người đã rời khỏi từ lúc nào.

Rung động quen thuộc lại truyền tới, khoảng cách thật xa, nhóm thủ vệ loáng thoáng hiểu được là chuyện gì xảy ra, hai vị tiên sinh rõ ràng là đang rửa sạch cuồng thi đàn.

Tường vây một mực rung động, khu tổng hợp đột nhiên vang lên báo động, có cuồng thi tiến giai đột phá phòng ngự nhảy vào bên trong tường vây.

Chờ Tần Nghiễn An mang theo Quý Hủ đuổi tới liền chứng kiến có bốn xe tải hoành ngang trên đường, kính chắn gió xe dẫn đầu vỡ vụn, đầu của tài xế không còn, Quý Hủ nhận ra đó là xe của nam khu, người lái là Bạch Đình Nham, ngồi bên cạnh là Bạch Giảo Giảo.

Lồng ngực của nàng trũng sâu, hiển nhiên bị một cước đạp vỡ xương ngực cùng nội tạng, trong xe không ai còn sống, máu tươi chảy xuôi nhuộm đỏ mặt đường.

Hai xe sau là khu trung tâm, xe dẫn đầu bị tập kích bọn họ muốn phản kích, đáng tiếc toàn quân bị diệt, thi thể nằm khắp nơi, nửa người của Lương Sóc đã biến mất, máu tươi nhuộm đỏ mặt tuyết, đỏ tới chói mắt.

Bọn họ hiển nhiên là muốn chạy tới trợ giúp ngoài tường, nhưng chưa chạy tới đã chết ở nửa đường.

Quý Hủ bình tĩnh nhìn thi thể của bọn họ, có thể làm cho bọn họ không có cơ hội đánh trả, tuyệt không phải là cuồng thi tiến giai bình thường.

- Thính Thính..

Tần Nghiễn An lo lắng Quý Hủ bị kích thích, thấp giọng gọi hắn.

Tiếng cảnh báo lại vang lên, lần này xuất hiện ở một phương hướng khác, Tần Nghiễn An ôm Quý Hủ muốn bay qua, lại bị Quý Hủ kéo lại.

Ý thức chìm vào thế giới thuần trắng, tinh thần năng lượng cuốn lấy kim phút, dùng sức lôi kéo về phía sau, đồng hồ báo thức vang lên thanh âm cùm cụp, giống như búa tạ hung hăng tạc vào trong óc Quý Hủ, khiến cho hắn choáng váng, tinh thần năng lượng nhanh chóng hao tổn không còn, tiếp tục mở mắt ra thì hắn đã ngồi xổm trên tường vây.

Quý Hủ ném ra mấy viên siêu cường thạch anh, đồng thời hoạt hóa, giữ chặt Tần Nghiễn An nói:

- Đi!

Tần Nghiễn An không hỏi thêm gì, dựa theo chỉ thị của Quý Hủ bay tới khu tổng hợp, hai người hạ xuống trong kiến trúc bí mật, thanh âm xe tải từ xa tới gần, hướng bên này chạy tới.

Thần kinh Quý Hủ buộc chặt, chăm chú nhìn vị trí xe tải bị tập kích. Hắn đem đồng hồ hồi tưởng nghĩ thật đơn giản, muốn vô hạn hồi tưởng, cũng muốn có đầy đủ tinh thần năng lượng chống đỡ mới được, hiện tại tinh thần năng lượng của hắn chỉ duy trì một lần hồi tưởng đã hao tổn hết, chỉ có thể từ trong thế giới đen nhánh mượn tinh thần năng lượng.

Quý Hủ nhìn chằm chằm không trung, vừa thấy một bóng đen mơ hồ hạ xuống, lập tức nói:

- Đến đây!

Cánh dơi run lên, Tần Nghiễn An đã bay lên không, hai luồng bóng đen va chạm trên không trung, chỉ một thoáng trì hoãn bốn xe tải ầm ầm chạy qua, hoàn toàn không biết bọn họ đã tránh thoát tai nạn như thế nào.

Quý Hủ nhanh chóng chạy tới, thả xuống một tiểu thành luỹ hình trụ chỉ có cửa không có thông gió, hắn thả một viên thạch anh siêu cường lớn cỡ bóng bàn bên trong.

Hắn cầm lấy cửa lớn hướng nam nhân hô to:

- Ca! Ném vào đi!