Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 167




Sau một lúc lâu Tần Nghiễn An mới rửa sạch tay đi tới, ngồi xuống bên bếp lò, hắn không muốn tìm lý do, lại càng không muốn làm trái tâm ý, như vậy đối với chính mình đối với Quý Hủ đều không công bình.

Đêm đó không khống chế được, đối với Quý Hủ đã thật vô lễ, hắn không có biện pháp tìm lý do qua loa tắc trách cho qua.

Hắn nhìn hướng Quý Hủ, không muốn tiếp tục giả tạo, hắn đem tình cảm của mình hoàn toàn mở ra trước mắt Quý Hủ:

Kỳ thật từ ba năm trước anh đã biết em, khi đó anh tìm được cơ hội gọi điện cho bà nội, trong miệng bà nội đều chỉ nói về em, khen em nhu thuận, xinh đẹp, bình thường chiếu cố bà thế nào, bà nội biết tính hướng của anh, nói là chờ anh trở lại, giới thiệu chúng ta nhận thức.

- Những ngày sau đó chỉ cần anh nghĩ tới bà nội, liền sẽ nghĩ tới em, tưởng tượng tính cách dung mạo của em, như vậy qua hai năm, anh lại có cơ hội gọi điện cho bà nội, trong miệng bà nội vẫn là em, bà thật cao hứng nói cho anh biết nói em không thích nữ sinh, chờ anh trở lại liền giới thiệu chúng ta quen nhau.

- Anh luôn chờ mong trở về, cũng chờ mong được gặp em, nhưng sự tình không như người nguyện, bà nội mất, chúng ta lại dùng thân phận người lạ gặp mặt. Trong nhật ký bà nội lưu lại, cũng có thật nhiều về chuyện của em, bà lo lắng cho anh, cũng lo lắng cho em, bà hi vọng hai chúng ta có thể ủng hộ lẫn nhau, cùng nhau sống sót, cho dù không vừa ý nhau, cũng phải trở thành anh em.

Quý Hủ:

* * *

Hắn nghe được nhịp tim trầm trọng mạnh mẽ của mình, nguyên tưởng rằng Tần bà bà chỉ thuận miệng mà nói, ai ngờ bà lại thật sự như vậy, không ngờ còn cùng Tần Nghiễn An nói chuyện này.

Hiện giờ lại có cảm giác được trưởng bối an bài mai mối, Tần Nghiễn An nặng trĩu nhìn hắn:

- Em hoàn mỹ phù hợp toàn bộ tưởng tượng của anh về người yêu, bà nội miêu tả thiếu niên tốt đẹp nên giống như em vậy..



Trên mặt Quý Hủ không có bất kỳ cảm xúc, đầu ngón tay theo bản năng siết chặt vòng thạch anh trong lòng bàn tay, hơi thở cũng biến thành nhẹ nhàng chậm chạp.

Ánh mắt Tần Nghiễn An chăm chú khóa lại Quý Hủ, không buông tha chút ít cảm xúc biến hóa, nếu Quý Hủ cảm thấy sợ hãi, hắn sẽ lập tức câm miệng, sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng mà không có, cảm xúc sợ hãi không xuất hiện trên người Quý Hủ.

- Tuy bà nội đã mất, nhưng bà đã giới thiệu chúng ta cho nhau qua, anh có thể hỏi thăm cách nhìn của em đối với anh không?

Quý Hủ:

* * *

Đây là đi lưu trình thân cận rồi sao!

Tần Nghiễn An nghĩ nghĩ, lại nói:

- Thực lực của anh tạm được, có thể bảo vệ em.

Quý Hủ:

* * *

- Trong tay anh có căn cứ Vinh thị cùng một đám động vật dị hóa, nước ngoài.. tiền đã vô dụng, trong tay anh còn có chút quặng mỏ, cũng có vài tòa quặng mỏ bảo thạch.

Quý Hủ:

- !

Tần Nghiễn An:

- Anh có xe, nhưng anh không có nhà..

Quý Hủ trực tiếp che mặt, ý bảo nam nhân không cần nói nữa, người này ở nước ngoài thời gian dài, như thế nào lại quen thuộc lưu trình đi coi mắt thân cận của quốc nội như thế.

- Làm sao vậy?



- Anh khoan hãy nói chuyện, để cho em chậm rãi.

Tần Nghiễn An:

* * *

- Chậm rãi xong chưa, có thể tiếp tục hay không?

Quý Hủ:

* * *

Quý Hủ cố gắng làm cho mình nghiêm túc lên, Tần Nghiễn An nhận chân nói việc này, mình phải tôn trọng hắn.

- Còn muốn tiếp tục cái gì?

Tần Nghiễn An chấp nhất truy hỏi:

- Em còn chưa nói cảm tưởng đối với anh như thế nào?. Ngôn Tình Hay

Quý Hủ khẽ cười:

- Anh tốt lắm, tướng mạo anh tuấn, thực lực cường đại, tài sản phong phú, là một đối tượng thân cận chất lượng tốt hiếm thấy.

Quý Hủ khen một câu, cảm xúc của Tần Nghiễn An tăng vọt vài phần:

- Vậy anh có thể theo đuổi em sao?

- Sau khi theo đuổi đây?

Vẻ mặt nam nhân ôn nhu:

- Chờ em yêu thích anh, chúng ta liền cùng một chỗ.

- Nếu em không thể thích anh đâu?

Cảm xúc nam nhân chợt trầm xuống, nếu Quý Hủ không thích hắn, vậy Quý Hủ thích ai hắn liền giết ai.

Quý Hủ vuốt nhẹ sau gáy hắn, cũng không tiếp tục trêu chọc:

- Được, em đáp ứng anh.

Nam nhân vẫn mất hứng, Quý Hủ nghiêng người ôm hắn:

- Em đáp ứng anh, em sẽ cố gắng yêu thích anh, đừng mất hứng.

Lúc này nam nhân mới có động tác, hai tay ôm Quý Hủ vào lòng, không dám dùng sức sợ động vết thương trên cánh tay.

- Nhớ kỹ lời em nói.

- Ân, em sẽ nhớ kỹ.

Đã qua vài ngày, hai người rốt cục có thể cùng nhau ngồi chung một bàn ăn cơm.