Toàn Cầu Xâm Nhập

Chương 291




Trừ bỏ lò sát sinh, nông mại thị trường cũng lặng yên phát sinh chuyện đồng dạng như thế.

Hương vị ngọt ngào bay nhanh trong không khí, theo cửa sổ rộng mở cùng khe cửa bay vào phòng, cùng với mọi người tiến nhập mộng đẹp.

Lúc này đoàn người Quý Hủ lại gặp được người của Đào gia.

Lần này ngoại trừ Đào Nghiêu, còn có một nam nhân khí độ bất phàm, khoảng ba mươi tuổi, thái độ thành khẩn, cử chỉ thong dong, so sánh với biểu hiện khiêm tốn nhã nhặn hữu lễ của Đào Nghiêu, nam nhân làm cho người ta có ấn tượng càng thêm trầm ổn tin cậy, điều này làm cho Quý Hủ càng thêm vài phần kiên nhẫn, nghe hắn nói cho hết lời.

Lần này đi tới là cháu đích tôn của Đào gia Đào Nghiễm, hắn không phải vì tường thành mà Đào gia phụ trách đến mượn sức Quý Hủ, mà là vì mặt trên đảm đương thuyết khách, đến nỗi là vị đại nhân vật nào, biết chỗ dựa vững chắc của Đào gia là ai đều rõ ràng.

Quý Hủ không rõ vì sao cao tầng đại thành còn chưa có lời hồi phục, ngược lại Thường quân trưởng lại mượn sức tới trước, hắn cũng không cho rằng cao tầng không có hứng thú với làm sạch thụ, đây là vấn đề quan trọng đề cập tới lương thực trong veo, không có khả năng không có hứng thú.

Nếu không phải vấn đề này, thì là do nguyên nhân nào khác.

Đào Nghiễm nói:

- Quý tiên sinh nguyện ý đem làm sạch thụ bán cho đại thành, đây là phụ trách đối với tương lai của nhân loại, đại thành có năm vị quân trưởng, mọi việc đều cần phải thương lượng, có một vị ý kiến bất đồng đều phải tiếp tục hiệp thương, thẳng tới khắp nơi hài lòng mới thôi.

- Quý tiên sinh không bằng lo lắng cho chính mình nhiều một chút, thay vì đem làm sạch thụ trọng yếu bán cho đại thành, không bằng bán cho một vị quân trưởng, anh muốn lợi ích chỉ càng nhiều hơn so với hợp tác cùng đại thành.

Quý Hủ chẳng phải không biết điểm này, nếu hắn thật sự lựa chọn một vị quân trưởng hợp tác, chính là đứng thành hàng, bên ta trong tranh đấu thắng được còn hoàn hảo, nếu đánh bại đến tiếp sau sẽ phiền toái không ngừng.

Mấu chốt nhất chính là, Quý Hủ không muốn lẫn vào chiến đấu tranh đoạt quyền lợi đại thành, vì vậy mới trực tiếp cùng đại thành hợp tác.

Quý Hủ cảm tạ ý tốt của Đào Nghiễm, bày ra tư thế tiễn khách.

Trước khi đi, Đào Nghiễm có ý ám chỉ nói:

- Quý tiên sinh không ngại ở lại trong đại thành lâu thêm mấy ngày, không cần vội vã rời đi, có vấn đề gì cũng có thể đi Đào gia tìm tôi.

Đây không phải vấn đề Quý Hủ có thể rời đi hay không, mà là bọn họ có được thả đi hay không, thái độ Bồ quân trưởng phi thường kiên quyết, không có khả năng dễ dàng cho bọn họ rời khỏi.

Thay vì mạnh mẽ lưu người, song phương trở mặt, không bằng tìm một biện pháp điều hòa.

Đào Nghiêu cùng đi qua cũng không phải vì trình diễn huynh hữu đệ cung, gia tộc hào môn như Đào gia, lại không thể có tình huynh đệ gì thật sự, trước cuối thời không có, sau cuối thời cũng càng không thể.

Đào Nghiễm thật sự đảm đương thuyết khách, Đào Nghiêu lại có mục đích của chính mình, mặt trên càng xem trọng Quý Hủ, hắn càng muốn mượn sức người này, việc này quan hệ tới địa vị của hắn trong Đào gia, cho dù không thể mượn sức, làm bạn bè cũng có lợi.

Nếu để cho vị kia mặt trên chú ý tới Đào Nghiêu, khoảng cách Đào gia biến thành của hắn cũng không xa.

Làm cho Đào Nghiêu không nghĩ tới chính là, hắn căn bản không có cơ hội mở miệng, toàn bộ hành trình Quý Hủ đều không có nhìn hắn, Đào Nghiễm cũng chỉ là giải quyết việc chung, nói rõ ý đồ đến xong, cũng không dư thừa vô nghĩa, rất nhanh rời đi.

Ngay cả Đào Nghiêu cũng nhìn ra Đào Nghiễm khuyên bảo cũng không nhiệt tình, lên xe cũng không nhịn được mở miệng:

- Đại ca nhanh như vậy đã rời đi, có thể làm cho mặt trên cảm thấy được, Đào gia chúng ta đang tắc trách hay không?

Đào Nghiễm nhắm mắt dưỡng thần, không mở miệng.

Đào Nghiêu ghét nhất là bộ dạng không xem ai ra gì của Đào Nghiễm, ở trước mặt Đào Nghiễm, hắn tựa như một vai hề không lên được mặt bàn, vô luận hắn cố gắng như thế nào, đều không rửa sạch được thanh danh là con riêng.

Đào Nghiêu âm thầm cắn răng:

- Nếu đại ca bận quá, có thể đem chuyện này giao cho tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp xử lý tốt.

Đào Nghiễm mở mắt ra, lạnh lùng nhìn qua bên cạnh:

- Không cần làm chuyện dư thừa.

Đào Nghiêu kính cẩn sụp mắt:

- Dạ!

- Nhưng như vậy có phải không tốt lắm hay không, dù sao cũng là mặt trên dặn dò, Đào gia nếu không tận tâm, vạn nhất mặt trên trách móc xuống dưới..

Thanh âm Đào Nghiễm lãnh đạm:

- Chú quá nóng lòng.

Trong lòng Đào Nghiêu nhảy dựng, nóng lòng cái gì?

Là nói hắn nóng vội, hay là đang trào phúng hắn tâm tư mượn sức Quý Hủ quá mau?

Bất kể là lý do nào đều chuẩn xác đâm trúng thần kinh mẫn cảm của Đào Nghiêu, hắn có được địa vị hiện giờ đều là hắn vắt óc tìm kế tranh thủ tới, hắn không tốt số như Đào Nghiễm, rõ ràng đều là con cháu Đào gia, vừa ra đời chính là cháu đích tôn, mà hắn đây?

Mặc dù là đứa con cả của tam phòng, nhưng lại thành con riêng vô danh không lên được mặt bàn, điều này bảo hắn làm sao có thể cam tâm?

Chính bởi vì không cam lòng, hắn mới muốn làm cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa, đem toàn bộ những người từng khi nhục hắn toàn bộ giẫm nát dưới chân, làm cho bọn họ phải hối hận cả đời!

Quý Hủ còn đang nằm ngủ, đột nhiên bị tiếng cảnh báo làm bừng tỉnh.

Hắn vén chăn nhìn thấy tiểu đọa biến thú còn đang ngủ, nhanh chóng rời giường mặc quần áo, đem tiểu đọa biến thú bỏ vào trong bao cột chắc, khoác lên áo mỏng chạy xuống xe, Trình Mạch cùng Trì Ánh đều còn ngái ngủ đứng bên ngoài xe.

Trình Mạch:

- Tình huống nào? Đại thành không phải an toàn nhất sao, đây là đã xảy ra chuyện gì?

Có không ít người quần áo không chỉnh tề lao ra khỏi nhà, chạy vào bãi đỗ xe lên xe. Nếu có vạn nhất bọn hắn có thể trực tiếp lái xe lao ra, sẽ không bị vây chết trong nhà, cũng sẽ không tiếp tục dựa vào hai cái đùi trốn chết.

Mấy người Quý Hủ vẫn đứng bên ngoài xe, bọn hắn nghe được tiếng súng vang lên, khoảng cách thật xa, như từ ngoại thành truyền tới.

Bốn người đều nhìn qua Quý Hủ.

Trình Mạch khẩn trương nói:

- Làm sao bây giờ? Có cần lập tức rời đi hay không?

Không phải hắn máu lạnh, là không có lòng trung thành đối với đại thành, người thân bạn bè cũng không ở nơi này, hắn cũng không có quyết tâm tử chiến tới cùng, gặp được nguy hiểm khẳng định đầu tiên là nghĩ tới an nguy của người một nhà.

Giọng nói thông báo rất nhanh vang vọng toàn thành.