Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1055




Nghĩ là nghĩ như vậy.

Thế nhưng Giang Dục cũng không thuộc tuýp người ngạo mạn cao điệu, càng không có vì mình mạnh hơn mà khi dễ đối phương là dân du mục phàm phu yếu ớt, hắn chỉ tưởng tượng như thế ở trong lòng, ân, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vẻn vẹn là đặt chuyện nhỏ này ở trong lòng mà thôi.

Hơn nữa, Giang Dục hầu như vẫn còn giấu kĩ thủ bút ma pháp của mình suốt 100 năm nay, chẳng thể nào vì một cái tôi muốn để Đàm Phương sáng mắt ra mà bộc lộ lực lượng cả.

“Được rồi, không hù người, chúng ta là người chăn trâu ở địa phương này. Ngươi đang ở Nông Vực, bây giờ lại muốn đi đâu?” Giang Dục hỏi Mạc Phàm.

“Ta chính là muốn đi Cổ Vực thiên đô đi". Mạc Phàm không nghĩ nhiều, có sao nói vậy nói ra.

Hàn Hải Điện phiên họp ở Cổ Vực thiên đô thành, Mạc Phàm thân mang chức vụ Thẩm Tước gia, tự nhiên phải đến thiên đô tụ tập đi.

“Cổ Vực thiên đô đi sâu về hướng Tây, cách Nông Vực chỗ này tầm 40 vạn dặm đường. Lấy ngươi bước chân này, đi đến chục năm sau đều chưa hẳn có thể tới”. Đàm Phương hai mắt tiếu dung nhìn Mạc Phàm, chân thành nói.

Mạc Phàm định mở miệng đáp rằng lấy Ngọc Diệm Kỳ Lân tốc độ phóng, không tới mấy ngày liền có thể.

Nhưng Đàm Phương đã đánh gãy lời hắn, xen vào nói: “Như vậy đi, ngươi đến ở nhà chúng ta vài hôm tạm nghỉ đã, chúng ta sẽ thuê cho ngươi ba cái thống lĩnh cấp Ngưu Mã chuyên chở, chí ít tiết kiệm vài năm đi đường”.

“Hả?”

Mạc Phàm lần nữa muốn mở miệng giải thích cho rõ thì đột nhiên lại nghe đến Giang Dục lên tiếng:

“Đúng thế. Nhà chúng ta ở gần ngay đây thôi, ngươi đi với chúng ta đi, đừng lo lắng, chúng ta không hại ngươi”.

Đàm Phương bổ sung: “Ông bà nói dân du mục đến tá túc, khí vận tiền tài sẽ đổ vào, chúng ta thực sự đối với ngươi không có nửa điểm gây khó dễ hay hành vi xấu a”.

“...” Mạc Phàm khô héo lời rồi.

Chỉ nhìn thấy Đàm Phương trực tiếp nhảy từ thân Yến Vũ xuống, đi vuốt ve đầu này Tử Lộc, muốn bê kéo nó về nhà.

Tử Lộc mới đầu đương nhiên không nguyện ý để bàn tay Đàm Phương chạm vào thân thể cao quý của mình, nhưng bởi vì Mạc Phàm gật đầu xoa xoa cái lưng của nó khuyên nhủ một phen, nó mới miễn cưỡng đồng ý cho người ta dắt.

Cơ bản Mạc Phàm quyết định không khách sáo nữa, cũng không có cái gì đặc biệt ý tứ, chính mình thời gian bây giờ khá thong thả, không cần thiết vội vàng đến Cổ Vực.

Ngược lại đi du đàm ở một chút nhà thường dân, nghe qua một chút cố sự đời thường liền tốt, biết đâu sẽ đối với mình có trợ giúp khôi phục ký ức.

Cọ lên đầu gãi, Mạc Phàm gặp đôi nam nữ trẻ tuổi này đều là nông dân, vừa vặn cũng có một bụng vấn đề muốn hỏi.

Đàm Phương dắt Tử Lộc đi phía trước.

Mạc Phàm đi cạnh Giang Dục đang thả trâu bò gặm cỏ ở phía sau, hắn vừa quan sát vừa hỏi:

“Huynh đệ, ta với ngươi trông có vẻ trạc tuổi, có thể xưng hô thế nào?”

“Vậy thì làm huynh đệ đi, ta gọi là Giang Dục”. Giang Dục như cũ hòa đồng dễ gần gũi bộ dáng nói ra.

“Giang Dục?” Mạc Phàm lẩm bẩm nói lại.

Hmm, không có, giống như cái tên rất lạ, chưa từng nơi nào nghe qua. Hẳn là thị dân thôn quê của Nông Vực, tên tuổi không quá lớn đến mức để Mạc Phàm phải biết.

“Giang Dục, ta xưng là Phạm Mặc”. Mạc Phàm ngay thẳng giao tiếp lại.

Không thể nói chân chính danh tự của mình, dù sao giống như ở thế giới này cũng có không cái gọi là Mạc gia, khả năng Mạc Phàm tên tuổi chỉ duy nhất một vị chính là Hàn Hải Thẩm Tước Gia. Vì bảo vệ thân phận đặc thù, Mạc Phàm không thể tùy tiện nói cho người ngoài được.

Giang Dục gật đầu xem như nghe rõ.

Kết giao với tiểu tử Phạm Mặc này cũng coi như không tệ, hắn lâu rồi không có hảo hữu qua ai, giờ thì tốt, tiện thể có Phạm Mặc dân du mục đi lại nhiều ở đây túc xá, tranh thủ hỏi thăm một chút nhân gian biến động.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện một đoạn, chủ yếu là Giang Dục hỏi Mạc Phàm trả lời. Mạc Phàm cũng phóng xuất trả lời có ước chừng, hắn đem những năm nay kinh lịch thu được kiến thức của mình cho xào nấu qua một trận, cuối cùng chậm rãi giảng thuật lại cho Giang Dục.

Một mặt khác, Giang Dục nghe nghe, bản thân không có cái gì nghi ngờ, hoàn toàn bị cuốn vào câu chuyện của Phạm Mặc, thậm chí thực sự tin rằng vị bằng hữu này quả nhiên là cái người đi nhiều hiểu biết nhiều, có thể tự mình du mục từ Đông hành thổ châu sang Tây liêu cổ vực để tìm địa phương ổn định tá túc sinh tồn.

Giữa lúc còn đang trao đổi, Mạc Phàm bắt đầu chú ý một đầu Dạ Miêu ở ngoài xa chạy tới, nhảy lên vai Giang Dục nằm nghỉ.

Không biết vì cái gì, một màn này để cho hắn có chút tưởng nhớ Tiểu Viêm Cơ.

“Giang Dục, ngươi cái này Dạ Miêu là sủng thú sao?

“Ân, ta nhặt nó được ở sau Tề Thiên Môn, tựa hồ bị người ta bỏ rơi, linh hồn trọng thương, không thể phát triển được như thông thường”. Giang Dục nói ra lời, vẻ mặt còn mang theo một tia oán hận.

“Bị bỏ rơi?” Mạc Phàm hơi trầm mặc một chút.

Chẳng trách hắn nhìn thấy cái này Dạ Miêu rõ ràng là tư chất thiên phú phi thường cao, nhưng nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, cấp bậc đều là Chiến Tướng.

Mạc Phàm kém chút còn cho rằng đối phương giống mình, có khả năng ẩn giấu khí tức kinh khủng như thế.

Bất quá cuối cùng là không phải.

Kì thật, che giấu khí tức được như Mạc Phàm là một kĩ xảo đặc thù của Ngọc Diệm Kỳ Lân. Liền bản thân Ngọc Diệm Kỳ Lân cũng là một đầu Đế Vương thiện lành, như thế nào tại trong mắt Giang Dục là nhỏ yếu chiến tướng đâu?

Siêu Duy vị diện cổ quái hơn ma pháp vị diện nhiều lắm, giống như Ngọc Diệm Kỳ Lân dạng này che giấu khí tức bản thân lùi xuống, hoặc cũng có thể giống như cái kia Côn Bằng Nữ Chúa đem tu vi giả mạo đẩy lên cao một bậc để lừa gạt, tất cả kĩ thuật đều là Pháp Tắc thần kĩ, trừ khi gặp phải Đế Hoàng, bằng không chính là không thể nào nhận biết nổi.

Mạc Phàm tận lực hít sâu một hơi, ánh mắt mang theo mầy phần thương cảm nhìn về Giang Dục và Dạ Miêu.

Đáng tiếc là hai đứa nhỏ nhà họ Lâm đều chết ở Tù Đảo. Bọn chúng có trời sinh hoa y, đạo quả thức tỉnh trị liệu được cho những tổn thương linh hồn.

Nếu không, có thể thử nghiệm cho Dạ Miêu một chút...

“Không giấu gì ngươi, ta luôn có một ước mơ trở thành một vị Dạ Thú Thánh Sư, linh hồn phế thì thế nào, trời không tuyệt đường người cố gắng. Từ khi ta có Dạ Miêu, ta luôn có một cảm giác một ngày nào đó, Dạ Miêu của ta sẽ so với bất cứ ai càng huy hoàng lóa mắt”. Giang Dục chỉnh lại gọng kính, trong tông giọng giống như là một thiếu niên lang ngày xưa đã từng tung hoành vậy.

“Ân, ta cũng cảm thấy ngươi có thể, cố lên”. Mạc Phàm tổ chức ngôn ngữ tốt, vỗ vỗ vai của Giang Dục nói ra.

“À huynh đệ, sắp tới chúng ta sẽ rời đi Nông Vực, ta muốn lên đường đi Bắc Châu Bắc Phương tầm sư học đạo, ở nơi đó nghe bảo có một vị sử thi cấp cảnh giới thần thông quảng đại, được ví với nhân gian Thần Minh, có thể ngài sẽ giúp ta tìm ra phương pháp”.

“Thần Minh?” Mạc Phàm hỏi.

“Ngốc huynh đệ, ngươi là du mục sư không biết cũng phải thôi, chỉ nghe Thần Minh cố sự, không biết thế gian phong vân?” Giang Dục nở nụ cười.

“Ý của ta nói, Thần Minh chỉ là một câu khen ngợi tài năng, nhưng người ta là cấp bậc truyền thuyết nha. Truyền thuyết cấp, phóng nhãn toàn vị diện cũng chỉ nằm gọn trên mấy ngón tay”.

“Lợi hại như vậy?” Mạc Phàm cảm thán giả dối một câu. “Xác thực, ta vừa xuống núi, trong tộc chỉ cùng ta nói những cái kia xa xôi, hùng vĩ cố sự, không biết có tông môn hiển hách như vậy tuyển người”.

"Thế giới này mặc dù lớn, tài nguyên phồn thịnh, nhưng Vương cấp cũng chỉ đâu đó dưới 3000 vị, Đế cấp cảnh trở lên càng không phải là khắp nơi có thể thấy được, con đường của ngươi rất dài rất dài, về sau nhìn thấy người a, tuyệt đại đa số vẫn là chúng ta dạng này phổ thông hèn mọn sinh vật”.

“Đế cấp liền coi là cường giả tuyệt thế thế gian, tông môn mà không có một vị Đế cấp nào tọa trấn, vậy thì không thể tồn tại lâu được. Mà Quân cấp cảnh... khụ khụ, quân cấp cảnh chính là thống trị giả nhất lưu thế giới này, không thể dùng ánh mắt bình thường nhìn lên bọn hắn. Tình huống sử thi cấp phía trên nữa thì chắc ngươi phải hiểu là ta không cần phải nói rồi”. Giang Dục thông qua Đàm Phương biết được đôi ba kiến thúc nền, một miệng lẹo lưỡi nói ra.

“Nói thế kia, sử thi cấp đại năng nhân vật nhận ngươi thu đồ rồi?" Mạc Phàm kinh ngạc hỏi vào thực tế.

Chỉ thấy Giang Dục cười cười, một mặt âm thầm đỏ nến nức nở.

Hắn có thể nào nói ra, chính là Minh Nguyệt Thần Cơ tỷ tỷ chỉ điểm cho hắn lên núi Trác Sơn tầm sư đâu.

Nếu là nàng chỉ điểm, nàng nói cái gì đó khí vận của mình thuộc về Trác Sơn, vậy thì chắc chắn lão sư nơi đó chính là vận khí của mình đi.

Giang Dục là thật tin, trăm ngàn lần cũng không có chuyện Minh Nguyệt Thần Cơ tỷ tỷ lừa dối mình a.

Mạc Phàm thấy Giang Dục xấu hổ, hẳn là tự có câu trả lời cho mình rồi.

Hắn tò mò hỏi: “Vậy sau này ta muốn thăm các ngươi, ta nên lên đó hỏi thăm sao? Nơi đó gọi là cái gì?”

“Trác sơn, Triệu Sắc Tông”. Giang Dục hãnh diện nói.

Mấy ngày này hắn cùng Đàm Phương đã tìm hiểu kĩ, cũng bắt đầu nghe đồn danh tiếng vị kia Trác Sơn Triệu Tông Chủ uy danh hiển hách thiên hạ, hất tay một cái thành lập pháo đài bất tử, nói không chừng hắn muốn, sao trên bầu trời cũng có thể bị vị này thánh nhân hái xuống.

Một bên vừa nghe đến Triệu Sắc Tông ba chữ này, Mạc Phàm ngược lại có mấy phần cảm giác ngứa tay ngứa chân.

Không có cái gì nguyên nhân, chỉ là tiềm thức mách bảo hắn.

Họ Triệu --- chính là gen muốn bị đánh.

“Giang Dục, không ấy, ngươi sau này giới thiệu cho ta được không? Ta cũng muốn lên núi bái sư a”. Mạc Phàm hiếu kỳ hỏi một câu.

Giang Dục đột nhiên nhìn chằm chằm Mạc Phàm, tỏ ra rất thành thật khuyên can: “Phạm Mặc huynh, có chí hướng là tốt, nhưng cũng muốn đi trên mặt đất nha”.

Đó là câu ngoài miệng, trong lòng hắn còn thêm một câu nữa không tiện nói.

Đó là: “Ngươi đều có mao bệnh sao, chỉ là Chiến Tướng cấp sinh vật, mơ tưởng xa vời, thực sự không phải đang coi mình chính là trên trời thái dương...”

Mạc Phàm nhẹ gật đầu, tiếp đó không nói gì thêm nữa.

Hắn quyết định ở lại tá túc nhà Giang Dục và Đàm Phương mấy ngày, mỗi sáng làm một chút chăn trâu thả dê lột lông cừu đem ra chợ bán, an an nhàn nhàn, thăm hỏi vài ba hàng xóm lão bà nông dân, cố gắng hồi tưởng đến một chút cố sự chính mình.

................

................

Triệu Hoán Vị Diện.

Đệ Nhị Long Môn.

Vạn Long Uyên Khung.

“Lôi Ti...” Apase nước mắt chảy dài vuốt ve trái tim của Lôi Ti lộc cộc rớt ra ngoài, thân thể nàng khẽ run rẩy một cái bởi vì có nhất định trùng kích phản phệ.

“Gào gào gào ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~!”