Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1104




Lão Tai Không dù gì cũng có trung Đế cấp trình độ, nhưng năm lần bảy lượt ngoại trừ chỉ biết rên rĩ và biểu hiện tái méc trên khuôn mặt ra, cái khác đều không thể làm gì, tựa như cả linh hồn đều vì quá sợ hãi mà bị đông cứng, bị ma diễm kịch liệt thiêu đốt lên không thể cử động được.

Mà sự thật chính là như vậy, bị ác ma chi diễm đốt, linh hồn cũng sẽ trên mức độ lớn bị thiêu.

Thẳng đến Mạc Phàm kéo quả tim ra ngoài rồi, lão mới từ từ níu vành áo vị Hàn Hải Thẩm Tước trước mặt mà khụy gối xuống, mấy giây sau thì gục ngã trút hơi thở cuối cùng.

Mạc Phàm giờ khắc này mới đem trái tim kia cho bóp nát trên bàn tay, phóng ánh mắt kinh dị nhìn qua tất cả mọi người nơi này.

“Thẩm Tước gia...ngài...ngài...”

Một loạt tiếng kêu sợ hãi nhất thời vang lên trong thạch thất an tĩnh, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người Mạc Phàm vừa mới xuất hiện quá mức quỷ dị.

Trưởng lão Tai Không dù nói thế nào cũng là thành viên cấp cao của Hàn Hải Điện, bối phận không nói là ở trên, nhưng cũng sẽ không ở bên dưới chức vụ của Mạc Phàm.

Mà hiện tại Mạc Phàm trực tiếp bóp chết thẩm tuần công khai ngay tại trước mắt tất cả mọi người, ngay trước mặt hai vị điện chủ, còn có không ít người ở bên ngoài tổ chức nhìn xem, tuyệt đối có thể tưởng tượng rung động đến cỡ nào.

Bất quá, tuy có người đã chết, nhưng như cũ không ai dám đối với Mạc Phàm tra khảo hay chất vấn.

“Nãy giờ ta xem như không có nói gì, Thẩm Tước gia, ta nãy giờ đều không có bất kính thái độ gì với ngài”. Một tên trưởng lão khác sợ đến kém chút tè dầm ra quần, vội vã chắp tay xin tha.

Mấy người khác cũng bắt đầu sợ hãi cúi đầu xuống.

Phải biết, Mạc Phàm ở bên mật thất của điện tôn Lạc Nhạn nghe rất rõ tình hình bên này, hắn sau khi được tề dược cấp cao trị thương xong, tâm tính bởi vì đang mệt mỏi và đang vì vụ việc của Phong Thanh Dương mà phát tiết, hận không có chỗ xã giận, rất tốt gặp phải bọn vong ơn này.

Hai tròng mắt hắn bốc cháy ác ma chi diễm trắng xám như muốn thôn phệ linh hồn con người. Chỉ đứng yên một chỗ nhưng khí chất tà dị bộc lộ ra ngoài vẫn làm cho người ta hồn phi phách tán.

Bên kia Ngô Việt Hùng cảm thấy sự việc đã đi quá xa, muốn đích thân đến ra tay can thiệp, nhưng hắn bị điện tôn Lạc Nhạn tới níu vai cản lại, nàng lắc đầu bảo hắn tốt nhất đừng nên làm gì.

Ngô Việt Hùng thở dài, lại nhìn Mạc Phàm cả người ma mị một lần nữa, coi như là cảnh giới Ngô Việt Hùng cao hơn hắn rất nhiều, nhưng nói không bị hù một trận, không tê da đầu, không sởn da gà là nói dối.

Đây mới chính là bộ dạng sát lục lãnh huyết nhất của một người bị tẩy lễ qua mấy năm chém giết với vạn yêu Ma Vực, là diện mạo của người để cho toàn bộ tù đảo đều khiếp sợ.

Hàn Hải Thẩm Tước, Tù Đảo Thánh Vương, mấy chữ này phảng phất bây giờ đã bộc lộ ra cả.

Không thiếu những thành viên trưởng bối Hàn Hải Điện thậm chí bị dọa đến lếch xuống mặt đất, không dám đứng thẳng nhìn vào Mạc Phàm.

Những tên tiểu bối trẻ tuổi chưa từng va chạm chân chính yêu đế quỷ dữ, chưa từng gặp qua một ai có khí chất lãnh đạm tà ác và quỷ dị như thế. Cho nên bây giờ càng là tận mắt nhìn thấy bộ dạng Hàn Hải Thẩm Tước, tất cả mọi người đều trấn trụ, ngơ ngác hồi lâu không thể khôi phục tinh thần lại như cũ.

Lệnh Hồ Tĩnh đứng đối diện Mạc Phàm, bị hù dọa đến điên rồi, tay chân luống cuống mọc ra một ra vô số gai nhọn, hắn là Quỷ Bí giả, nhào tới tính liều mạng với Mạc Phàm.

Mà Mạc Phàm bùng nổ tốc độ, nắm ngón tay duỗi thẳng đâm về trước, cho hắn liên tiếp ba ấn vào giữa huyệt ngực, cơ thể Lệnh Hồ Tĩnh liền trực tiếp rã rời, sụi lơ, khung xương vỡ nát.

Mạc Phàm sau đó vươn cánh tay tới trước, từ từ nắm chặt lấy cổ họng Lệnh Hồ Tĩnh, đồng tử hổ phách không hề giấu chút nào sát ý.

“Ngươi...ngươi...ngươi,...tha...tha...cho...” Lệnh Hồ Tĩnh bị bóp cổ mạnh, ngôn ngữ khó khăn rặng nói.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói: “Cũng may ngươi biết thức thời, không lôi cha mẹ ngươi ra kênh mặt với ta. Nghe cho rõ đây, nếu ta còn nhìn thấy ngươi và bè phái dám bất kính đối với Nhàn Nhàn một lần nào nữa, cho dù là truyền miệng kể lại, ta cũng sẽ đích thân tới nhà ngươi, tìm và bẻ gãy cổ của ngươi. Cha ngươi ngăn cản, vậy thì Hàn Hải Điện chỉ có thể tuyên bố mất nhiều một vị điện chủ”.

“Nhớ cho kĩ, Hàn Hải Thẩm Tước ta nói được là làm được. Cho dù Hàn Hải Điện chúa công tới cũng không cứu được ngươi”.

Lãnh ý đáng sợ nhanh chóng lan truyền khắp toàn thân, bàn tay cứng rắn như sắt thép áp chặt cổ họng làm cho Lệnh Hồ Tĩnh có cảm giác mình quá mức nhỏ bé, yếu ớt. Ngay cả xương cốt cũng không chịu nổi một kích, từ sâu trong tâm linh hắn nghĩ rằng chỉ cần Mạc Phàm khẽ động bàn tay một cái là hắn sẽ bị đầu lìa khỏi cổ ngay lập tức.

Lạnh, rét lạnh, khí tức kinh khủng uy áp vào sâu trong linh hồn, Lệnh Hồ Tĩnh rốt cuộc hiểu được một chuyện mà điện tôn Lạc Nhạn từng nhắc nhở với tất cả thành viên Hàn Hải Điện về Mạc Thẩm Tước là không có sai.

Giờ khắc này, Lệnh Hồ Tĩnh khẳng định nếu mình còn dám nói nửa chữ không thì Mạc Phàm sẽ giết mình không chút do dự.

Rốt cuộc dưới áp lực tử vong, hắn cầu xin tha thử, run rẩy đập tay lên vai Mạc Phàm.

Mãi cho đến khi Mạc Phàm ném hắn xuống đất, hắn vẫn như cũ giống một gà mao bệnh đang mổ thóc vậy, khẩn trương dập đầu xuống đất, hướng Nhàn Nhàn, Mạc Phàm và Ngô Hiền khóc mếu tạ tội.

Những người xung quanh, bao quát khách mời sinh nhật không liên quan nhìn thấy một màn này, trước sau im thin thít, đồng dạng không dám thở mạnh, càng không dám có ý kiến ý cò gì.

Có lẽ, hơn ai hết, đám tiểu bối thanh thiếu niên trẻ tuổi ngày hôm nay là thu hoạch được nhiều nhất.

Không chỉ là được mở mang tầm mắt chứng kiến hai đại thi hào đối nho gia, đạo gia cùng phật gia tu bổ đạo tâm, mà quan trọng hơn chính là, bọn hắn đối với con đường tu hành sau này cũng đã có một tấm chiếu chưa trải sự đời khai nhãn ở trước mặt.

Đi một ngày đàng chưa chắc đã học được một sàng khôn, nhưng nhầm một người chọc, có thể là sau này sẽ không đi được nữa.

Bài học ở đây, bọn hắn hiểu được, thậm chí còn rất tâm đắc, hết lần này đến lần khác phải dặn lòng nhớ cho thật kĩ ------ đó là sau này làm gì thì làm, đừng bao giờ đi kiểm tra tuổi thọ với Hàn Hải Thẩm Tước, dây vào hắn, đoán chừng kiếp sau cũng không còn động lực để trở thành con t*ng trùng được thấy mặt trời.

Vạn cổ như đêm dài, nhân sinh ngắn ngủi bằng một vòng chớp mắt, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cầu không dắt nhầm chó mang vũ trang về nhà!!!

Mạc Phàm sau đó cũng dừng sát ý của mình lại, để đám đông lùi ra xa, chính mình dẫn theo Ngô Hiền và Nhàn Nhàn rời đi thạch thất cao cấp chỗ của Lạc Nhạn.

“Thanh Dương ca, ngươi có thấy hắn ở đâu không?”. Chưa kịp ngồi xuống an tọa, Ngô Hiền đã mở miệng hỏi.

“Hắn không có ở cùng người sao?”. Mạc Phàm thản nhiên hỏi lại.

Ngô Hiền rất thành thật lắc đầu.

“Thanh Dương ca ở lại đánh lạc hướng trùng quốc, cứu vớt mọi người”. Nàng buồn bã nói.

Mạc Phàm ngược lại tỏ ra bình tĩnh, mặt không biến sắc, dối trá nói: “Hắn muốn bằng sức một người chống lại Trùng Quốc khiêu chiến? Ài, tiểu tử này thật là làm cho người ta lo lắng nha. Nãy giờ ta ở cùng điện tôn Lạc Nhạn trong gian thất này, cũng không biết cái gì”.

Thấy vẻ mặt của Ngô Hiền đã bắt đầu toát ra sự lo lắng, Mạc Phàm hài lòng, tranh thủ diễn tiếp vai lão già đời hồ ly để cho nàng hoàn toàn tin luôn.

“Được chưa, ta bây giờ đi ra ngoài kiếm hắn đi, lo trong lòng vậy cũng không có ít gì. Dù sao, Phong Thanh Dương cứu chúng ta an toàn chạy đến đây, chúng ta cũng không thể đối với hắn vô ơn”. Mạc Phàm xạo chó không chớp mắt.

Ngô Hiền lập tức phản ứng lại, cái đầu ngoan ngoãn gật lia lịa.