Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1182




................

Chốc lát sau, ở ngoài tiểu sảnh xuất hiện một cái quái nhân nhìn qua thập phần dị dạng liên hệ xin vào đại điện, người này hình thù vô cùng kỳ dị, cái đầu bốn hướng đều có khuôn mặt, sau lưng càng có một cái đuôi to lớn mọc đầy gai xanh. Nhưng quỷ bí nhất chính là, tất cả khuôn mặt đều là mặt người, thân thể nếu không phải bởi vì phần kia biến dị, hắn cũng nhìn qua không khác gì người bình thường.

Quái nhân này chính là Thạch Phá Trời, là một cái cơ quan sư nhào nặn lắp ráp đến tột độ, rốt cuộc không còn ra hình người, không cách nào trở về hình nhân ban đầu.

Thạch Phá Trời là siêu phòng binh của Hàn Hải Điện, trời sinh thiên lực, tu luyện điền công Kim Cương Bất Toại, mặc dù còn không đạt tới Quân cảnh, nhưng hắn có khả năng cầm chân cả Hung Thú cấp Quân cảnh là chuyện bình thường. Loại trời sinh thiên lực này, đặt ở Siêu Duy Vị Diện cũng là thiên tài ngàn năm có một, tuyệt đối không thể xem thường.

“Thạch Phá Trời, nhiệm vụ ta giao, ngươi đã rõ?” Vừa thấy Thạch Phá Trời đi vào phủ thành chủ, Lệnh Hồ Xung đã mở miệng nói.

Thạch Phá Trời cúi đầu thấp xuống gật nhẹ.

“Ngươi không cần thiết hiểu rõ toàn bộ, đây là chuyện Chúa Công an bài, ta chỉ là đi truyền lại không hơn không kém...”

Vừa nói đến đây, ánh mắt Lệnh Hồ Xung bỗng nhiên lóe sáng tinh quang.

Thạch Phá Trời lắng nghe rất chân thành, trong lòng không một chút tư nghị.

Dù sao cũng là Điện Chủ Hàn Hải Điện, Điện Chủ đại nhân lại nói chuyện trọng yếu này với mình, hắn tự nhiên sẽ không có gì nghi ngờ.

Trái lại thậm chí còn vô cùng hưng phấn, trong nhiệm vụ có cả phải đem Hàn Hải Thẩm Tước bắt sống về nhận tội. Được đấu một trận với Hàn Hải Thẩm Tước, đó chính là tâm nguyện của Thạch Phá Trời.

“Rất tốt, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ trình lên Chúa Công, phân cho ngươi thêm một khối lãnh địa. Ta nghĩ ngươi đã muốn vùng đất đó lâu lắm rồi phải không, ngươi có thể để lại một chút di sản cho người thân mình”.

Lệnh Hồ Xung mỉm cười gian trá.

Thạch Phá Trời vừa nghe đến đây vội vàng quỳ xuống, dập đầu đáp tạ.

Ánh mắt thành chủ Quách An nhìn xem một màn này, khẽ chuyển lòng vòng như đang suy nghĩ điều gì đó.

Thú thật, đối với Hàn Hải Điện bên trong, người Quách An chán ghét nhất chính là Lệnh Hồ Xung.

Đây là một cái lão tiểu nhân nham hiểm chính hiệu, cũng không biết hắn dựa vào loại khí vận gì leo lên được cái chức vị này ngồi.

Lê chúa công bên kia, hẳn là con mắt nhìn người muốn kém một chút...

Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ mệt mỏi, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ rời đi, hẹn mấy ngày nữa tập hợp đội ngũ.

Trong gian phòng, Lệnh Hồ Xung nhìn Thạch Phá Trời rời đi cũng nở nụ cười vui vẻ.

Chỉ có thằng ngu mới tin tưởng ta giao đất cho ngươi. Sau vụ này, chính biệt phủ của hắn cũng có khả năng bị gã Lê Minh chết tiệt kia tịch thu toàn bộ, hắn còn phải lo sốt vó tìm cách đầu nhập vào đế chế Nhật Minh Giáo ở Nam Thổ đây.

“Lê Minh cái gì cũng giỏi. Chỉ có con mắt nhìn người là không giỏi, quá kém. Còn về Thạch Phá Trời cái thằng đần này... Hài, đúng là ngu đến mức không thể ngu hơn được nữa. Thế nhưng, hắc hắc, có thể giúp ta giải quyết tên ương ngạnh kia cũng tốt, tránh cho sau này lưu lại hậu hoạn”.

Lệnh Hồ Xung nhếch miệng cười giễu cợt.

Nghĩ đến Mạc Phàm còn trẻ như vậy mà càng lúc càng bành trướng hưng thịnh, mới đây lại lộ ra thêm một lá bài Thần Nhãn, điều này làm cho trong lòng Lệnh Hồ Xung vẫn luôn thấp thỏm bất an. Hơn nữa trải qua chuyện này, nếu để Mạc Phàm tiếp tục còn sống xuống dưới, Lệnh Hồ Xung khẳng định Mạc Phàm sẽ tận tình đuổi giết hắn, thay vì bị một thanh niên tiềm lực vô hạn nhìn chằm chằm, trong tương lai sẽ gặp phải phiền toái rất lớn. Chi bằng nhân cơ hội bây giờ giải quyết triệt để luôn cho rồi.

“Tương đối ổn thỏa rồi, Quách An, tương đối ổn thỏa rồi. Nhiêu đây mà còn không bắt được hắn hành quyết, hừ hừ, chắc chắn là không thể có chuyện đó xảy ra”.

Lệnh Hồ Xung cười phá lên, vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu liền biến mất.

Ba ngày sau khi Mạc Phàm bị triệu tập, tập hợp với đám người thành chủ Quách An, điện chủ Lệnh Hồ Xung, bọn hắn dẫn theo một đội ngũ đông đảo các thành viên Hàn Hải Điện, Điền gia và một số thế gia cùng tông môn khác lên đường, khởi hành đến Hàm Dương Thảo Nguyên.

Cùng lúc đó, ngay tại Hàm Dương Thảo Nguyên – San Cốc đã thả neo sẵn lưới bắt cá, bọn người Hắc Ám truyền giáo vẫn đang bị khôi lỗi, động tác hì hục tạo thành một cái thế cuộc thảm họa Yêu Thú Tai Hoang xâm lấn thôn thành.

Trong thôn, Tưởng Quảng Vương Ám Tỳ Bà trà trộn vào đám đông dòng người, nó theo như địa điểm nhận được trên tay, lúc này mới tiến về phía một gian hàng chợ rau.

“Chủ quán, có thể bán cho ta 3 lạng bắp thảo đen, à, phải là loại diêm la bắp thảo đen, ngài có hay không?” Ám Tỳ Bà đứng trước mặt một cái trùm nón lá nam nhân ngồi ở quầy bán rau, thái độ nó tỏ ra rất khách khí, nghe qua tông giọng thì càng thêm thận trọng, giống như là có nhận biết đối phương.

Người trong thôn vẫn thường ngày giờ này đi qua đi lại nhộn nhịp đông đúc, chung quanh tiếng xì xầm các ngõ hẻm thường xuyên diễn ra khắp nơi. Đột nhiên một trận gió thổi qua, kích thích lá cây, phiến lá vang lên một trận làm cho người thoải mái dễ chịu không gì sánh được cuốn lên thanh âm.

Đúng lúc này, vị nam tử chủ quầy rau chỉnh lại cái nón của mình, động tác lặng yên không phát tiếng động nhẹ nhàng nói:

“Cũng đã rất lâu rồi, có thể đã là xấp xỉ triệu năm trôi qua, thật không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp lại ngươi, Tưởng Quảng Vương”.

“Hắc hắc hắc, Diêm La điện hạ, ngài đùa ta, làm sao chúng ta có thể quên ngài đâu. Kì thật suốt thời gian không có ngài ở tại, ta cảm giác Thập Điện Diêm Vương đã không còn cái gọi uy nghiêm không thể xâm phạm như trước đây”. Ám Tỳ Bà lưng hơi cúi, động tác tựa hồ đang hành lễ nói chuyện với vị nam nhân đội nón lá này.

“Đừng nhắc lại chuyện cũ, ngươi đến đây tìm ta, rốt cuộc là vì cái gì?” Phong Thanh Dương khoát tay, không cho Ám Tỳ Bà khơi về ngược dòng quá khứ.

Ám Tỳ Bà miệng nở ra nụ cười, đi vào đề: “Xử lý cái kia Tà Thần, một mình ta có chút không quá an tâm. Nhưng dựa theo thông tin từ Nhật Minh Giáo giao cho ta, ngài nơi này mới là chủ mưu sắp xếp cái bẫy sau màn, ta đến đây cũng chỉ là muốn trong lòng không còn vấn vương nghi hoặc. Thực sự gặp được ngài, vậy là quá tốt rồi”.

Nghe ra được cái ngữ khí kia, từng câu từng chữ của Ám Tỳ Bà đối với Phong Thanh Dương đều là có ở bên trong sự tôn kính không hề nhỏ.

“Ừm, có chút hành động hay là ta thụ ý. Nhưng đại thể quá trình, ngươi vẫn là tốt nhất đi làm một mình, đừng kéo tới ta phải xuất thủ”. Phong Thanh Dương hồi đáp.

“Vì sao?”. Ám Tỳ Bà có chút yểu não nói.

“Phù hợp thân phận của ta đi, cùng ngươi dốc hết toàn lực đối phó tên kia cũng không phải là chuyện tốt lành gì. Đây là ta cho ngươi một cái cơ hội lập được công trạng. Không phải sao? Không cần phải che giấu ta làm gì, ngươi giết hắn, người sẽ theo luật chơi sẽ cho ngươi lợi lộc...” Phong Thanh Dương một mặt thẳng thắn nói ra.

Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đem bắp thảo đen bày trước mặt đặt lên bàn cân, cân chỉ đúng ba lạng, hắn mới cẩn thận gói lại rồi giao cho Ám Tỳ Bà.

Trái lại là Ám Tỳ Bà, nó ngưng trọng trầm mặc một hồi lâu mới kịp hoàn hồn, nhận gói bắp cải trên tay Phong Thanh Dương, chậm rãi đi một cái lễ, nói: “Không dám, không dám, ta nào dám giành đồ vật với đại nhân, nếu biết đại nhân ngài ở đây, ta từ sớm đã đến tặng lễ...Chỉ là thế sự khó lường, đột nhiên xuất hiện một cái Tà Thần để cho chúng ta cũng có chút bất ngờ, dù sao chuyện này...đặt ở quá khứ cũng rất không tiện nhắc lại”.

“Tà Thần xuất hiện là chuyện không thể bình thường hơn được. Có thể là vẫn nằm trong dự tính của ta, ngươi yên tâm hành sự” Phong Thanh Dương mở miệng nói ra.

“Theo như ta biết, ngài đã gặp hắn từ rất sớm, vì cái gì không tranh thủ sớm như vậy trừ khử hắn để tránh đêm dài lắm mộng”. Ám Tỳ Bà hỏi.

“Ngươi cảm thấy, ta nếu ngay từ đầu biết hắn là Tà Thần, hắn hiện tại sẽ còn bình yên vô sự sao?”. Phong Thanh Dương hỏi ngược lại.

Ám Tỳ Bà cẩn thận suy tư lời nói này, cảm thấy vị cựu Thập Điện Diêm Vương đứng đầu nói lời nói xác thực có mấy phần đạo lý, lấy đã từng Diêm La Kiếm Đế thực lực, muốn một kiếm sau lưng đoạt mệnh tân Tà Thần là chuyện dễ như trở bàn tay.

Đáp án duy nhất có thể là, Tà Thần kia cũng không đơn giản.

Hắn giấu đủ sâu, ẩn nhẫn cũng đủ giỏi, từ đầu đến cuối không có bị phát hiện.

Thẳng đến thực lực gia tăng bành trướng quá nhanh, đem toàn bộ thế cục cho phát sinh chuyển biến.

Trên thực tế, ở Hàn Hải Đô Thành trong tai nạn trùng mẫu công kích, Phong Thanh Dương đã cố ý thử một kiếm xác minh thực lực Mạc Phàm, một kiếm kia về sau, Mạc Phàm kể từ lúc đó đã bị Phong Thanh Dương chiếu tướng, hoài nghi thân phận không phải người ở thế giới này.

Phải cất công thiết kế từng cái bẫy bày biện ra, rốt cuộc mới có thể phát hiện hắn quả nhiên chính là Tà Thần.

Thời khắc này đến nói, tựa như bản thân Phong Thanh Dương cũng đồng dạng cảm thấy có mấy phần không chắc chắn đối với Tà Thần.

Càng lên cao cao cảnh giới như bọn hắn, bọn hắn càng không có khả năng đánh cược.

Vạn nhất đối phương thực sự có ngoài ý muốn đồ vật, vậy thì thật lúng túng quá.

“Sau bốn ngày chính là nghi thức tai hoang ào đến, đến lúc đó nếu chúng ta cố gắng hết sức đều đấu không lại hắn, còn muốn mượn nhờ ngài lực lượng, dù sao ta vẫn cảm thấy tên kia có gì đó rất mờ ám, phảng phất cũng là đang trong giai đoạn thăm dò” Ám Tỳ Bà mở miệng nói ra.

“Kỳ thật ta ngược lại thật ra rất hi vọng hắn có thể nhấc lên một chút sóng gió cho cái thế giới này, nói thật từ khi tiền cổ của hắn bị vẫn lạc đi đằng sau, từ khi ta đến Siêu Duy Vị Diện này trọng sinh chờ đợi hắn tái xuất, trải nghiệm nhân sinh ngược lại có mấy phần không mấy thú vị, mỗi lần nhìn thấy những đại thế lực kia đi ra cái gọi là tuyệt thế thiên tài, nhìn xem bọn hắn thanh cao tự ngạo dáng vẻ, ta đều cảm thấy buồn cười, bọn hắn ngay cả cùng ta đấu tư cách đều không có. À không, chí ít ta nói những lời này, ngươi đừng nên nghe, có nghe thì nhớ kĩ chừa mấy tên Quỷ Cốc Tông kia ra, nhất là tên Sở Giang, miễn cho không khéo lại tự mang họa sát thân”. Phong Thanh Dương nói nói lời cuối cùng, sau đó tự cười lấy chính mình.

Hắn khoát tay tiễn khách, đuổi Ám Tỳ Bà đi về.

................