Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1201




...........

Hàm Dương phế tích tan này chia làm hai mảnh chiến trường, ở phía Đông, nếu như chiến trường bên phía Mạc Phàm và Phong Thanh Dương càng là hoa lệ chân động, cảnh giới cao thâm, lĩnh vực dồn ép, kiếm pháp ma pháp điêu luyện, phá toái thế giới, lủng đoạn thời không, đúng với tính chất sâu xa ân oán niên đại của hai vị chí tôn cường giả đỉnh cấp bên trong Hắc Ám Vị Diện.

Vậy thì chiến trường còn lại...ở phía Tây, chỉ có thể nói đó là yên tĩnh, vô hình, bất thanh động sắt, cái gì nhìn cũng đều không thấy.

Mục Bạch đột nhiên lấy một tấm vải lụa màu trắng đặc biệt quấn ngang mắt mình lại, đây là nghi thức bắt buộc để khởi động một loại trú thuật tối thượng cổ xưa của Hoa Đà, hmm, đôi Âm Dương đồng tử của Mục Bạch tạm thời sẽ bị trao đổi để làm môi giới triệu hồi lực lượng.

Nhìn thấy Mục Bạch thản nhiên ngồi xuống động tác, hắn từ trong tay áo duỗi ra, bàn tay tất cả các ngón tay đều có hoa tay tài hoa, cầm bút nghiêng phượng đỏ chỉ lên trời một chỉ, thành thục vẽ ra đường biên thế giới.

Ong ong ong...

Lập tức, ngàn dặm phương viên phía Tây của Hàm Dương San Cốc chấn động cả lên.

Lấy tòa Mận Thiên Sơn mặt bên trái làm gốc, từng đạo tử sắc đường vân giống như là từ hư không bên trong chui ra, lấy một loại khó mà miêu tả tốc độ, nhanh chóng bao trùm toàn bộ mặt kính hồ.

Phượng bút màu đỏ, Hàm Dương là giấy, khuếch bút lên giấy tô điểm lại giang sơn, mỗi một đường lắc tay áo, nguệch cổ tay đều có sắc son hiện thực tranh động, duy mỹ nhẹ nhàng, nhưng mực nước lại ào ạt như trăm sông đổ về một bể, không cách nào can thiệp được động tác của hắn.

Hiền triết có hiền triết dáng ngồi, Mục Bạch bộ dáng thời khắc này bày biện ra liễu pháp Họa Tiên đang uyên vẽ, phất phơ để danh xưng một đời thánh nhân Hoa Đà này đặc biệt thâm nhập nhân tâm.

Tử sắc đường vân bên trong tràn đầy thiên địa chi uy, giăng khắp nơi, giống như muốn đem cả tòa không gian này ném vào một cái bí cảnh do chính mình vẽ ra.

Tại tử sắc đường vân triệt để trải rộng mặt Tây Hàm Dương San Cốc sát na, tứ phía đều dâng lên lấp kín bức tường vô hình, vây khốn cả tòa thôn thành.

Nguyên bản còn tại bên trong kết giới quan chiến trận chiến đấu này, giờ khắc này trái lại vô số thôn dân tộc Xoài Lắc đều bị che đi tầm mắt, tất cả bọn hắn trực tiếp bị cưỡng ép ép ra ngoài, không cách nào lại quan sát.

Thậm chí một mực tại duy trì vô số lớn nhỏ cấm chế đã được chuẩn bị từ sớm cho Mạc Phàm kia, vốn là không có khả năng bị phá vỡ, nhưng Ám Tỳ Bà Đinh Vũ Miên bây giờ đều cảm giác được chỗ tòa bí cảnh của Mục Bạch đang trực tiếp thoát ly nó chưởng khống.

Cái này khiến Ám Tỳ Bà có chút luống cuống.

Một bên khác, trên trời ba cây bút còn lại của Mục Bạch cũng không có đơn giản yên lặng treo ở đó, Mục Bạch nhất tâm tứ dụng, ngoại trừ một tay một niệm trực tiếp cầm chủ bút phượng đỏ ra, tựa hồ vẫn còn đồng thời chưởng khống không gian hệ chia làm ba cái ý niệm khác nhau, song song nhấc lên cùng một lúc ba cây bút trên trời cho mài mực, sau đó lia ngòi xuống đại địa vẽ họa tiết trong tranh.

Để hoàn thiện một bức tranh dã ngoại mỹ hảo nhất, tuyệt đối không phải chỉ một ngòi bút chắp xuống trong vài giờ ngắn ngủi liền có thể vẽ được, mà nó càng cần một quá trình dài dằng dặc gồm nhiều công đoạn xử lý phức tạp khác nhau, mỗi công đoạn đều phải được cẩn thận trau chuốt từng li từng tí, từ tất cả tâm huyết của người họa sĩ.

Triết lý này hiểu đúng với động tác của Mục Bạch bây giờ. Thật giống như thiên địa biến thành trang giấy trắng, hắn tay cầm Hồng Bút Phượng Vũ, tự mình phác thảo ra bố cục chính trong giấy, vẽ lên trọng tâm ý hoạ, phẩy tay thiết kế bộ khung giản của toàn bộ bức tranh. Mà ba cây bút còn lại thì nhiệm vụ chính là trình bày họa tiết, vẽ gam màu, vẽ vật thể, vẽ định hướng.

Ví dụ như văn bút Đường Thi Hào chính là đánh bóng gam màu, vẽ thời tiết, vẽ lẫm đông tàn xuân, vẽ ra cái không khí u tối, cái thị giác màu sắc u buồn tang thương của địa ngục đạo, vẽ được cả thanh âm tiếng hát đồng dao của đám hài tử cô nhi, tiếng gào thét ai oán của súc sinh ma vật, thậm chí, ngay cả tiếng khóc nức nở trên đồi thông hai mộ của người góa phụ tội nghiệp nhất thế gian này cũng có thể bị vẽ xuống.

Mặt khác, Băng Bút Tuyết Ngỗng thì vẽ chính là vật thể, vẽ lăng tẩm, vẽ sông máu, vẽ núi xác, vẽ sương đêm lạnh lẽo ở ải La Vọng, thế giới Siêu Duy không có băng nguyên tố, nhưng ở trong bí cảnh của Mục Bạch liền không đồng dạng, ý cảnh khí hậu lạnh lẽo liền chiếm cứ ưu thế nhất định, nhiệt độ thấp dễ dàng ngưng tụ thành băng sương, băng tuyết nguyên tố càng là tràn ngập thiên địa, Mục Bạch phẩy vài đường, họa tuyết thành binh, vô cùng vô tận.

Phải biết, Siêu Duy Vị Diện là không có thổ nguyên tố và băng nguyên tố, bụi sa, núi non, nham thạch, ở đây đều là thân thể Thần Mẫu, từ thực vật đặc thù cấu thành, mà lại, bởi vì thân thể Thần Mẫu có nhiệt độ hạch tâm tương đối cao, thẳng đến băng nguyên tố cũng không thể ngưng tụ thành lập. Vấn đề ở đây chính là băng và thổ không tồn tại, chứ không phải là bị Thần Mẫu cấm. Hỗn Độn mới bị cấm, mới tuyệt đối không dùng được, nhưng Băng và Thổ, vấn đề nằm ở hai chữ ‘không có’.

Mà Mục Bạch có thể tạo mượn môi giới Băng Bút Tuyết Ngỗng để cấu kết Âm Gian đem hạ nhiệt độ xuống cực thấp trong bí cảnh, hình thành nên băng nguyên tố, điểm này có chút giống với khối Huyền Tinh của Minh Nguyệt Thần Cơ bán đấu giá cho Mạc Phàm. Huyền Tinh bên trong, thất thải nguyên tố, băng và thổ đều không thiếu.

Đám người Lệnh Hồ Xung, Cao Kiên thậm chí còn không biết chính mình từ khi nào đã hãm sâu vào bí cảnh của Mục Bạch. Bọn hắn nhìn vào trong khối tranh thiên địa hùng vĩ này, đang đi đi thì phát hiện trên trời có một khối núi khổng lồ đột ngột rớt xuống, lập tức sợ mướt mồ hôi tránh đi chỗ khác, quẹo một đường vòng, sau đó lại phát hiện được mình rớt xuống một cái hố sâu Ngạn Quỷ, một cái đầm lầy hôi thối.

Mục Bạch một nét lại đến một nét, cổ tay hơi động, liền có mực triều dữ dội, đông nghịt lại sền sệt vô cùng, có thể so với đất đá trôi từ trong ngọn núi lớn nguy nga mưa xối xả giội rửa hạ xuống, còn có, một cái mê giới rừng xà nu âm u không lối thoát, một con sông máu tanh có chằng chịt sương muối quấn quanh. Hết thảy hết thảy đều là đang cố ý dẫn dắt, đem đám người Lệnh Hồ Xung càng hãm sâu vào bức họa, một mực ngâm xướng chờ đại trận sau cùng.

Cảnh tượng này có chút tương tự với một người lùa kiến, kiến bò vốn là không có nhận thức được vật thể, chỉ cần người ngồi ở trên cao vẽ xuống một vòng tròn, vậy thì kiến sẽ vĩnh viễn nằm trong cái vòng tròn đấy. Kì thật, nó vốn là có thể ngang nhiên đi qua, nhưng pháp tắc nhân sinh nói cho nó biết, nó là không thể!!!

Chỉ có Ám Tỳ Bà Đinh Vũ Miên là không bị ảnh hưởng bởi hoạ tiết trong tranh của Mục Bạch, nàng pháp lực, xa xa còn ở Mục Bạch phía trên nhiều lắm, như Mục Bạch dạng này mới chỉ 6.5 trên thước thang Đế Hoàng, kể cả nàng có xuống sức thì trong mắt vẫn như cũ cực kỳ khinh thường Mục Bạch.

Tuy nhiên, giữa Mục Bạch thực lực và Mục Bạch đồ chơi pháp bảo liền khác nhau nhiều lắm. Bút Mực Thiết Mâu ở trên thiên không tầng tầng quét tới cấm chế trận đồ Đinh Vũ Miên phóng thích, có thể nhìn thấy trong bút mực lắp bắp ra mực đặc màu đen, ngay sau đó, mực đặc màu đen đột nhiên đọng lại giữa không trung, đã biến thành sáng lấp lóa một cái mực nhận, ô thiết rèn đúc, cứng cỏi rắn chắc cột đình, có 13 cái cột đình như vậy.

Đại khái tương tự bút lớn vẽ trên giấy dưới mặt đất, tiêu sái miêu tả ra 13 thanh mắt xích thần thánh.

Ầm ầm ầm ầm ~~~~~~~~!

13 Mắt Xích Thần Thánh của Mục Bạch bây giờ và ngày xưa khác biệt, hiện tại nó đã được Hắc Ám Chúa Tể Kỳ Ma Thánh điểm hóa qua, thuế biến lực lượng đến cực hạn. 13 thanh mắt xích nặng nề này lao Thần Mâu giáng xuống, trực tiếp bổ ra trấn đồ nắm giữ sức mạnh khí áp cực mạnh kia, xé ra lĩnh vực chi địa của Đinh Vũ Miên, đồng thời gắt gao đem nàng cho giam lỏng.

......................