Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1243




...........

27 vạn năm Kiếm Đạo Trường Hà, này cũng không phải chỉ tương đương 27 vạn năm tuổi thọ của Phong Thanh Dương đơn giản như vậy để đánh đổi. Mà muốn đấu với thời gian, chính là Phong Thanh Dương đánh đổi toàn bộ thọ mệnh lẫn thần hồn.

Mạc Phàm nhưng rõ ràng. Trên đời này vốn dĩ là không có cái gì tiểu động thiên hack thời gian như trong truyện sảng văn tu tiên. Thời gian đại lượng là toàn bộ như nhau, chỉ là định nghĩa ngày dài đêm ngắn phân biệt.

Không có hack lậu hư cấu, chỉ có trả giá cùng đánh đổi.

Mạc Phàm cho dù có là thiên tài hơn đi nữa, hắn cũng không thể dùng 50 năm, 60 năm tuổi thọ mệnh ma pháp vị diện của mình để đột phá Đế Hoàng. Cái này đều thiên đạo con ruột cũng không có khả năng.

Muốn đuổi kịp người ta tu luyện, Phong Thanh Dương đến trả giá cho hắn đánh đổi.

Đương nhiên, Phong Thanh Dương không phải là người duy nhất, trên thực tế, vẫn còn một chút thiểu số hiếm có phương pháp cùng vật thể đặc thù có năng lực trả giá tương tự nữa, đây càng không phải là trường hợp đầu tiên. Ngày xưa chúa công Lê Minh cũng là như vậy, có người đến trả giá cho hắn tu đến đại thành. Mà xa xa hơn, cách làm cấp tốc của Leviathan phần nào đó đến nói cũng là như thế.

Bằng cách này hay bằng cách khác, nhân sinh mỗi người đều có mục đích cho riêng mình. Không phải là nghĩa cử cao đẹp, chỉ là bọn hắn cảm thấy... thật đáng để làm như vậy.

Phong Thanh Dương từ đầu đến cuối đều không quan tâm những chuyện khác, hắn hết thảy là đặt lòng tin nơi Mạc Phàm và cổ đại nguyên sơ thiên địa bát hồn, chưa một lần hồi tâm chuyển ý báo động gọi Mạc Phàm chạy đi ra.

Hắn rõ ràng, Cổ Nguyệt Tru Đế tựa như là đã động thủ, Mạc Phàm hiện tại dù là có thể đột phá Kinh Thế Đế Hoàng, chạy ra ngoài cũng là lấy trứng chọi đá, cho nên Phong Thanh Dương ép lại thời gian cho Mạc Phàm, hắn cho Mạc Phàm càng nhiều thời gian hơn để tranh thủ tu luyện.

Điều này không nghi ngờ chút nào là hành động tự sát, nhưng Phong Thanh Dương chính là muốn thử một chút! Không sợ chết thử một lần, dám đi liều, còn có một nửa có thể thắng ván cược cuối cùng.

“Phong Thanh Dương, ngươi không cần phải làm vậy”. Mạc Phàm siết chặt lại lòng bàn tay, có một loại phất phơ khó nói được tâm tình.

Tê tê tê tê!!!!!!!!!!!!!

Ầm một tiếng.

Ngay lúc này, tinh thần thức hải cùng ám mạch của Mạc Phàm bỗng nhiên truyền tới cho hắn một loại linh cảm cảm giác mãnh liệt, phía ngoài Kiếm Đạo Trường Hà khí tức, Phong Thanh Dương đang trọng thương, hắn đang hấp hối cùng suy yếu đến tột độ, quá rõ ràng là đang bị người ta giáp công vây đánh.

Mạc Phàm đang định rời đi khỏi đây thời điểm.

Đột nhiên, bát phương tứ hướng nghe đến loảng xoảng loảng xoảng âm thanh kiếm vỡ, kiếm rít kéo lên, Kiếm Đạo Trường Hà xoáy thành một cái vòi rồng khổng lồ ngăn cản lại Mạc Phàm. Phong Thanh Dương đồng dạng có thể sử dụng kiếm ý lực lượng bên trong thời không này, vô số hoa ảnh kiếm ý hướng phía dưới đè ép, vô số ánh kiếm từ mặt đất bay ra quấn quanh lấy Mạc Phàm, không cho hắn ra.

Một đạo thanh âm ôn nhu từ bên ngoài truyền tới: “Một chút nữa, ta còn cầm cự được thêm một chút nữa, Mạc Phàm, một chút của ta, có thể đổi lấy trăm năm tu luyện... ngươi... khụ khụ... tin tưởng ta”.

Mạc Phàm cảm nhận được toàn bộ thời không Kiếm Đạo Trường Hà đang chuyển động, nhưng là hắn cũng cảm nhận được Phong Thanh Dương đã sớm ở thế giới bên ngoài bố trí thiên la địa võng, mà lại tại nơi này tầng thiên la địa võng bên ngoài càng kinh khủng hơn nữa lực lượng, để Mạc Phàm mọc cánh khó thoát.

“Không cần, ta đã tiêu hóa xong”.

Xùy một tiếng, Mạc Phàm lập tức mở ra không gian hỗn độn thần đồng phát lạnh, nhuần nhuyễn làm cho Kiếm Đạo Trường Hà một mảnh không gian trước mặt méo mó, sau đó liền nhìn thấy từng đầu Ám Ảnh gai nhọn xuyên qua không gian, đi qua hỗn độn thay đổi phương hướng, hóa thành vô số không cách nào phân biệt phương hướng nộ tiễn, lấy tốc độ cực nhanh bắn phá mảnh Kiếm Đạo Trường Hà này.

Mạc Phàm thét lên một tiếng, ở bên trong Kiếm Đạo Trường Hà mở ra Không Gian ma pháp dung hợp Hỗn Độn Ma Pháp, cưỡng ép xé toạc điểm neo đầu Kiếm Đạo Trường Hà của Phong Thanh Dương.

Chỉ là không biết vì cái gì, trong lúc đang khẩn trương giải cứu Phong Thanh Dương, Mạc Phàm có vô tình liếc mắt nhìn chăm chú tới một cái thời không khác, hắn nghe được tiếng kiếm rít, cũng cảm thấy có một loại thân thuộc đến dễ chịu người quen.

Mạc Phàm tận lực hít sâu một hơi, hắn đang vội vã lắm, có gì nói sau, hắn cần thiết phải cứu người ngay bây giờ.

........................

80 năm trước.

Một luồng hắc quang lóe sáng đâm xuyên qua Siêu Duy Vị Diện lớp vỏ.

[Ngoại nhân đến từ Hắc Ám Vị Diện?]

[Tâm linh thế giới nhận định chiến lực chiến: Kinh Thế Đế Hoàng.]

[Mức độ nguy hiểm:????]

[Dữ liệu về ngoại nhân đang được đồng bộ hóa.]

[Thật buồn... ký ức của hắn... thật buồn.]

...............

Mười sáu ngày trước, vị chủ tọa quen thuộc hôm nay lại ghé thăm quán rượu lớn nhất trong trấn nhỏ Thanh An.

Vị chủ tọa này có hai bên tóc mai bạc trắng, sau lưng vác theo một thanh kiếm đen kịt bị rỉ sét xấu xí vô cùng. Ông gọi một bầu rượu và vài món đồ nhắm rồi ngồi uống một mình, trông thật là thống khoái.

Thì ra hôm nay ông giáo không giảng bài trong học tràng. Mấy đứa học sinh nhỏ đứa nào đứa nấy đều hớn hở chạy về nhà.

Bên cạnh ông là một quý bà phù thủy già nua, tay chống gậy, ánh mắt quý bà ân cần nhìn đám nhỏ chạy rời đi, giống như một mảnh thước phim thanh xuân của chính mình.

Hai ông bà nhìn nhau một lát, đột nhiên mỉm cười, ôm chằm lấy nhau, trao nhau những cử chỉ hiền hòa mà ấm áp.

Sau khi ông uống cạn chén rượu cuối cùng, ăn nốt món đồ nhắm cuối cùng thì nhẹ nhàng buông đũa xuống.

Bỗng vang lên một tiếng “bốp!”

Trời đất núi sông trong tiểu động thiên, trong tòa Kiếm Trận cũ kí hết xí quách này chợt chết lặng, trở nên cực kì yên tĩnh.

Khung trời đất đột nhiên vỡ nát trong nháy mắt.

Đúng lúc này, toàn bộ những cường giả trên núi tại trấn Thanh An lẫn người bình thường dưới núi đều không tự chủ được, phải ngẩng đầu ngước nhìn.

Một khắc trôi qua, dường như có một vị nào đó còn hơn cả thần tiên dùng đại thần thông thâu thiên hoán nhật để che lại toàn cảnh trong động thiên Kiếm Trận ở Thanh An.

Biển mây nổi sóng trong không trung, chậm rãi rũ xuống cả vùng đất liên hoa thờ Phật này.

Có một người ăn mặc giống như đồ Hanbok quan tế, toát cao chân thân mấy ngàn mấy vạn trượng ngồi nghiêm chỉnh, tay áo bay phấp phới. Trong lòng bàn tay đặt trước người có một cái tiểu thiên sứ tinh linh be bé giống như đang ngâm xướng cái gì đó.

Pháp tướng của người này cực kì to lớn, lớn đến mức khiến cả tiểu trấn Thanh An trông không khác gì một cái lớp học tình thương mộc mạc.

Trên biển mây ngút ngàn chợt có từng giọng nói uy nghiêm thi nhau nổ vang như tiếng thiên lôi vỗ trống.

“Phong Thanh Dương! Hôm nay ngươi phải chết!"

Ông giáo già khụ cười khổ, cúi đầu hôn nhẹ vào bà lão một cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên, cất cao giọng, đáp: “Sát vách Đế Hoàng thời buổi này là trình độ này à? ngươi đến sớm 80 năm, ta không tin ngươi còn dám giở giọng điệu này!”

Ông giáo chính là Phong Thanh Dương, mà bà giáo già nua, tự nhiên là Phong Thanh Dương lão bà --- Ngô Hiền.

“Ha ha ha, vì vậy cho nên hôm nay ta mới tới, Kiếm Quân Phong Thanh Dương, không ngờ lời đồn thiên hạ là có thật, ngươi đã cáo lão về ở ẩn, bởi vì tu luyện phải cái tà thuật gì đó mà bị lão hóa, sớm một cái mấy chục năm liền đã trở thành gần đất xa trời ông ngoại tổ”.

Biển mây cuồn cuộn chuyển động, không ngừng chậm rãi ép xuống đầu Phong Thanh Dương và Ngô Hiền.

Phong Thanh Dương ngẩng đầu nhìn lên, nở nụ cười thoải mái: “Ngươi cảm thấy mình rất mạnh sao?"

“Ha ha ha, mạnh, ta cảm thấy chưa từng có như thế hạnh phúc giậm chân xuống giày vò ngươi”. Hoàng Anh cười sảng khoái nói.

...................