Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1270




...............

Trong túi Mạc Phàm hiện tại không có tiền, không còn là Hàn Hải Thẩm Tước cái chức vị cực cao kia trong Hàn Hải Điện, quỹ lương cơ bản là không có.

Mười mấy năm qua hắn cũng từ bỏ việc làm sát thủ đánh thuê, những trò mèo cướp bóc trộm cắp hay tìm kiếm chém giết treo thưởng dần dần bắt đầu trở nên vô nghĩa đối với Mạc Phàm.

Làm một cái lão già sống qua 27 vạn năm trong hình hài 30 tuổi nhan sắc phong độ như hắn, ngoại trừ thời gian điều tra truy tìm Huỳnh Nguyên ra, thời khóa biểu bình thường của hắn thay đổi so với trước đây đến chóng mặt. Hoàng hôn xuống đọc sách, tối khuya thì minh tu đến bình minh, ban ngày đóng giả làm một cái tráng niên khỏe khoắn, cải trang đi lao động khuân vác, cuốc đất, chăn dê, vắt sữa bò, chiều chiều bán hủ tiếu, bán trà sữa, hôm thì đến một chút chùa miếu trong quận xin chăm trẻ con, hết thảy vì mưu sinh kiếm sống qua ngày, lấy chút bạc lẻ làm lụng.

Đương nhiên, Mạc Phàm đi làm, hồn ước của hắn càng cũng phải đi làm. Lãnh Liệp Vương, Vũ Ngang, Tô Lộc, Lãnh Tước, Austin, Bạch Phượng Hoàng, Lonna, Tiểu Dạ, Tiểu Hữu không ai trốn thoát được cả.

Tô Lộc đi dạy học, Lãnh Liệp Vương đi làm công chức quy hoạch các cơ sở xây dựng trong những tòa thành, Lonna đi làm thuê trong các khu nông sản, Lục Niên đi làm phụ hồ, Lãnh Tước đi làm ca sĩ, Vũ Ngang làm diễn viên hài kịch chung đoàn xiếc với Tiểu Hữu, Tiểu Dạ.

Austin, Bạch Phượng Hoàng thì bị tống vào sở thú, có thể là mua vui cho khu tham quan sinh thái, đồng dạng kiêm luôn vai trò kiểm lâm bảo vệ Tháp Thú ở Duy Vực.

Ai cũng phải nai lưng ra làm việc. Thậm chí đến cả Tử Lộc cũng đều phải làm taxi, cả ngày cả đêm đi chở khách xuyên Tây Giới, ngoài ra còn có giao hàng nhanh kiếm tiền về cho Mạc Phàm.

Đạo tâm đến tầm này, phát sinh biến hóa bắt đầu mãnh liệt. Nhân sinh của bọn hắn bây giờ đặc biệt có cái gọi là phong phú tâm cảnh, sống trọn vẹn giống như người bình thường, rất đời.

Kiếm sống bây giờ khó khăn lắm. Miệng của Austin, Tiểu Dạ, Tiểu Hữu, Bạch Phượng Hoàng, Tử Lộc, tiền hắn bọn hắn kiếm bao nhiêu về cũng không đủ.

Đương nhiên, đó là phần phụ. Phần quan trọng chính là, Mạc Phàm bây giờ rõ ràng hơn ai hết, là một pháp sư tâm linh, hắn ý thức được đạo tâm thanh tịnh thì mới có cơ hội càng lớn tiếp tục lĩnh hội được càng nhiều thâm thúy đồ vật. Mạc Phàm không phải là siêu tuệ căn có đạo cảnh đi lĩnh hội nhanh được giống như Nhật Ánh hay Mục Ninh Tuyết như thế, hắn tuyệt đại đa số cơ duyên cùng cảm ngộ của mình, toàn bộ phải trả giá bằng máu và nước mắt, nhiều khi còn đánh đổi cả mạng của rất nhiều người khác bố cục cùng hi sinh thì mới có thể.

Hắn hôm nay có được cái thái độ cùng tâm trí thành thục này, không dễ dàng gì đạt được đâu.

Đánh đổi đằng đẵng 27 vạn năm đấy.

Là tính toán của tam đại thiên phụ, là mạng sống của thiên phụ Chaos, của Bee, của Phong Thanh Dương, của hai đời Tà Thần để lại.

Mạc Phàm bây giờ rất chán ghét chém giết đơn điệu, nói không chừng yêu ma lởn vởn trước mặt hắn, hắn cũng lười đi nhìn, không phải giống như xưa cho một cái Liệt Quyền xin ít tinh phách.

Hài, chỉ là, cái giá cũng quá lớn đi.

Mười mấy năm nay vất vả lao động chân chính như vậy, tiền công ngược lại chẳng có bao nhiêu, tiền mua lương thực cùng tư trang đều đã xài hết, không dư thừa một chút nào.

À không, thực sư lâu lâu cũng có dư thừa ấy, nhưng hết thảy bị Vũ Ngang hiểu lầm, Vũ Ngang cho rằng Mạc Phàm đang muốn tích đức thiện tu, thế là có bao nhiêu tiền thừa liền tự ý giữa đêm mang đi hết ném vào từ thiện viện dưỡng lão, nói là cái gì đó vì Thần Ý Chí, vì hi sinh đời bố củng cố đời con.

Ân, làm tốt lắm.

Hiện tại tốt, nhìn đồ trước mắt thèm chảy nước dãi, chung quy là không có tiền mua.

Chẳng lẽ bây giờ lại quỳ xuống cầu xin người ta bố thí a?

Mạc Phàm ngẫm nghĩ một chút, chợt nhớ đến có thể mình vẫn còn một người bạn rất giàu, nghe đồn Triệu Sắc Tông ở trên Trác Sơn đang làm ăn rất khấm khá.

Nghĩ như vậy, thế là hắn vội trước mắt tìm kiếm một cái khách sạn trong hẻm tá túc.

Trên giường lớn, Mạc Phàm để cho đám hồn ước ở ngoài phòng khách sinh hoạt sẵn tiện làm hộ pháp, hắn ở bên trong khởi động Thời Không Thần Nhãn, 11 vạn thần tinh chấm nhỏ li ti nổi lên trong con mắt ngân đồng Mạc Phàm, không đầy 3 giây, đem hắn phóng tầm nhìn ra ngoài xa tít tắp 13 triệu dặm, thẳng đến Phương Bắc ngọn núi Trác Sơn.

Nói gì thì nói, 13 triệu dặm là khoảng cách phi thường khủng bố, ngay cả đến khi Mạc Phàm đạt đến cảnh giới không gian pháp tắc này, kì thật cũng tốn một chút thời gian để điều chỉnh tiêu cự quan sát cho rõ.

Trên thực tế, Thời Không Thần Nhãn mặc dù là trải qua Duy Tâm Phục Pháp Phù Thủy lục, nó có Pháp Tắc không gian vị diện tối cao, thậm chí đụng đến một chút dòng chảy thời gian. Tuy nhiên, sở dĩ gọi nó là ‘thần nhãn’, chẳng qua bởi vì lực lượng nó quá mạnh mà thôi. Về bản chất, Thời Không Thần Nhãn đúng hơn nên gọi là Thời Không Pháp Nhãn, nhãn thuộc về ma pháp, không thể xưng thần.

Muốn làm chân chính thần nhãn, bắt buộc phải có ‘linh’, có sinh mệnh. Giống như Lục Niên chính là Diệt Thế Thần Nhãn, vấn đề nằm ở chỗ có linh. Còn Thời Không Thần Nhãn, hết thảy là Mạc Phàm tự mình chưởng khống toàn bộ.

Dưới triệu dặm, hắn có thể tùy tiện chớp mắt một cái truyền tống tới nơi, nhưng trên 10 triệu dặm cái khoảng này, Mạc Phàm hiện tại cần tối thiểu 20 giây để huy động đại lực bước nhảy thời không.

Lóe một cái, kim ngân đồng tử mở ra, không gian trước mắt hóa thành một mảnh vặn vẹo giống như lỗ đen vũ trụ vậy, Mạc Phàm tại xuyên qua thời không quá trình, thẳng một đường từ 13 triệu dặm từ Triều Ca đến tận ngọn núi Trác Sơn.

Đột nhiên đúng vào lúc này, hắn trong quá trình bước nhảy xuyên không tại vặn vẹo đường hầm không gian kia, dưới cực đoan một phần ngàn giây thời gian, Mạc Phàm tinh thần não hải chấn động một cái, nhìn thấy một đôi giống như là Thượng Thương Ngọc Đế con mắt nhìn mình chằm chằm, thần thánh hoàng quang kinh khủng có lực chấn nhiếp không thể tưởng tượng nổi.

Bạch Dương Nhật Kiếm bắt buộc phải triển khai Kiếm Vực trước mặt Mạc Phàm chặn lại, nhìn thấy hàng chục thanh hữu hình Huyền Kiếm lao ra trong nháy mắt này, đồng thời chắn ở trước mặt Mạc Phàm, cứng rắn chống lại thần quang tịnh hóa kia.

Một giây sau, Mạc Phàm thoát được khỏi thần quang đại hào, thoát khỏi đường hầm không gian, hắn một chân đặt xuống lưng chừng núi Trác Sơn, ánh mắt thâm thúy nhìn về đường chân trời xa xôi.

Đột nhiên hắn ý thức đến một điểm, ở phương Bắc này dường như có một vị Thiên Đạo Đế Hoàng đang tọa trấn, thậm chí lực lượng còn rất mạnh, mạnh đến kinh thế hãi tục, so với hắn càng là tồn tại phía trên.

“Không cần đối với ta phát sinh địch ý, ta tới nơi này không phải để gây sự, chủ yếu muốn gặp một cái bằng hữu”. Mạc Phàm mở miệng ngữ khí rất ôn hòa nói.

Nói xong, hắn cũng mặc kệ người kia muốn giải quyết thế nào, chính mình lưng thẳng, người thẳng, cương trực một đường xoay đầu bước lên ngọn núi Trác Sơn.

Đương nhiên là, nếu phải đánh, Mạc Phàm cũng sẽ tiếp, 16 cái hệ ma pháp, 10 cái hồn ước, 1 cái linh ước. Tới một chút thử, hắn mài kiếm 27 vạn năm, thiếu chính là thực chiến dốc toàn lực!!!

Tại Triệu Mãn Duyên cùng Mục Bạch bất thình lình biến mất nửa năm trời về sau, Trác Sơn hừng đông bên trên bầu trời, một cỗ khí tức cường đại xuất hiện.

Cái này một cỗ khí tức đan vào một chỗ, bao phủ Trác Sơn bên ngoài mảng lớn địa phương. Một mái tóc bạc, một đôi mắt đen tràn ngập lạnh lùng áp bách, một thân sát khí khiến chúng sinh run sợ. Vô số dã thú đều phát ra tiếng kêu rên, nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy, lo lắng bị cái khí tức này chủ nhân cho diệt sát.

Bầu trời xa xăm bên trong, Mạc Phàm đi tản bộ bước từng bước thong thả lên núi, mặc tấm áo lớn màu đen hoa văn vàng giống như là kimono võ sĩ đạo bước đi lên.

“Ài cái này, tay nghề Mục Bạch quả nhiên vẫn đỉnh như vậy, vẽ giống y chóc, thậm chí có thể so với ảnh chụp càng thêm có hồn có thần”. Mạc Phàm đi lại quanh mây mù nhìn một vòng, cảm khái mà nói.

Triệu Sắc Tông trước đây bị Mục Bạch cho vẽ lại hình dạng, phác thảo để Mạc Phàm nhìn xem một lần trong quá khứ, mãi cho đến hôm nay hắn mới có dịp tham quan. Về cơ bản, không có bao nhiêu thay đổi quá nhiều so với tấm tranh của Mục Bạch.

Làm Mạc Phàm ấn tượng chính là, tại đồng tử Thời Không Thần Nhãn của hắn quan trắc, Trác Sơn mặt sau quả nhiên chính là thiên ngoại chi thạch, thiên tinh loạn lưu vũ trụ. Chẳng trách vì cái gì Thần Mẫu Gaia nói với chính mình, làm gì thì làm, đừng đem chiến tranh ném lên núi Trác Sơn.

Vạn nhất để nó cho nổ sụp đổ một cái, thiên đạo Đế Hoàng tới cũng khó mà cứu được Bắc Phương hàng chục tỉ con dân sống quá đại kiếp này.

Đột nhiên, sau rặng núi Truyền Điện Tháp, một tràng âm thanh vang lên sau núi: “A a a, cái kia a, cái kia không phải Ngũ sư đệ cùng kia sư tôn đánh nhau a? Kia hai người bọn họ vừa mất tích mấy tháng trời, ngũ sư đệ để lại bức thư đi luận bàn cùng sư tôn, bây giờ mới trở về, chỉ bất quá không biết vì cái gì, đánh lấy đánh lấy, trở về nhìn thấy sư tôn liền khóc”.

Thanh âm là của đệ tử ký danh Trần Phong.

..........................

Nhất thời trang bức nhất thời thoải mái, Một mực trang bức một mực thoải mái!