Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1273




.............

Trở lại Thiên Vực, Triều Ca.

Giữa trưa, khi các tiểu thương, chính khách, diện nhân thần bí bắt đầu đã lên đèn mở quầy bày hàng buôn bán, Mạc Phàm, Mục Bạch, Triệu Mãn Duyên cả ba hóa trang ăn mặc cực kỳ quý tộc bước xuống phố sắm đồ.

Về cơ bản, ba người bọn hắn đều ẩn thân khí tức thực sự của mình đi, miễn cho vừa mới bắt đầu đã gây chú ý ở thiên đô chi thành không cần thiết. Mạc Phàm và Mục Bạch có Tử Lộc điều chỉnh ngụy trang, Triệu Mãn Duyên có Côn Bằng gột tẩy, trong nháy mắt đem bọn hắn áp chế xuống chỉ còn mấp mé làn ranh đầu của sử thi cấp.

“Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền, cái này thuyết giảng chính là đệ nhất thiên đô Triều Ca?”. Triệu Mãn Duyên đi dạo trên quảng trường đường lớn, cái miệng hồi lâu vẫn còn có chút khó mà khép lại.

Ở phương Bắc, Thanh Vũ thành mặc dù cũng là tòa thành cấp 15, thậm chí diện tích rộng lớn cùng mức độ giàu sang xa hoa có thể so với Triều Ca nhỉnh hơn, nhưng Thanh Vũ thành lại thuộc quản hạt triều đình, phần lớn đất đai là lấy bối dưỡng quân đội cùng vũ trang quân sự làm nền tảng. Cơ quan sư, máy móc, thương kim giả

Triệu Mãn Duyên giành phần lớn thời gian quanh quẩn ở Thanh Vũ thành, ngược lại mua sắm chẳng có bao nhiêu thứ có thể mua, dịch vụ các kiểu càng ít, hắn cái gì cũng chưa từng thấy, bây giờ đến Triều Ca, chính là có một cảm giác hoài niệm thế giới ma pháp trung tâm thương mại Ma Đô, hoài niệm những bảo tàng mua sắm thành phố Venice, thành phố Rome, thành phố Milan nước Ý.

“Lão Triệu, ngươi làm gì bất ngờ vậy, chẳng lẽ ngươi ở Siêu Duy Vị Diện lâu như vậy, nhưng chưa từng đến đây?”. Mạc Phàm có vẻ ngạc nhiên, lập tức mở miệng hỏi.

Triệu Mãn Duyên mắt nhìn tám phương tứ hướng chạy dọc theo các cửa tiệm, quầy bán chằng chịt trên đường phố, vừa hài lòng chiêm ngưỡng, vừa trả lời rất thành thật: “Chưa từng”.

“Chưa từng?”

“Thực sự chưa từng?”. Mạc Phàm trên đồng tử lộ ra một tia ngờ vực, còn kém chút đã sử dụng tâm linh hệ đến kiểm tra.

“Nghe hơi lạ, thật sự chưa từng sao? ta tưởng với tính cách của ngươi, thiên đô Triều Ca hiển nhiên là đã từng tới, nhiều khi còn không phải chỉ một lần”. Mục Bạch mặc dù cũng rất cảm thái vẻ đồ sộ sầm uất của Triều Ca, nhưng nghe đến Triệu Mãn Duyên con hàng này chưa từng đặt chân đến, vậy mà thâm tâm càng bị chấn động hơn.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, ai mà ngờ được người như lão Triệu sống hơn 200 năm ở Siêu Duy Vị Diện, lại chưa một lần bước tới cái gọi là ‘con đường tơ lụa, trăm sông đổ về một bể tiểu thương đại thương, thiên đường chợ đen’ của đại thiên đô đâu.

Nếu như nói Mục Bạch chưa từng đi thì còn đáng tin. Mà thực sự là Mục Bạch hắn cũng đúng là chưa từng đi đến địa phương xa xôi này.

Hoa Đà thánh tích của Kỳ Ma Thánh đặt ở Đông Châu, từ Đông Châu đi đến Tây Giới – Thiên Vực – Triều Ca, ít nhiều cũng tính bằng chục triệu dặm đường, này coi như là sử thi cấp, phi hành căng sức không nghỉ cũng phải mất tối thiểu mấy năm đi đường đi. Còn chưa kể quãng đường trên là băng ngang Trung Châu đấy. Nếu đi đường vòng, này tính lại càng xa.

Đấy là lý do của Mục Bạch, cũng không phải là lý do của Triệu Mãn Duyên.

Chỉ gặp Triệu Mãn Duyên cười cười, khá là xấu hổ chỉ tay về hướng Đông chính điện, cũng là hướng tới pho tượng đặt ở cổng thành Triều Ca.

“Là do hắn”.

“Hắn? Ngươi nói cái kia pho tượng lớn”. Mạc Phàm đồng dạng chỉ tay về xa xa pho tượng khổng lồ đặt ở gần cổng thành, ánh mắt đôi ba điểm hơi do dự, cái kia pho tượng xác thực hùng vĩ đến choáng ngợp, thật giống như một ngọn hải đăng hùng vĩ treo trước cổng nhạn môn của tòa thành Triều Ca này vậy.

Pho tượng điêu khắc hình dáng một nam tử tóc dài, ánh mắt chạm sâu đầy ý vị thánh nhân pháp gia, người này đang từ trên cao dõi mắt nhìn xuống tất cả những cư dân trong thiên đô.

“Cảm giác được một cỗ thiên đạo lực lượng đang nhìn chằm chằm chính ta”. Mạc Phàm nhíu mày, trong giây lát phán đoán được người này chính là người nào.

Mà Mục Bạch ở một bên thì đã quá quen mặt người này.

Không có gì bất ngờ, pho tượng thần vận kia chính là đại sư huynh của Phong Thanh Dương, Quỷ Cốc Tông đệ nhất Sở Giang!

“Dừng! đừng nói với ta là ngươi dây vào hắn đi?”. Mục Bạch hơi đỏ mang tai, dè dặt hỏi.

“Điên sao, ta nào ngu ngốc đến mức dây đến Hạo Nhiên Thanh Minh của Triều Ca. Côn Bằng Nữ Chúa ngày trước nói với ta, nếu chỉ tính bối cảnh nhân loại bên trong, có bốn tên tuyệt đối không nên dây vào ở thời đại này, thứ nhất là Hàn Hải Điện Lê chúa công, thứ hai là Thanh Vũ hoàng đế Hạ Băng, thứ ba là Nhật Minh Giáo Trương giáo chủ, thứ tư chính là Sở Giang Vương. Cần đặc biệt chú ý nhất chính là Sở Giang Vương, sở dĩ gã này đáng sợ nhất, bởi vì nghe nói đụng đến những tên khác, một lời không hợp người ta liền đánh chết ngươi. Xong, như vậy thật nhẹ nhàng thanh thản. Nhưng đụng tến Sở Giang, có thể ngươi không được chết, mà thay vì chết, người là sẽ sống không bằng chết, đạo tâm vỡ nát, cảm thấy toàn bộ lý niệm nhân sinh của chính mình bị đánh đổ là một loại so với trực tiếp bị ma sát ép chết càng thêm kinh khủng. Tuyệt đối không thể dây vào Sở Giang”. Triệu Mãn Duyên đem lời tự sự của Côn Bằng tường thuật lại một lần.

Đại khái có thể nói, cường giả đánh nhau, không sợ bất đồng quan điểm bị đối phương đánh chết. Chỉ sợ bị đối phương dùng đạo lý thánh hiền làm chính mình thay đổi tín niệm của chính mình, đánh đánh một chút, nói không chừng chính mình đã không còn quan điểm nào nữa, không biết tại sao mình lại đi đánh, đi mâu thuẫn với đối phương. Thực sự mà nói, dạng này rất trống rỗng, ma không ra ma, phật không ra phật, ma sa ngã thành phật, phật đảo điên thành ma.

Chung quy một câu ----- môn sinh Pháp gia, người cầm sách trên tay, nói chuyện, giảng lý chính là môn võ đáng sợ nhất thế gian!!!

Đương nhiên, Mục Bạch nhìn ra, cái này chỉ là bề ngoài Triệu Mãn Duyên nói để lấp liếm.

Nguyên nhân là đúng nhưng chưa đủ, khả năng bên trong còn một loại trường hợp nữa.

“Lão Triệu, ta đoán phải tới tám, chín phần. Ngươi sợ đến Triều Ca là bởi vì trong người ngươi có tật xấu sợ bị người ta phát hiện xong bắt giam đi. Không phải ngươi tiền làm ăn bất lương, chủ yếu đến từ kinh doanh ma túy, thuốc phiện, thuốc lào, lá đu đủ, thuốc lá, dược phẩm doping hoặc gây nghiện sao?”

“Ở Đông Châu và các tỉnh thành Tây Giới Nông Vực, La Vực, Duy Vực chủ yếu là ăn mày cùng nông lâm của Điền gia, bọn hắn kiến thức ít nên bị ngươi qua mặt bán đồ, sử dụng rộng rãi phóng xuất. Nhưng ở Triều Ca, tứ giáo tề tụ, tam giáo ngũ kinh, pháp gia trị vì, ngươi thế nhưng không có khả năng mang ma túy đến đây phát tán”. Mục Bạch âm giọng rất rõ ràng, một lời nói ra là chắc chắn xác suất minh bạch.

Triệu Mãn Duyên bị nói trúng tim đen, xấu hổ quay đầu chỗ khác cười, ánh mắt giả vờ phóng túng nhìn đến các tiệm tiểu thương buôn bán.

Đối với hành vi của Triệu Mãn Duyên, Mạc Phàm không quan tâm lắm.

Thái độ bày biện cũng lười đi quản.

Dù sao hắn hại người cũng là hại tầng lớp cấp thấp cái bang của Điền gia. Mạc Phàm là không thích Điền gia, cho nên mặc kệ. Hơn nữa, ở Siêu Duy Vị Diện, một chút thực vật, thảo mộc thuộc tính thay đổi, ma túy ngược lại chưa chắc có thể gây hại trầm trọng như thế giới ma pháp. Hơn nữa, nhục thể và mệnh cách con người ở Siêu Duy đồng dạng cường đại hơn, vì thế những bệnh nan y liên quan đến gan, bạch cầu, HIV do ma túy gây ra cũng sẽ không tồn tại đúng bản chất, hoặc bị giảm xuống mức thấp nhất.

Thế chẳng tốt, Triệu Mãn Duyên giàu sụ, đồng nghĩa hắn cái này tân tân khổ khổ phụng sự cho thiên đạo Thần Ý Chí nghèo nhất lịch sử cuối cùng cũng có một chỗ dựa xài tiền.

Nhà nuôi nhiều miệng ăn, may mắn có cha đỡ đầu họ Triệu ăn ít, tài sản quá lớn, lớn đến mức xài không hết bỏ mứa dư thừa.

Ân, ân, không cần khách sáo.

Chủ quán, khỏi thối!!!

Vấn đề liên quan đến Sở Giang nhanh chóng khép lại, cả ba bắt đầu đi dạo một vòng qua mấy ngàn ngã tư đường ở các ngõ bày bán.

....................