Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1356: Mảnh vỡ về tay




Mạc Phàm chỉ là biết Huỳnh Thiên Lân tồn tại, nhưng đúng là trước đó chưa từng nghĩ đến, tên này lại trực tiếp tọa trấn Thiên Vương Tinh.

“Truyền thuyết của ngươi lạc hậu quê mùa lắm rồi, cất vào trong tủ đi thôi. Ta hôm nay đến chính là giáo huấn ngươi bậc này làm Thiên Vương Tinh chi chủng nhưng lười biếng mỗi năm chỉ xuất hiện cứu tế một lần, hiện tại Thiên Vương Tinh là thời điểm cũng nên đổi một cái lãnh tụ!” Mang theo khuôn mặt lạnh như tiền, cầm trong tay một thanh yểm nhật cổ kiếm, Mạc Phàm giờ phút này bày biện ra không khác bao nhiêu so với toàn tri chí thượng đỉnh thần, hắn không sợ hãi, cho dù là sủng thú của Thần Mẫu cũng chém!

“Hừ, cũng tốt, nhiều năm không có hoạt động một chút gân cốt, để cho ta nhìn xem thử cái này Siêu Duy Vị Diện nhân loại lại ra đời bao nhiêu kẻ giống ngươi bực này không biết trời cao đất rộng đạo cùi bắp tộc”. Huỳnh Thiên Lân cả giận nói.

Huỳnh Thiên Lân huy động lên cánh, lập tức lờ mờ chi thiên giống như là thay đổi đồng dạng, lửa nóng hừng hực từ đáy biển trong nháy mắt thiêu đốt đến chân trời, ánh sáng nóng bỏng liệt hà có thể đem hòn đảo, tảng đá cho trong nháy mắt hòa tan.

Ầm!!!!

Nó phát khởi công kích, từng khỏa mênh mông không gì sánh được đốt cháy bụi đại địa bay lên, dày đặc giống như là có hàng tỉ khối đá to ở trên không va chạm, tùy thời sinh ra hủy diệt năng lượng như chân trời gợn sóng một dạng tuôn hướng nhân gian thiên địa này, trong lúc nhất thời thiên địa lay động kịch liệt, hải dương khung xương vượt thoát trầm luân, giống như là muốn trực tiếp bị đánh xuyên.

Mạc Phàm cầm kiếm ở trên không, xung quanh mở rộng Kiếm Vực Huyền Vực.

Huyền Vực bên trong vô số Kiếm Huy che chắn tại Mạc Phàm trước mặt, hiên ngang bước đều bước, bất chấp công kích như vũ bão của Huỳnh Thiên Lân.

Huyền Vực dù sao cũng là không gì bì nổi hai viên Siêu Thánh Chủng của nguyên tố hệ, Huỳnh Thiên Lân mặc dù nhiệt diễm có thể coi là không kém chút nào Tinh Phượng, nhưng cuối cùng sẽ kém một bậc, công kích càng nhiều, trái lại có lẽ sẽ mang đến không tưởng tượng được khắc chế phản sát.

Va chạm bùng nổ ở đáy biển bị sấy khô bề mặt. Tại đáy biển mộ táng bên dưới, theo Huỳnh Thiên Lân lực lượng cứng rắn công kích vào Kiếm Vực của Mạc Phàm để đem đáy biển khung xương phá hủy, cái này cực nhiệt trong hầm mộ năng lượng cũng theo đó phóng thích ra ngoài, nhìn thấy mà giật mình những vết nứt lớn trong địa nham bị bung tách ra, một loại thứ nguyên kèm theo hỏa lôi chi lực bộc phát trong lòng đất, bọn chúng ở trong không khí ngưng kết ra một loạt vết chém chém về cả Mạc Phàm lẫn Huỳnh Thiên Lân.

“Thiên Vương Tâm Tinh. Đồ tốt a, Bạch Phượng Hoàng, ngươi đi xuống lấy đi, giao tên này cho ta”. Mạc Phàm nói ra.

Hiu ~~~~~~~~~~~ một tiếng gáy thất thanh.

Bạch Phượng Hoàng từ trong hồn ước của Mạc Phàm đào thoát ra, một viên như bạch thải thái vĩ ở đường chân trời xẹt ngang qua, mở ra đường hầm không gian rớt xuống thảm địa, đồng thời cuốn thảm địa lên một tầng bụi bặm sương vụ cao đến tận bầu trời.

Huỳnh Thiên Lân nhìn trong bất lực, không có cách nào quay đầu đuổi theo Bạch Phượng Hoàng được.

Nó rốt cục minh bạch biết đối phương lừa mình, thế là giận quá hóa rồ, hung sát nổ ra vô số khỏa cầu lửa đường kính hàng ngàn dặm bắn xuống, bắn đùng đùng về phía Mạc Phàm.

Làm hộ pháp Thiên Vương Tinh, làm Thần Mẫu Gaia đã từng ở Đế Hoàng cảnh giới, giống Huỳnh Thiên Lân dạng này Mảnh Vỡ Vị Diện hộ pháp xác thực là một chốt chặn cực kỳ kinh hãi đối với tất cả những ai có dã tâm trở thành Đế Hoàng, muốn độc chiếm mảnh vỡ.

Xác thực, tuyệt đại đa số người muốn lên Đế Hoàng, hầu hết đều là sử thi cấp. Mà Huỳnh Thiên Lân cho dù tu vi không còn ở đỉnh phong thời kỳ, nhưng nó có Thiên Vương Tinh lĩnh vực chủ quản, nghiền ép một chút kẻ khiêu chiến thời đại này hiển nhiên không thành vấn đề.

....Ân.

Chỉ là, vấn đề nằm ở chỗ Mạc Phàm.

Đây là một cái không quá thích hợp người khiêu chiến, đau lòng hơn mà nói, hắn không nên xuất hiện ở đây, khối mảnh vỡ này không đáng để hắn bận tâm mới đúng, quá mẹ nó nằm ngoài khả năng với tới của Huỳnh Thiên Lân.

Nếu là Bạch Phượng Hoàng tự mình xuất thủ, Huỳnh Thiên Lân chắc chắn sẽ chiếm lợi thế, nhưng đối phương lại là đích thân Mạc Phàm tới, Mạc Phàm không muốn mất thời gian, cũng không cần thiết phải để Bạch Phượng Hoàng thể hiện năng lực bản thân, tự hắn sẽ mớm đồ đến tận miệng.

Mạc Phàm thậm chí lười động ma pháp, chủ yếu giương kiếm nghênh đón, dưới thân băng phong chi hải theo Mạc Phàm nắm Bạch Dương Nhật Kiếm hướng lên trời huy kiếm mà hóa thành dòng nước thủy kiếm, chảy ngược hướng về phía những khỏa cầu khổng lồ của Huỳnh Thiên Lân thôn phệ.

Khanh khanh khanh ~~~~~~~~~!

Kinh khủng khỏa cầu lửa vướng phải thủy phong vạn dặm chi hải của Mạc Phàm liền lập tức hóa thành hỏa bụi, lại nhanh chóng tại xích diễm nhiệt quang bên trong hòa tan.

Huyền Vực của ta là ngoại hạng cực phẩm, ngươi mãi mãi cũng không bao giờ chạm được vào ngươi ta.

Mạc Phàm rõ ràng là chẳng thiết tha đánh, hắn múa kiếm cho vui, sau đó tại lực lượng khổng lồ này hạ xuống bay, hung hăng nhập vào đến đáy biển mộ táng tận cùng dưới đáy, ở nơi đó là đếm mãi không hết cự thú ở đáy biển hoá thạch, như kết tinh đồng dạng chói lọi Quỷ Bí Thiên Vương Tinh thế giới.

Đương nhiên, có lẽ đây đều là những kẻ sử thi cấp, quân vương cấp từng đến đây khiêu chiến, hòng muốn thu được chiến lợi phẩm từ Huỳnh Thiên Lân nơi này, đáng tiếc bỏ mạng.

Mà ở trên trời, Huỳnh Thiên Lân giống như vẫn chưa đọc vị được Mạc Phàm chân chính sức mạnh, thế là điên cuồng đuổi theo truy sát.

Lần này, Mạc Phàm hơi nặng tay một điểm, hắn thử nghiệm đến Thổ Hệ cấm chú ma pháp.

Xích Tâm Tuần Thiên – Đại Địa Thần Thú!!

Dùng Huyền Vực điều động đáy biển này mộ táng cực hàn hoá thạch hết thảy biến thành hạt tròn, bám vào chung quanh một cái Khủng Long thú, khi cả tòa hải vực cực hàn hạt tròn hội tụ, cuối cùng tựa như là một đầu Thái Cổ Khủng Long cực hàn chi hoàng tại đáy biển mộ táng bên trong vừa tỉnh lại, nó ngẩng đầu giương cánh đánh về phía Huỳnh Thiên Lân.

Huỳnh Thiên Lân đang lao xuống, thấy một cái Cự Thần thức tỉnh mà giật cả mình, nó không kịp tránh né, phải nhận lấy nguồn lực lượng này trùng kích, thân hình cũng lay động kịch liệt.

Mà lúc này Mạc Phàm mượn cỗ này khí phách, đứng yên trên đại địa, một tay cầm kiếm, để kiếm bên hông không thèm xuất, một tay xòe ra, búng ngón tay cái póc một cái.

Bắt chước Thương Vương Ngải Thái Sơn không gian chỉ lực cải tạo. Vô tận thứ nguyên hóa thành một tia Không Toái Đạn Chỉ Thần Công, mãnh liệt bắn vào bụng của Huỳnh Thiên Lân, đem nó đánh văng từ Nam đảo, xuyên qua bao nhiêu mảnh không gian đường hầm, đáp sang tận Bắc hành của Thiên Vương Tinh.

Một đòn này, để Huỳnh Thiên Lân thổ huyết, nôn ra mấy vương quốc người sống đồ ăn, thủng bụng thật sâu, máu chảy đầm đìa, đau đớn lăn lộn. Cho dù không gây nên nguy hiểm tính mạng, cũng không phải nhất mực trọng thương rất nặng, nhưng đủ để nó cảm giác được từng cơn khiếp sợ trước mặt hung thần Mạc Phàm.

Chưa dừng lại, Hình Thiên Lân vừa đập cánh bay lên trời.

Không thấy Mạc Phàm ở đâu.

Chỉ thấy từ nơi nào xa xa, toàn bộ biển cả, toàn bộ hải dương, đại dương mênh mông đột nhiên rót vào thương khung, tự nhiên cũng bị che mất, trong lúc nhất thời Hình Thiên Lân giống như là chìm tại trong hải dương, theo Tứ Hải chi lưu càng phát ra mãnh liệt rót vào, nó cùng bị tống vào đến đáy biển chỗ sâu.

Rõ ràng là ở chân trời, lại thân ở đáy biển.

Bị đối phương thủy hệ ma pháp khống chế cứng ngắc. Hình Thiên Lân lúc này mới ý thức được, nó phải đối mặt với một nhân vật quá đỗi mạnh mẽ, không thể nào là bên dưới Đế Hoàng, thậm chí chắc chắn là cực mạnh cực phẩm Đế Hoàng bên trong.

Nghĩ được như vậy, có thể muốn cứu lấy bảo vệ Thiên Vương Tinh Tâm mảnh vỡ đã muộn.

Bạch Phượng Hoàng rất nhanh mang theo mảnh vỡ vị diện thoát ra ngoài.

Mà Mạc Phàm cũng không có ý định nán lại quá lâu. Hắn rất nhanh dùng phương thức trực tiếp nhất không gian truyền tống rời đi.

Trước khi rời đi, kịp để lại cho Huỳnh Thiên Lân một cái lời nhắn.

“Thiên Đạo Tuần Thiên, Xích Miện Thẩm Thần. Nhớ kĩ những danh tự này mà báo cáo lại, ngươi cũng không cần cảm thấy áy náy. Ta tạm thời trục xuất Thiên Vương Tinh khỏi chòm Cự Giải, ngươi lại làm một cái khổ tu thêm một vạn năm nữa, một vạn năm sau, được phép trở lại nhân gian, được phép để Thiên Vương Tinh ban phát linh năng cho thế giới”.

“...”

Khi Huỳnh Thiên Lân nghe đến mấy lời này về sau, thực sự, nó cảm thấy chính mình đúng là đã già rồi.

Bánh xe thời đại đã tiếp tục luân chuyển, nó bị bỏ lại.

Bao nhiêu giận dỗi trong lòng đột nhiên neo thả trên biển xanh vô tận cho cuốn trôi mất.

Dòng xoáy hải dương vốn là chảy xiết, lại theo tâm tình nhẹ nhàng của Huỳnh Thiên Lân mà không còn xao động, để yên cho nó yên bình rời đi.

Hoàng hôn xế chiều, mang theo một tâm trạng hồi ức, Huỳnh Thiên Lân cứ thế lặng lẽ bước đi, dần dần mờ tịt, dần dần khuất bóng ở đường chân trời.

Dạt dào sóng biển vẫn tiếp tục vỗ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Sơn cùng thủy tận, kẻ đi trước mở đường cho người đến sau.

Thiên hạ quy củ, sóng sau lại vồ sóng trước.

A... mấy triệu năm quá khứ, ta cũng giống ngươi dạng này, đã từng huy hoàng đến lóa mắt thần chức.

Xích Miện Thẩm Thần.

Lần này, hi vọng ngươi đừng giống chúng ta, đừng thất bại...