Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1461




Phía trên quảng trường Doha to lớn tỏ ra phi thường náo nhiệt, hàng vạn người đến xem, hàng ngàn người đăng ký tham gia dự giải, càng có hơn tỷ người ánh mắt theo dõi qua đài truyền hình.

Tại trên quảng trường cái này mấy ngàn vị bên trong, không chỉ là có nhân loại, cũng còn có một số quần thể sinh vật khác ‘thân thiện’ với nhân loại, có thể kết bạn lẫn nhau. Những thứ này quần thể hình thái khác nhau, nhưng nhiều nhất vẫn là nhân loại. Nhân loại đối với những cái khác quần thể tồn tại cũng không có cảm thấy quá kỳ quái, tựa hồ đã sớm thành bình thường.

Đương nhiên, nếu là nhóm chủng tộc ‘không thân thiện’ bị chỉ thẳng mặt gọi là yêu ma kia, vậy thì không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Kết giới bên ngoài tuyệt đối chốt chặn, lực lượng quân đội cũng sẽ bao vây xua đuổi ngay tức khắc.

Trong góc, một tên nhìn qua khoảng chừng tám mươi tuổi những ăn mặc vẫn rất có gu, toát lên thần thái của một vị làm chính khách lâu năm trên thương trường. Hắn phong nhã nắm lấy tay một cái thiếu niên đứng ở nơi đó, thiếu niên trên mặt thủy chung đều mang theo mỉm cười, mỗi khi ánh mắt của hắn nhìn về phía nơi xa quảng trường đông đảo người đến tham dự, đều sẽ toát ra mấy phần mắt tròn mắt dẹt cùng sùng kính mở mang.

“Người nói ta có thể tham gia giải thi đấu này sao? Nhìn qua không giống sẽ cho những người nhỏ tuổi như ta đăng ký”. Thiếu niên thấp lùn lọt thỏm trong dòng người đông đúc, hướng về người thân nhân bảo lãnh hỏi.

Cái này thiếu niên sở hữu đôi mắt to có đồng tử màu nâu nhạt, vành mắt hơi ửng đỏ tựa hồ kẻ mắt rất đặc thù, tóc thì là màu đen, ngũ quan hiền hòa nhu tường, là một vẻ xinh đẹp phi giới tính, hiển nhiên không giống tuyệt đại đa số bộ phận nhân loại Địa Cầu. Chỉ là lúc này trong mắt của hắn nhưng lại có tâm thần bất định, bởi vì hắn thực sự không xác định chính mình có phải hay không đang phạm pháp lách luật gian lận thi cử.

Thiếu niên cao 1m54, bởi vì lo sợ chiều cao thấp sẽ dẫn đến nghi ngờ cùng dị nghị, cho nên hậu trường đối tác đã chuẩn bị cho hắn một đôi giày đế cao, tạm thời có thể ăn gian chiều cao lên đến 1m70. Tuy vẫn rất thấp so với mặt bằng chung, nhưng loại này cũng phần nào còn có thể chấp nhận được.

Cụ ông hơn 80 tuổi khẽ cười, sờ lên đầu của cháu trai mới quen, nói: “Ngươi có phiếu mời của chúng ta Hoa Hạ quân đội lẫn Cung Đình pháp sư sự lựa chọn, chỉ cần ngươi bình thường phát huy, khẳng định là không có vấn đề. Chớ khẩn trương, còn nhớ rõ tiểu tử Bạch Phàm là làm sao dặn dò ngươi chứ?”

“Ừm, ta không khẩn trương”. Phong Nguyệt Cát trả lời.

Ông lão gật đầu an tâm, nói: “Pháp Vương giải đấu trên cơ bản là hình thức không gian mở chiến đấu sinh tồn, người cuối cùng còn sống tự nhiên giành chiến thắng chung cuộc. Ngươi quan sát đến ngược lại phải thật cẩn thận một chút, đừng chủ quan cho là mình mạnh. Cường giả, không chỉ là mạnh, mà còn phải tỉnh táo, ngươi không biết thế giới này lòng người liền là thứ vũ khí đáng sợ đến cỡ nào đâu”.

Phong Nguyệt Cát không có đối đáp lại.

Lời này, để cho thiếu niên trong nội tâm bỗng có chút quặn thắt lại, bất tri bất giác nhớ đến hình ảnh của Chúc Chi Sơn cùng Trịnh Khắc Thiên, nhớ đến cha mẹ hắn, nhớ đến Sở lão sư, nhớ đến Siêu Duy Vị Diện từng hứng chịu một hồi thiên tai tận thế không thể chống đỡ nổi.

Lòng người đa đoan, thế gian ta lừa ngươi gạt, vạn cổ như đêm dài, trong đêm, lại không biết con quỷ gì sẽ xuất hiện.

Tu luyện dù khó khăn khô khan, nhưng tối thiểu vẫn là miễn cưỡng một đời người cố gắng hết mức truy cầu thì còn có chút hi vọng loại nào đó lĩnh hội cao hơn đại cảnh. Mà muốn hiểu thấu lòng dạ một người, Mạc Phàm tiên sinh từng thật thật giả giả giảng thuyết cho Phong Nguyệt Cát biết... có khi là, có khi là luân hồi mấy kiếp sống mấy cái nhân sinh đều không thể làm được.

Ông lão cười nói: “Bất quá cố lên. Công bằng không có thì tự ngươi tạo ra công bằng, người là phải giẫm bằng chân của mình mà đi. Chúng ta có rất nhiều lựa chọn tuyển trạch phương án tham gia giải đấu, ban đầu chúng ta đặt phiếu cho Bạch Phàm, nhưng sau khi Bạch Phàm ngược lại nhìn trúng ngươi, chúng ta liền tin tưởng hắn, cũng tin tưởng người sau lưng của ngươi. Nói thật nhé, ta đặt kì vọng rất nhiều vào ngươi lần này, chỉ cần ngươi đừng có vừa bắt đầu liền đã muốn ngã ngũ bỏ cuộc giả vờ thua là được”.

Mặc dù Phong Nguyệt Cát chưa bao giờ thừa nhận, nhưng lấy góc độ lý luận của Bạch Phàm, càng là cao tầng Cung Đình pháp sư cùng bộ sậu một chút về hưu tổ chức bí mật đứng sau lưng chính phủ Hoa Hạ, bọn hắn là xác định Phong Nguyệt Cát nhất định có liên quan đến Mạc Phàm.

Bọn hắn lựa chọn Phong Nguyệt Cát tự nhiên sẽ càng thích hợp hơn Bạch Phàm, bởi vì đây khả năng là lá bài nào đó từ bên kia đầu Mạc Phàm gửi đến xem. Nếu có thể nhìn được một chút lực lượng khủng bố từ Phong Nguyệt Cát, đoán chừng bọn hắn có thể suy luận ra tới Mạc Phàm những năm tháng ở Siêu Duy Vị Diện tình huống, cũng biết được mức độ quyết tâm của chính mình trong tình huống thảm họa trước mắt này.

Không ai muốn đối đầu với Cổ Nguyệt Đế cả.

Nhìn Thánh Thành kết cục, chẳng tổ chức hay quốc gia nào đủ can đảm đứng ra chống lại Hắc Ám Chúa Tể.

Vì vậy cho nên, bọn hắn mới cần giải đấu Pháp Vương, bọn hắn cần thêm một cái đủ bản lĩnh người để có thể thêm một là phiếu đánh cược mà quyết định.

Giả sử Pháp Vương chung cuộc muốn nhân loại cầu hòa, giao phó Mạc Phàm đi ra, vậy thì ổn thôi. Nhân loại sẽ đầu hàng, nhường trận chiến này lại cho những người cần đánh.

Ai thắng cũng được, miễn là bọn hắn có thể duy trị sự ổn định bên dưới.

Ông lão lại cười nói: “Chẳng mấy mà đã sắp tới ngày phải đưa ra lựa chọn rồi. Khà khà, ta sống cũng đã duy trì được đến từng tuổi này, coi như nhân sinh không đến nỗi tệ. Chỉ tội cho lớp trẻ các ngươi, các ngươi thời đại... haiz”.

Phong Nguyệt Cát sửng sốt một chút, hiển nhiên là có chút không rõ ý tứ ông lão trong lời nói.

Ông lão lại sờ sờ đầu Phong Nguyệt Cát, ánh mắt biến đến có chút thâm thúy, phảng phất là đang nhớ lại cái gì, trên mặt lộ ra một tia mỉm cười thản nhiên.

Phong Nguyệt Cát loay hoay nhìn nhìn càng ngày càng tấp nập người cầm phiếu đến tham gia, chính muốn nói cái gì, lại nghe thấy sau lưng có chút ồn ào, rất đông người tập hợp lại một cái khu vực nào đó, có người lớn tiếng cười nhạo nói: “Lão già thối, ngươi cũng thật biết kinh doanh ha, nhân cơ hội này đến Doha để kéo xe hủ tiếu kiếm chút bạc lẻ?"

Một lão nhân khuôn mặt hiền hòa nhân từ thấy rõ, nhìn qua so với ông lão chính khách đang dắt tay mình khả năng cùng một nhóm độ tuổi.

Giữa chốn đông người, đông đảo cường giả đến như vậy tham gia ghi danh, ông lão này dĩ nhiên đẩy xe hủ tiếu đứng sát góc quảng trường bày bán.

Không có bàn ngồi, thực khách cầm tô đứng nơi đó, đói thì ăn, mà không đói cũng muốn ăn, tạo ra một mảnh tương đối huyên náo khu vực.

Ông lão bán hủ tiếu ôn hòa múc bát nước lèo rồi bưng ra cho thực khách, cúi đầu nói: “Hủ tiếu của ta chi nhánh chính là ở London, có cơ hội, các ngươi ghé đến a. Hôm nay ta đến đây là dẫn cháu gái đi thi”.

“Cháu gái?” Vị thực khách cười càng to hơn. “Ngươi nói là con bé kia đang phụ ngươi bưng bát?”

Nói chuyện chính là cách đó không xa từng tên nam tử đang vừa ăn vừa ngắm người vị trí, rõ ràng có một cái thiếu nữ mặc đồ thể thao rộng rãi, đội nón lưỡi trai che đi hoàn toàn một nửa khuôn mặt của mình. Nhưng là từ trên hương thơm và khuôn miệng, cằm, cùng nước da trắng hồng có chút trẻ sơ sinh thì đều có thể đoán biết được nàng nhất định là một đại mỹ nhân, nếu không muốn nói là cấp bậc minh tinh điện ảnh cao nhất rồi, cái loại mà chỉ có từ trong tiểu thuyết tạc tượng chui ra ấy.