Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 575




Chung rượu nâng lên tới môi, Mạc Phàm không có nhắm nháp, mà lại trực tiếp đặt xuống bàn. Hắn dùng một thái độ ánh mắt cực kỳ lăng lệ nhìn chằm chằm vào vị hấp huyết quỷ nữ tử, nói cũng không có nói lời nào.

Những người khác không hẹn đồng dạng cảm nhận được trên thân thể Mạc Phàm phát sinh ra xao động sát ý, khí lưu phất phơ lạnh cả sống lưng, nhất thời bọn hắn miệng ngượng, tay tê, lập tức đình chỉ hết cử động đang làm.

“Người không cho phép thì thôi vậy, ta chỉ bởi vì đứa nhỏ này quá đáng yêu mà không kìm được cảm xúc, xin thứ lỗi”, da nâu nữ tử vội vàng cúi đầu xuống tỏ lễ, tỏ lễ xong nhanh chóng xoay người rời đi.

Mạc Phàm vốn nghi ngờ một chút, nhưng cũng không có dự định đuổi theo nàng, cái này hay là vẫn chẳng nên đem chuyện nhỏ xé to. Dù sao thì Linh Vĩ Quốc khắp nơi còn xuất hiện không ít hấp huyết quỷ chung sống hòa thuận, này nói rõ vấn đề như vậy liền không cần thiết phải bận tâm.

“Ba ~~~~~~”, Thiên Hy phát ra đáng yêu âm thanh, nàng tại trên bàn bò, bò từ Tiểu Mei chỗ ngồi đến Mạc Phàm bên người, ríu ríu sờ soạng đến chung rượu cạnh bên tay hắn.

“Liệt diễm tửu được ủ men từ sáu loại hàn đới trái mận, càng thêm vào thời gian tối thiểu bốn năm chưng cất trong hầm dung hỏa, bị sém lửa đánh vào cho ngâm. Cho nên cái gọi là Liệt Diễm Tửu chính là như vậy nguyên nhân hình thành tên gọi, nồng độ cồn đạt tới 99%”, nữ kimono phục vụ mở miệng nói: “Nhìn tiểu nữ hài này tính cách, hẳn là nàng đối với liệt diễm liền có sự kích thích nhất định đi. Thường thường rất nhiều khách quan đến Tinh Yêu Viện cũng rất ngại ngửi ngửi liệt diễm tửu”.

“Liệt diễm . . .” Mạc Phàm nhắc lại hai chữ liệt diễm, không khỏi một trận nhao nhao dở khóc dở cười trong lòng.

Đúng vậy a, Tiểu Hy có chu tước chi tâm một phần nuôi dưỡng, tự nhiên chính là thích chơi với lửa. . .

Mạc Phàm giương hai tay tới, bế cục bông bảo bảo lên, ôm hôn mấy cái rồi lại xoa xoa lưng nàng, hết sực ngon ngọt dụ dỗ: “Bây giờ chưa được, ngươi lớn lên một chút, ba ba cho ngươi thỏa đốt”.

“Khách quan, hôm nay chúng ta có tuồng diễn kĩ nghệ về Nam Tư sự tích ở lầu một, mọi người ngồi ở đây vừa vặn rất tốt, có thể hảo nhìn xuống hướng dưới kia quan sát, vừa thưởng thức được món ăn, vừa thưởng thức được vở kịch. Ngoài ra, Tinh Yêu Viện còn có tắm suối nước nóng ngắm Thánh Sơn, uống trà đạo bên hồ thác, xông hơi cùng gấu trúc, cùng các loại dịch vụ yêu cầu đặc biệt khác, khách quan cần những thứ này liền xin đừng ngại liên hệ ta. Ta đứng ở bên kia”, kimono nữ tử chỉ tay về hướng quầy tiếp khách bên kia, cách chỗ này năm gian bàn.

“Tỷ tỷ, đều là miễn phí sao?”, Kuran Yurri nghe nghe, hai con mắt lộ ra quang trạch kinh ngạc.

“Tùy vào dịch vụ, đối với đặc biệt yêu cầu, còn phải xem khách quan là người nào”, kimono nữ tử cười một cái đáp lại.

Nàng sau đó tiếp thị thêm vài câu nữa, cuối cùng cũng quay người bỏ đi, để cho thực khách thưởng thức không gian riêng tư.

Đồ ăn ngon miệng, liệt tửu càng đóng vai trò khiến vị giác càng cảm thấy món ăn ngon mười lần. Chẳng mấy chốc ăn uống hăng say, toàn gia đều no bụng.

Tiểu Mei, Eileen ưa thích sạch sẽ, ưa thích ngâm mình, ưa thích mỹ lệ cảnh đẹp, không do dự tranh thủ đăng ký cái kia đi tắm suối nước nóng ở Thánh Sơn. Kuran Yurri quả quyết một lòng si mê với cảm giác lạ, liền lựa chọn xông hơi cùng gấu trúc. Mạc Phàm thì vẫn ngồi đó nhâm nhi; đương nhiên, hắn không tin tưởng để Kuran Yurri một mình, đã sớm bố trí Tiểu Viêm Cơ lởn vởn bên cạnh nàng cùng đi xông hơi.

Còn tốt, Kuran Yurri thích thú thứ lạ mắt, nàng hẳn đối với Tiểu Viêm Cơ cũng là không bài trừ.

. . . . .

Liệt tửu xác thực danh bất hư truyền, nóng rát cổ họng, gần như đem cổ họng, bao tử, ruột gan cùng một chỗ cho mãnh liệt thiêu đốt. Mạc Phàm càng uống càng cảm giác muốn uống, hắn thậm chí bụng đã no, uống đã liền uống không cần mồi, duy nhất ngồi tại điếm viện một mình chỗ, chính mình một mình uống, khuôn mặt trở nên có chút hồng nhuận hai bên.

“Quái lạ, làm sao đến bây giờ đám Triệu Mãn Duyên vẫn chưa xuất hiện”, Mạc Phàm ngẫm nghĩ, vô cùng thắc mắc.

Từ góc độ tân khách thường thường sẽ bị mời chào ngay khi đặt chân đến Linh Vĩ Quốc như chính hắn, thêm vào loại tính cách của Triệu Mãn Duyên, hiện tại phải là ở đây rồi mới đúng, căn bản là không thể nào có chuyện Triệu Mãn Duyên không ngồi lên thuyền đi đến Tinh Yêu Viện.

Ài, chính mình trải qua hằng ngày phi thường nhàn nhã thì tốt, trong đầu nghĩ sự tình cũng bất quá là chẻ củi, đốt lửa sưởi ấm, bồng con, cùng lão bà ngã lưng ra ghế dựa ngắm nhật nguyệt sao trời. Hết thảy chỉ bởi vì cái kia tương lai mờ mịt nhìn thấy trước, hiện tại giống như tâm trạng có chút không thể yên lòng vậy. Trên thực tế, hắn càng mơ hồ cảm thấy một loại bất an nằm ngoài kiểm soát.

Nghĩ một lúc, Mạc Phàm bắt đầu đứng lên đi dạo, không muốn tiếp tục tốn thời gian đoán già đoán non vô ích.

Đi dọc theo hành lang hai, phải công nhận Tinh Yêu Viện bên trong rất lớn, đại sảnh một mực kéo dài ba bốn mươi phòng dịch như mê thất vậy, kì thật không kém bao nhiêu so với một cái sáu sao khách sạn ở Hoa Hạ. Tất nhiên, lối bài trí và văn hóa kiến trúc rất xa xa khác biệt.

“Tan tan tan tan tinh tinh tinh tinh ~~~~~~~~~~~~”

Dự định dạo bước xuống tầng dưới, Mạc Phàm vừa vặn đi ngang qua một cái điếm viện ngoài trời, là lầu hai nhưng có sân bãi, sân bãi trồng nhiều hoa cẩm tú, thơm phức mùi hương, phía trước sân liền thấy một căn phòng cửa tranh xinh xắn.

Mạc Phàm nghe thấy tiếng gảy đàn tinh tan từ phòng tranh bên trong phát ra, là giai điệu buồn bã khúc nhạc, nhẹ nhàng du dương nhưng có lúc trầm bổng sâu lắng, cứ việc bản thân chưa từng nghe qua bao giờ, vẫn không thể tránh khỏi một trận trong lòng phát sinh thật nhiều hoài niệm.

Không hiểu vì cái gì, loại âm thanh này để cho Mạc Phàm rung động, hai khóe mắt không tự chủ được có đọng lại li ti hạt lệ.

“Khúc đàn này truyền cảm như vậy, lấy được cả ta nước mắt không biết tiền bối ở bên trong có hay không cho ta xin phép được một chút diện kiến”, Mạc Phàm tiến ra bãi sân điếm viện, đứng trước cửa gỗ tranh vải, mở miệng hỏi.

“Công tử, đây là điếm viện, cầm thanh kĩ nghệ là phận trách bản nữ, người nếu thích nghe, có thể một điểm hái hoa cẩm tú trên vườn rồi bỏ lên giỏ mây treo ở phía ngoài. Đây là vì ta thưởng thức”, bên trong giọng nữ nhẹ nhàng như bản nhạc mở miệng nói.

“Điểm thưởng sao?”, Mạc Phàm rất nhanh hiểu ra. Hoa trên giỏ của vị nữ tử này rất nhiều, khả năng để cho nàng quy đổi điểm thưởng thành tài sản.

Nghề sinh nhai, hà tất sẽ miễn phí như vậy gặp mặt. Kimono nữ tử ban nãy cũng nói, trong viện có một vài dịch vụ cần tới tiền bạc để duy trì.

Mạc Phàm không câu nệ, trực tiếp hái xuống một chùm sáu, bảy cành hoa đặt vào giỏ treo.

“Ta có thể vào?”, Mạc Phàm ý tứ đứng ngoài cửa tranh, lịch sự hỏi lại lần nữa.

“Hái nhiều hoa như vậy, lúc đi ra phải thanh toán tiền kì thật không ít”, nhỏ nhẹ nữ tử mở miệng nói.

“Tiền ta chính là đếm không hết, không thành vấn đề”, Mạc Phàm nói.

“Người có thể vào”, bên trong truyền ra âm thanh.

Khách khí cảm tạ, Mạc Phàm đầu tiên cởi giày đặt ở ngoài hành lang, tay nắm thanh kéo, từ từ kéo ra cửa tranh.

Chỉ là đến lúc nhìn thấy vị kia nữ nhân y phục xanh biếc ngồi gảy đàn, nửa ngày trời sau hắn đều không thể mở miệng được.

Trên thực tế, có dạng này không thể tin được trong nháy mắt, Mạc Phàm mơ hồ cảm thấy giọng nói nàng vốn dĩ ở nơi nào nghe qua, có thể từ đầu đến cuối không cách nào đem hai người kia liên hệ với nhau.

“Là . . .là ngươi”