Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 577




Nhà tranh tràn ngập hương hoa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua.

“Vậy nên, ngươi tên là Laura?” Mạc Phàm ngồi im bặt nửa ngày trời, rốt cuộc mở miệng nói.

Ánh đèn trong gian phòng viện không quá sáng, cũng không u ám, lấy một loại vừa đủ để cho người ta cảm giác thư thích không gian thoáng mở.

Da nâu nữ tử ngồi quỳ lên chân, nhóm người dậy, tiện tay nâng ấm trà rót vào tách, hai tách nóng hổi hơi nước ngùn ngụt bốc lên, vẫn còn nguyên vẹn hương vị nha đam bên trong.

“Ta là bá tước Laura”. Da nâu nữ tử thành thật nói. Nàng chính là lúc trước nữ tử còn muốn tiếp cận ôm ấp Tiểu Thiên Hy.

Mạc Phàm cùng nàng nhìn lẫn nhau.

Cả phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ, đồng thời nơi này tạm thời cũng sẽ không có khách quan, không có bất cứ ai có thể làm phiền.

"Bá tước Laura, ngươi là Hấp Huyết Quỷ quý tộc, càng là loại hoàng tộc hấp huyết quỷ?" Mạc Phàm hỏi dò.

Laura nhất thời không nói gì.

Dù sao, mỗi lần có người nào đó nhắc về hoàng tộc Hấp Huyết Quỷ, nàng liền luôn luôn có một loại bị dày vò, vừa dày vò vừa đau lòng.

“Ngươi không cần phản bác, cũng không cần phải trả lời ta. Kì thật, ta tự nhiên có biết qua một người, hắn cũng là dracula thuần khiết nhất tộc, cho nên đối với ngươi tồn tại, ta hẳn có kiểm chứng”. Mạc Phàm nói rằng.

“Nhất tộc hấp huyết quỷ vẫn còn người sống sót ngoài kia?” Con ngươi Laura đột nhiên khẽ động.

“Ân, cũng không giống như chỉ có một người”. Mạc Phàm đắn đo một chút, vẫn là thử nói ra suy nghĩ này.

Người hắn đề cập chính là Bola. Tương tự chính là Bola nói với hắn, Bola cũng thuộc về dòng dõi nhất tộc hấp huyết quỷ, mà ở cái huyết mạch về sau cải biến của hấp huyết quỷ, Mạc Phàm phát hiện ra Liễu Như cũng dần dần trở thành cực kỳ thuần khiết, so thuần khiết còn ở Bola phía trên.

Laura thần sắc ngày càng trở nên có đường nét thanh thoát, là bất chợt hưng phấn mấy lần, nàng vội vàng nắm lấy Mạc Phàm cánh tay, nói rõ: “Ngươi nhất định phải đem bọn hắn tới Linh Vĩ Quốc, nhất định!"

“Vì cái gì?” Mạc Phàm hơi kinh ngạc.

“Huyết tộc đang bị truy sát, ngoại trừ Linh Vĩ Quốc ra, chúng ta nhất nhất từ xưa đến nay không có con đường an ổn sống. Kể từ vị hấp huyết quỷ đầu tiên, Ambrogio huyết ma vương chết đi, huyết tộc đã không còn đường trở mình, hàng ngàn năm kéo dài sau đó, chúng ta đều hết lần này đến lần khác bị nhân loại pháp sư tìm diệt...” Laura tâm tình tương đương không tốt nói ra.

Ambrogio, cái tên này Mạc Phàm ngược lại có nghe qua đấy, thế nhưng hắn thủy chung xưa nay không quan tâm.

Mà lại là phương diện huyết tộc bị truy sát, trong thùy não Mạc Phàm, Liễu Như vẫn đang êm đềm sống khỏe ở Phàm Tuyết Trấn, không ít từ gia thế huyết tộc vẫn nguyên vẹn ở phụ cận phát triển sinh nhai, còn có cả Bola, Bola thậm chí trước kia càng đóng góp phụ giúp xây dựng Thánh Thành ở một khoảng thời gian nhất định.

Tình trạng bọn hắn xác thực rất tốt, không đến nỗi như vị da nâu hấp huyết quỷ này nói.

“Ai, Laura, các ngươi trốn ở Linh Vĩ Quốc tương đối dằng dặc thời gian, kì thật có chút chuyện ở thế giới bên ngoài đều không nắm bắt rõ ràng”. Mạc Phàm lập tức phủ nhận.

“Không, không phải vậy. Ngươi thấy được bao nhiêu huyết tộc đâu?” Laura truy vấn.

Loại câu hỏi này trọng yếu đã đánh gãy tư duy của Mạc Phàm

“Giống như chỉ chung quanh Hoa Hạ vài người ta đại khái hay gặp”. Mạc Phàm yếu ớt trả lời.

“Hoa Hạ, tức Á Châu. Ta tuy là ở Linh Vĩ Quốc, nhưng vẫn thường thường đi du lịch ra bên ngoài thế giới tìm kiếm còn sót huyết tộc danh sách. Ba địa điểm ta thường lui tới nhất là Âu Châu, Phi Châu cùng Mỹ Châu, cơ hồ những địa phương ta đi qua đều không còn vết tích sinh cơ của huyết tộc”. Laura chắc như đinh đóng cột nói ra.

Đương nhiên, mấy lời của nàng cũng triệt để khiến Mạc Phàm á khẩu, hầu như không thể phản bác.

Xác thực, là chính hắn áp đặt suy nghĩ chung quanh mình, lấy Phàm Tuyết Trấn nho nhỏ ra đại biểu cho toàn bộ huyết tộc tình trạng.

Nếu huyết tộc bị đe dọa, như vậy chuyện này tương lai có thể vạ lây đến Liễu Như, Bola, xa hơn là Tuyết Tuyết sẽ bằng mọi cách bảo vệ huyết tộc, rất có thể cũng sẽ thành tầm nhắm của kẻ săn lùng này.

Đây không còn là chuyện huyết tộc bộ phận, mà là Phàm Tuyết Trấn ảnh hưởng bên trong.

Mạc Phàm vuốt vuốt tâm tình phức tạp xuống ngực, hắn nâng cốc trà lên uống một ngụm, trà nha đam đồng dạng có công hiệu tiết chế rất nhiều men rượu trong người.

Uống xong, hắn mở miệng đặt câu hỏi: “Là kẻ nào muốn diệt trừ toàn bộ huyết tộc?”

Laura thở dài một hơi, có chút oán trách bản thân đáp lại: “Thật không thể truy được vết của hắn. Hắn giống như bóng ma vậy, thật không biết là một người, một sinh vật nào đó hay cả một tổ chức phía sau. Chỉ là bọn hắn làm việc cực kỳ cực kỳ cẩn thận, cứ việc huyết tộc gốc Nam Tư bá tước chúng ta nổi tiếng nhất là khả năng dựa theo án mạng tử thi để xác định kẻ gây án... đáng tiếc, đối phương quá cơ trí, vừa cơ trí cùng thần thông quảng đại, căn bản hàng ngàn năm qua đều không thể dò thăm được".

“Không có manh mối?” Mạc Phàm trợn mắt hỏi.

Chỉ thấy Laura lắc đầu.

Ở trong đó nhất định có một cái chính mình không hiểu rõ mấu chốt, mấy ngàn năm sát hại, làm gì là không có manh mối đâu?

“Hắn chỉ giết hấp huyết quỷ, không có cái khác nhân vật hay tổ chức đặc biệt?” Mạc Phàm hỏi thăm.

“Chắc chán không có cái khác. Kẻ săn lùng chỉ nhắm vào hấp huyết quỷ”. Laura có chút kích động nói lớn.

Mạc Phàm giật mình, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, lộ ra tiếu dung.

“Làm sao các ngươi biết không có cái khác người, các ngươi cũng không thể điều tra toàn bộ nhân khẩu thế giới, mỗi ngày kì thật vẫn có rất nhiều người chết bằng đủ loại lý do khác nhau”. Mạc Phàm nói.

Dạng này không thể không có manh mối, nhất định là có chỗ nào không triệt để xử lý.

Muốn phá cục, nhất định phải từ Laura hiểu biết tìm tới cái kia mấu chốt!

Nữ hấp huyết quỷ Laura cũng là sửng sốt một hồi lâu, nàng xác thực có một loại mơ hồ cảm giác cứ lặp đi lặp lại vô số lần, nhưng bởi vì cảm thấy nó quá thông thường, lại không cách nào xếp nó vào cách thức được.

“Mưa... là trời mưa!” Laura do dự nói.

Mạc Phàm cẩn thận nghe đến nàng từng câu từng chữ, nghe xong tới lượt chính mình rơi vào trầm cảm.

“Mưa đối với ta là rất không tốt ký ức, ngươi xác nhận là mưa?” Mạc Phàm hỏi lại.

“Phải, cho dù là giết trong dinh thự, giết trong xe ô tô, trên máy bay, khu tập thể... hết thảy sự kiện trước đó đều có mưa đến. Điểm này ngươi nhắc ta mới để ý, liền khó tin, nhưng là sự thật, ta hiện tại cũng cảm thấy rợn người”. Laura chậm rãi dùng trí nhớ hồi tưởng.

Chẳng lẽ là Hắc Giáo Đình? ? ?

Không đúng, Hắc Giáo Đình đều không có tay to như vậy hàng ngàn năm lẩn trốn trong bóng tối. Hắc Giáo Đình còn sống liền chỉ có tên điên Michael bên kia để cho bọn hắn sống, căn bản bọn hắn không có cái tuổi thọ cùng tư tưởng hung hăng đi dây dưa với huyết tộc.

“Là trong mưa có độc sao?” Mạc Phàm hỏi.

“Không có... a, điểm này chúng ta không thể xác nhận, nhưng sau khi tới hiện trường, liền là không có”. Laura nói.

“Ta hiểu rồi, không cần biết mưa kia có độc hay không, vô luận là thủ đoạn nào giết người đi nữa, hắn dùng cơn mưa kia là để chỉ thị cho các ngươi biết, hắn chỉ nhắm vào huyết tộc để săn giết, chứng tỏ hắn đối với các ngươi hận thấu xương tủy, có thể là các ngươi đối với hắn trước đó đã đắc một cái tội không thể tha thứ được. Dùng mưa để các ngươi biết sợ, để các ngươi vĩnh hằng sống trong sợ hãi”. Mạc Phàm minh bạch, lập tức đưa ra suy đoán: “Tên sát nhân cuồng giết khác với kẻ săn lùng ở chỗ, tên sát nhân nhất định là tùy hứng đem giết, hắn không quan tâm cái gì tính mệnh, cũng chẳng cần phải đe dọa thứ gì. Còn kẻ săn lùng, hắn muốn chính là gieo rắc vào đầu con mồi sự sợ hãi, cho chúng thấy được tác hại của việc khiêu khích uy nghiêm thợ săn".

Hai mắt nai tơ của Laura nhìn qua Mạc Phàm, ngắn hạn lâm vào trầm tư.

Vị này bằng hữu của cầm tỷ cũng là thật thông minh, trong nháy mắt đã có thể tra được đầu mối.

Là mưa.

Lâu như vậy, nàng căn bản không nghĩ tới.

Chỉ là, kẻ mà huyết tộc gây thù, lật tung lịch sử lên, đều là không thể đếm xuể.

Không đúng, theo thứ tự thời gian, bắt đầu phải tính từ án mạng đầu tiên...

Nàng đang thẩn thờ ngồi đó suy ngẫm, chỉ nghe Mạc Phàm tiếp tục nói: "Bất quá ta muốn nói cho ngươi biết, sự tình khả năng cùng ta nghĩ có thể không giống nhau, chỉ là một cái nho nhỏ suy đoán, có thể đúng, có thể chưa đúng..."

“Không... không... không, ngươi suy đoán không sai. Hồi nhỏ, ta đã từng nghe loáng thoáng qua một loại truyền thuyết truyền miệng, chính ta đều cảm thấy phi thường hoang đường. Vị huyết tộc đầu tiên, huyết vương Ambrogio cũng bị săn giết là tại một trận mưa to, trong cơn mưa to đó, có ngập tràn quang phổ màu tím chiếu rọi. Có một đứa bé nhân loại vô tình đi ngang qua khu vực đó, hắn thấy quang phổ màu tím liền tò mò chạy đến, là hắn đã gặp một người nam nhân. Người này từ trong mưa bước tới, phảng quất màu tím quang phổ trên người... Ta nhớ là, ta nhớ là...” Laura thất thần, nàng cố gắng nhớ lại truyền thuyết cổ xưa.

Đáng chết, vì cái gì chính mình thời điểm đấy đều không cố ghi nhớ.

"Ngươi nhớ cái gì?" Mạc Phàm khẩn trương hỏi.

“Hắn nói danh tự của hắn, chỉ duy nhất có ba chữ”. Laura nói tiếp.

Mạc Phàm bất động thanh sắc, không can thiệp cản lấy luồng suy nghĩ của nàng, hắn chỉ như vậy ngồi chờ đợi lắng nghe.

“Tuệ... Tuệ...”

“Là Tuệ Tri Thần!"

“A, đúng rồi, Tuệ Tri Thần, chính là cái tên này”. Laura thần thái cực kỳ ngạc nhiên nhìn vào Mạc Phàm: “Ngươi cũng biết hắn?”

“Ta biết, hiện tại, ta chính là hắn”.