Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 660




“Hưu hưu hưu hưu ~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Gió lớn phập phùng thổi liên miên không dứt, mang theo vô số sa lãng bụi bặm tụ tập về vùng đất trũng phía Tây Bắc thần đảo.

Nơi này gọi là đại thạch cương thổ.

Đại thạch cương bên ngoài, vốn là cây cối mọc um tùm mới đúng, nhưng theo phong bão không tắt, sa lãng bay lượn đến trong không trung, từ không trung bồi đắp cao hơn đồng bằng, nguyên bản những cây cối cao lớn kia rốt cuộc đều bị chìm xuống thung lũng sa mạc.

Cơ quan bên trong Phượng Hoàng thiên tích thần đảo, địa hình vẫn luôn luôn biến ảo như vậy, hầu hết mọi người đồng dạng đều ý thức quen thuộc.

Huyền âm đến, huyền âm đi, hỗn độn có trước, triệu hoán có sau, hỗn độn triệu hoán không gian, không gian chính là huyền âm, triệu hoán, hỗn độn, là điểm cuối cùng hình thành.

“Bản chất của hỗn độn cũng không phải là hỗn loạn, mà là trật tự. Sau tất cả, hỗn loạn dữ dội bao nhiêu đi chăng nữa, chẳng qua chỉ là sự lặp đi lặp lại của một dạng công thức toán học phức tạp nào đó. Đã có nguyên tắc chung như vậy, tức sẽ thành lập mẫu số chung, có giới hạn hệ quy chiếu. . .ân, ta đại khái rút ra được một ít cảm ngộ”.

Tòa kia Thẫm Thạch Sơn, là tòa núi cát cao nhất mảnh bình nguyên sa mạc này, rõ ràng có một vị ngồi xe lăn nam nhân đang bình cảnh luận đạo.

Người này đã ngồi ở địa phương đó được vài giờ đồng hồ rồi, hắn chỉ lẳng lặng ở đó trầm ngâm quan sát, trong con ngươi lấp lánh chi quang bày biện đi ra, như thể lâu rồi hắn mới lại nhìn thấy mặt trời vậy; mà trừ việc thưởng thức sinh thái biến ảo đấy ra, cái khác hắn đều không làm.

“Có thể từ Hư Vô Đảo quái quỷ kia sống sót trở ra được, lại còn đạt được tâm trạng rất tốt, rất bình thản ngồi ngắm cảnh. Vị đạo hữu này, chúng ta thật phải banh con mắt ngước đầu nhìn xem ngươi đấy”. Bỗng có một tông giọng nam thấp từ sau lưng truyền tới.

Hoang vắng sa mạc bên dưới, có hai thân ảnh cao thấp đang thản nhiên từng bước bước đến nam nhân ngồi xe lăn nơi này; một trung niên, một so với trung niên càng già dặn hơn xíu, đã điểm nhẹ tuế nguyệt nếp nhăn trên gò trán.

Bề mặt cồn cát kia mềm mại dễ lún sâu, nhưng khi hai người giẫm chân bước tới thời điểm, thoảng nhẹ có một tấm không gian vô hình nào đó kê ở phía dưới, liền nhất quyết không để cát kia in lên dấu giày.

“Xem ra thoát khỏi Hư Vô Đảo đều không dễ dàng gì, ngươi cũng trả giá bằng hế đôi chân đi”, kia nhăn nheo trung niên mở miệng cười cười, lộ vẻ mặt tiếu dung. — QUẢNG CÁO —

Thẫm Thạch Sơn vấn đỉnh, gió to bắt đầu thưa dần, một vài đợt cuối cùng tranh thủ lẫn nhau thổi hết, phất phơ khiến cho lọn tóc hồng của người ngồi xe lăn tung bay lên, phiêu đãng mà ý tứ vô cùng, bồng bềnh bồng bềnh, giống như thượng cổ mấy lão đầu quan trắc thiên hạ, tâm thấu nhân gian.

Hai vị trung niên ổn định chỗ đứng sau lưng người này, đứng đó được một quãng thời gian không tính là ngắn, nhưng hết thảy nhận lại chỉ là sự im phăng phắc thờ ơ.

Không có bất kì hồi âm nào trả lời.

Đối phương biểu đạt thái độ kia, ngược lại để cho bọn hắn có phần bất đắc dĩ.

Kì thật so với trực tiếp lao đến loại bỏ thẳng tay, bọn hắn hay là càng cần hơn một vài giá trị tình báo tin cậy. Hư vô đảo bí mật chính là một kiện trọng yếu như thế, không hỏi liền không yên lòng.

Người này vừa vặn bước ra từ Hư Vô Đảo, nhất định nắm bắt phi thường cao tình báo.

Thời gian chậm rãi tiếp tục lặng thinh trôi qua, cả hai trung niên nam nhân liếc mắt nhìn nhau không dưới một lần, lần nào cũng lộ ra mấy tia do dự chi sắc.

“Nếu ta đoán không lầm, hai vị đến đây là muốn giết chết ta?”. Đúng lúc này, ngồi xe lăn nam nhân thật nhu hòa nói ra.

“Khụ, khụ, cuối cùng cũng chịu mở miệng, ngươi chậm một chốc, ta đành phải tiêu hao lần nữa cơ giới ma năng. May mắn là còn kịp, may mắn là còn kịp”. Nhăn nheo trung niên thở dài một hơi nói.

Mà một bên khác, nam trung niên ăn mặc cầu kỳ bạch y hoàng bào dùng ngữ khí chặt đinh chặt thép nói: “Lấy thực lực của ngươi bây giờ, rất nhanh sẽ bị đào thải khỏi tranh bá khu thôi. Càng rất dễ dàng lộ ra bên ngoài một ít không tốt bí mật. Ngươi không thể nghi ngờ là nhất định phải chết đấy. Bất quá, Phượng hoàng thiên tích thần đảo có cổ lão thiên phụ pháp tắc, điểm này xin yên tâm sẽ không hoàn toàn gọi là chết.”

"Bên ngoài giải đâu có người nào đặc biệt xuất chúng sao?" Nam tử ngồi xe lăn hỏi.

Trung niên mặc hoàng bào khóe miệng nhẹ co giật.

Sắp chết làm sao còn muốn quan tâm những thứ này !?

Bất quá, bởi vì quan hệ đến tình báo, trung niên mặc bạch y hoàng bào vẫn là không giấu diếm trả lời: "Nói cho ngươi biết cũng được. Tham dự giải đấu lần này còn có một lão quái vật ẩn nhẫn cực kỳ đặc thù, 18 năm trước là Thiên Bảng bài danh số một triệu hoán hệ, đồng thời lãnh chức dưới cấm chú đệ nhất nhân, đây là người mà Thiên Quốc đã định trước sẽ vô địch" — QUẢNG CÁO —

"Đệ nhất triệu hoán hệ pháp sư?" ngồi xe lăn nam tử kinh ngạc hỏi.

Danh tiếng lẫy lừng như vậy.

"Đã có lời đồn, hắn 33 tuổi tự đột phá cấm chú triệu hoán hệ; trở thành thế giới ma pháp đệ nhất triệu hoán hệ pháp sư. Cũng có lời đồn, đã từng thiên sứ trưởng Remiel giao thủ qua với người này" bạch y hoàng bào nam nhân chậm rãi nói.

“Kết quả thế nào?”, ngồi xe lăn nam nhân không giấu được hiếu kỳ.

“Bọn hắn giao thủ kín ở bên trong Thánh Thành sân tập bí mật. Hai ngày sau, người kia trở ra, cũng không nói cái gì kết quả. Hắn cứ vậy từ tốn rời khỏi Thụy Sĩ”.

“Còn Remiel, hắn đồng dạng không nói gì sao?”

Bạch y hoàng bào trung niên lắc đầu, hít thở sâu nói.“Remiel không có đi ra, hắn sau đó bế quan bốn năm, cũng không từng rời khỏi Thánh Thành”.

". . ."

Ân, không cần nói, đã hiểu ! ! !.

Triệu hoán hệ vẫn luôn là một cái vô cùng khủng bố ma pháp hệ, người này lại có năng lực tự đột phá cấm chú, càng không thể khinh nhờn được.

Có thực lực như vậy, trên cơ bản là quét ngang hết thảy quốc gia đều không mấy ai bì nổi cảm ngộ.

Mặc áo hoàng bào trung niên trả lời xong vấn đề của đối phương, hắn liền không chần chừ hỏi ngay vấn đề của chính mình: “Bây giờ đến lượt ta, tối cường quan trọng chính là, chúng ta muốn từ ngươi hỏi thăm một vài thông tin liên quan tử tháp El Castillo nội tình phía sau. Hầy, trên thực tế, nguyên do có vài sự cố xảy ra, dẫn đến chúng ta bị mất đi tầm mắt quan sát, không thể chứng kiến hết thảy sự kiện các ngươi đã làm”

Câu tiếp theo, hắn lập tức chuyển đổi tông giọng, mang xu hướng thỏa thuận nhiều lắm: “Như vậy đi, đạo hữu, ngươi trước chia sẻ một chút tình báo để chúng ta kiến thức qua, sau đó ta có thể cam đoan để ngươi an ổn rời khỏi giải đấu, tuyệt đối không chịu thêm bất cứ hành hạ nào”. — QUẢNG CÁO —

“Nếu ta không nguyện ý thì sao, các ngươi còn có thể làm được gì ta? Kì thật ta có khả năng tự cắn lưỡi tự sát, dạng này sớm hơn sẽ thoát khỏi đây, các ngươi hành hạ ta kiểu nào? Chẳng lẽ vọng tưởng vượt khỏi pháp tắc thiên phụ, ban cho ta chân chính cái chết?”, nam nhân ngồi xe lăn như cũ phóng tầm mắt về xa xăm bầu trời, dùng ngôn ngữ hết sức hòa nhã thăm dò.

“Hắc hắc, giết thì sẽ không giết được, không ai có trình độ đó. Nhưng ta ngược lại có một cái thu đoạn so với giết người còn cực kỳ ác ôn hơn nhiều. Ta có thể đặt một đoạn hắc trú để ngươi cả đời này đều nhớ cũng nhớ không được chúng ta là ai, mà mặt khác, một khi thoát ra ngoài rồi, đồng dạng vĩnh viễn cũng sống trong dằng dặc tra tấn cùng thống khổ, đây là ta có nắm chắc tự tin đấy”, già nua trung niên phi thường cao hứng nói.

Rà là vậy, cấm chú nguyền rủa hệ.

Thảo nào, Hirioko, Hoengroep, Shinjin, Tuando ban đầu biểu hiện, quả nhiên có chút vấn đề.

Nghe bọn hắn khoan khoái tiếu dung, ngồi xe lăn nam nhân trên miệng đã sớm treo một nụ cười nhàn nhạt.

Từ nhàn nhạt cho đến lạnh nhạt, từ lạnh nhạt lại đến phảng phất không còn nửa điểm nhiệt độ.

“Hắc xì . . ., hơ hắc xì . . ., bụi quá, ta còn một câu hỏi. Các ngươi chuẩn bị kĩ như vậy, đồng nghĩa đã bảo đảm nơi này không có diều hâu camera quan sát?”

“Ha ha ha ha ha, dĩ nhiên, chúng ta đại khái cũng không cần quán quân cái giải đấu này. Chúng ta đến đây là có việc riêng”. Bạch y hoàng bào nam nhân cười lớn tiếng.

“Được rồi, ta hỏi thăm xong rồi”

Mạc Phàm thả ra lực niệm, điều khiển xe lăn xoay lại, mặt đối mặt, thần sắc mười phần thong thả nhìn xem hai vị khách ghé thăm tệ xá dáng điệu.

“Bây giờ đến lượt chào mừng gặp mặt, hân hạnh lần nữa làm quen, Jasper ! ! !”