Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 690




Qua một hồi lâu để cho chiến trường hồi phục yên tĩnh.

Ức vạn ức vạn khởi nguyên du hồn đã thoát đi, nhanh trở về Triệu Hoán Vị Diện. Trả lại Phượng Hoàng thiên tích thần đảo dáng dấp thánh nguyên ban đầu. . .Ơm, có lẽ so với ban đầu trông có hơi mất mát nhợt nhạt một chút.

“Hiu ~~~~~~”

Gió lay lắt lướt qua thiên đỉnh hùng vĩ, Phục Pháp Phụng Sơn phát dương pháp tắc, khôi phục toàn thịnh, sừng sững mà oai nghiêm, lần nữa hiên ngang không hề sụt giảm.

Đứng trên thiên đỉnh, ba cái đại lão cấm chú ở bên trong đoái hoài nhìn chằm chằm Mạc Phàm tâm lặng như mặt hồ, có chút do dự không biết nên làm gì.

Tiên nhân đánh cờ kết thúc, thế nhưng một tràng chiến pháp hoa mỹ cùng huyền ảo kia vẫn còn không ngừng gieo rắc vào đầu những người có mặt chứng kiến, phảng phất còn lâu mới buông tha trái tim già cõi gần đất xa trời của bọn hắn.

Nguyên bản tâm cao khí ngạo của các vị đại cấm chú đứng chung một chỗ, đã bắt đầu không còn cái gì tốt nên bảo tồn.

"Sắc mặt hắn rất nhợt nhạt khó coi, thập phần uể oải. Nói rõ thể lực, ma năng đều đạt ngưỡng giới hạn. Ta cảm thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất. . .”, một lão cấm chú già nua Công Clébard thấp giọng nói: “Hay là chúng ta mấy cái liều mạng xông lên, hẳn là có thể cầm xuống a"

Công Clébard vốn là không có quốc tịch, bị quốc gia mình tước quyền công dân sau khi đánh cướp quang minh chi nhị 20 năm trước. Hắn là hiếm hoi cấm chú pháp sư thuộc về tị nạn ở Nam Mỹ, không có bất luận ai đến đỡ. Nhưng dưới loại trường hợp này, thân phận không có người công nhận ngược lại chính là lợi thế lớn nhất, so với bất cứ ai đều có khả năng không màn mặt mũi tìm cho mình một cơ hội sinh lộ.

Quá trình không quan trọng, người xem không quan trọng, chỉ cần chiến thắng, đúng luật tiểu xảo chiến thắng, bên thắng đương nhiên quang vinh.

Hai vị cấm chú khác tương đối chần chừ, nửa muốn theo, nửa muốn không theo.

Đang chần chừ thời điểm, hai người bọn hắn thấy Công Clébard lên trận, trong lòng rõ ràng có một tia khó nói thành lời, nhiều hơn muốn cầu nguyện cho đồng đội hữu tâm.

Công Clébard cũng không có chủ quan, hắn trước đó định vị nhóm sủng thú của Mạc Phàm, xác định bọn chúng có lẽ đã bị một màn cấm chú triệu hoán kia kéo đi rất xa rất xa, bị thương nặng hay không đều khó nói. Thời cơ này rất tốt, hắn sớm ngâm xướng thủ tục xong xuôi, bây giờ liền trực tiếp có khả năng phóng thích cấm chú chân chính pháp ¬¬-môn, sau màn loại bỏ Mạc Phàm.

“Tê ~~~~” — QUẢNG CÁO —

Một màn ánh sáng vừa mới hiện lên, đồ án quang hệ cấm chú, vô số mẫn diệt thiên quang rục rịch từ hai bàn Công Clébard điều động hướng về Mạc Phàm.

Mà Mạc Phàm ngồi trên xe lăn quay lưng lại, trông qua rất hư nhược, xác nhận đã chịu không ít thương thế trước đó, thể lực ma năng cũng bị tiêu hao cực kỳ nhiều, nhưng Công Clébard sơ xuất không có chú ý tới Mạc Phàm quanh thân kỳ thật còn lượn lờ lấy một cỗ ngân quang chi khí.

Không gian chi nhãn phát động.

“Gào gào gào rú rú u u ~~~~~~”

Trong chớp mắt, Băng Thần Minh Lang huyết dịch bừng bừng sôi trào từ ở cách xa mấy trăm dặm địa phương nơi khác được điều động về, đồng thời biết được có cặn bã muốn ám toán chủ nhân mình về sau, thương hoàng cuồng tức trên người lập tức lít nha lít nhít bốc lên, Thần Trang nhuyễn giáp chuyển đổi thành Minh Thần ma văn, kéo dài quanh quẩn ở trên thân Băng Thần Minh Lang, triệt để thuế biến nó thành Ngục Nhung U Lang càng thêm cuồng bạo dũng mãnh.

Ngục Nhung U Lang há to cái miệng cực kỳ khuyếch đại đi ra, tựa hồ một đầu huyết ảnh Thần Ma ở dưới địa ngục trồi lên như vậy, dùng phương thái thô bạo nhất cắn nát cả hai cánh tay quang minh kia, đồng thời hung mãnh cắn nát cả mảnh đồ án nguyên tố quang chi trước mặt.

Công Clébard hiển nhiên không biết điểm này, hắn coi là mấy đầu sủng thú của Mạc Phàm không có ở nơi đây, hoặc vốn đã bị thương gần hết, càng không nghĩ tới ban đầu cái kia không đáng kể Thương Văn U Lang trở thành Băng Thần Minh Lang đã là tột độ biến thái, nào nghĩ tới còn có thể thuế biến thêm một lần, bày biện một bộ cực kỳ nguyên thủy man hoang cổ thần, dĩ nhiên dám điên cuồng táp vào đồ án cấm chú ma pháp sắp sửa điều động giáng lâm.

Thế giới tinh thần đổ vỡ thành trăm mảnh.

Bởi vì lực tấn mãnh của Ngục Nhung U Lang quá dữ dội, Công Clébard không những mất đi hai tay, mà còn bị húc văng ra khỏi Thiên Đỉnh Phụng Sơn, rơi tự do xuống núi, huyết nhục tung tóe khắp hết lên người, hai con ngươi mờ đục nổi lên tròng trắng, năm lần bảy lượt mơ hồ nhìn thấy Diêm Vương hiển linh.

Hư nhược rơi xuống núi thời điểm, Công Clébard oán hận không tìm được một cái lỗ đễ chui xuống.

Đại cấm chú, đã bị đối phương một cái tàn tật giả sớm khinh thường, vậy mà chấp nhận sống trong thương hại, đánh bẩn đánh lén đều không thắng. Cuối cùng còn bị chó cưng người ta huyết ngược một phen.

Công Clébard, phảng phất nội tâm thấy mình đến chó người ta cũng không bằng.

Có lẽ hắn đã được hỗn độn chi lực cứu thoát một mạng, nhưng cánh tay hắn thì không, nội tâm hắn cũng không. Tỉ như Thiên Quốc cao tầng chướng mắt, đối với Công Clébard chán ghét mà nói, người này muốn an phận phục hồi tu vi rời khỏi Thiên Quốc hay không, vậy thì phải xem phúc hạnh rồi.

Một kích phản ngược này, Mạc Phàm giải quyết đến thực sự quá gọn gàng, đến mức toàn bộ quảng trường chứng kiến qua màn ảnh lớn đều không cách nào lấy lại tinh thần. . .

Hai vị cấm chú pháp sư còn lại thấy cảnh này, cả người càng nhiều nhiều không tốt! — QUẢNG CÁO —

Gọi ra thần trang hộ thể, Thương Văn U Lang thể trạng đều giống như thoát thai hoán cốt, lớn một vòng, hoang dại một vòng, kinh khủng mười vòng, phảng phất có thể một mình đấu với hai người bọn hắn đều cảm thấy ít.

Lúc nãy vì quá sợ hãi Triệu Hoán Cấm Chú của Nhật Ánh, bọn hắn xác thực không có chú ý lấy Thương Văn U Lang biến thành Băng Thần Minh Lang.

Trời không trách người không biết, bây giờ nhìn thấy Băng Thần Minh Lang trở thành Ngục Nhung U Lang, gương mặt hai vị đại cấm chú tự nhiên cũng đều nhanh sắp mếu.

Làm cấm chú mấy chục năm, chưa từng nghe qua thần trang đạt đến cấp bậc hoán cốt thay bào thai a.

Sủng thú đã mạnh đã đông đã phi lý, lại biết chơi đồ, đồ liền phẩm chất cao như sánh ngang thần!

Mạc Phàm thở dài, xe lăn xoay lại, nhàn nhạt nhìn xem gương mặt hai vị cấm chú sư kia, có chút không nể nang nói: “Các ngươi đã biết vì sao từ đầu ta muốn sửa đổi quy tắc chưa, đã biết vì sao đối với các ngươi ta liền không nên tham gia vào đánh rồi”

Lời này của hắn còn mang một cái khác nhấn mạnh áo nghĩa.

Nhắc nhở ‘ta mà đánh thời điểm, giải đấu này mất đi tính chất tranh bá rồi’.

Hai vị cấm chú pháp sư mặt như màu đất, cả người run rẩy run rẩy, vô pháp nghĩ ra cơ sở để phản biện.

Bọn hắn đứng đối diện Mạc Phàm, tưởng chừng đứng đối diện Tà Thánh Vương, lúc nào cũng có thể bị đánh rơi vào vô tận tuyệt vọng vực sâu.

Không, chỉ sợ so với vực sâu càng khiến người ta cảm thấy vạn phần bất an.

Việc có thể làm là duy nhất gật đầu lia lịa.

Vừa gật đầu vừa thầm chửi mắng Thiên Quốc.

Thiên Quốc thủ tọa đâu, kẻ nào nghĩ ra tổ chức cái này giải đấu ? ? ? — QUẢNG CÁO —

Tổ chức cho cấm chú chi tranh, tại sao lại mời người này tham dự?

Có phải hay không cấm chú đều không chơi nổi ?

Người này một đi thi đấu nhưng mang theo đủ các loại trời sinh nhân phẩm, đến sủng thú cũng có trang bị cơ giới vũ khí nóng. Đây nhất định là công khai không muốn chừa cho người khác chút mặt mũi a.

Giải đấu này ngay từ đầu đã là sai hệ quy chiếu, không phải bất công với siêu giai pháp sư, mà là bất công với cấm chú pháp sư.

Siêu giai chẳng quá là bị loại, may mắn một chút có thể ngẩng cao đầu học hỏi, còn cấm chú như bọn hắn, vừa bị loại vừa bị chà đạp nội tâm.

Thật tốt mấy ngàn năm tuế nguyệt mới tổ chức được một giải đấu lớn giành cho cấm chú pháp sư, bọn hắn còn ảo tưởng rằng mình sinh trúng thời, kết quả biến thành cái dạng này diễn tuồng trong rạp xiếc trung ương, thật không biết nên oán bọn hắn cấm chú già nua quá yếu, hay là trách đối phương gian lận nhân sinh quá mạnh.

Vở tuồng này, chỉ có thể đóng vai chó vai khỉ. . .

“Đánh nữa không?”, Mạc Phàm hỏi một câu.

Nhìn ra được phía sau lưng hắn, hồng liên Viêm Cơ Quốc Mẫu cũng trở lại rồi.

Hai vị đại lão cấm chú khuôn mặt đáng thương, lắc đầu lắc đầu.

“Tốt”

“Trọng tài, tuyên bố”

. . . . . . .