Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 696




“Hí ~~~~~~”

Phốc xích một tiếng, một đạo tử quang bắn thẳng vào hướng bên trái Mạc Phàm, luồng năng lượng màu đen tuyền bay như điện xẹt vào lối thoát nho nhỏ, khi tới được một nửa quãng đường liền đột ngột nổ tung.

Ầm ! !

Khế ước hắc ám cổ lão yểm báo oanh động không gian, vách tường trong hầm ngục hai bên lập tức xuất hiện dấu hiệu rạn nứt, một luồng khí lưu cường đại men theo lối mòn thổi quét ra ngoài xa. Đồng thời chặt đứt toàn bộ cấm chế gông xiềng giam giữ hơn 300 tù nhân lại, mở ra một trận phi thường tanh máu hỗn loạn trong gian ngục.

Phía trên hầm ngục dĩ nhiên là tầng lưu sương tăm tối lạnh lẽo của Thiên Quốc, Migi biết rõ ẩn hình vào ban đêm chính là năng lực quỷ dị nhất vào lúc này. Đọa Thánh Vương ban cho hắn một chút Hắc ám quyền năng, đại khái, lúc này Migi đang ở trạng thái Yểm Báo giác quan, gia tốc tốc độ vượt xa cực hạn thông thường, có năng lực này phần lớn là sinh vật vô cùng đáng sợ về ẩn thân cùng tốc độ trong hắc ám vị diện, có thể thần không biết quỷ không hay tiến lại gần rồi giết chết đối phương cực kỳ lặng lẽ cùng thần tốc.

“Tê tê…”

Trên đường cái bỏ chạy, đại thánh tể Migi cũng không phải không lo một chút cảnh giác cho mình, chủ yếu là cảnh giác nếu đám người Thiên Quốc bất ngờ viếng thăm ngục giam, cho nên Migi đồng dạng trước đó sắp xếp thật nhiều những thân cận Ngạn Thánh Giáo ở quanh quẩn khu vực phía ngoài màn đêm. Đây là đám thuộc hạ mà Migi tin tưởng nhất.

“Hiiiii ~~~”

Migi hống như Yểm Báo vậy.

Trong ngõ nhỏ rừng rậm phơi xương truyền ra một tiếng kêu trầm thấp của hắc ám sinh vật ẩn hình, tựa hồ đây là mã lệnh triệu tập toàn bộ thuộc hạ dưới trướng đứng dàn ra ngăn cản vật bám đuôi, tranh thủ một chút cầm chân Mạc Phàm, để cho Migi có thể nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt hắn.

Migi đã sợ mất mật rồi, hắn không biết gì hết ngoài cắm đầu bỏ chạy, chỉ có bỏ chạy trở về ánh sáng Quang Minh, hắn mới tìm được con đường trốn thoát khỏi Mạc Phàm.

“Roẹt roẹt ~~~~”

Không bao lâu sau, trong ngõ nhỏ rừng rậm lao như tên bắn, Migi kinh hãi nghe thấy từng đợt thanh âm rất nhỏ tí tách ở phía sau lưng mình, hắn thậm chí không thèm quay đầu nhìn lại cũng biết hàng chục tên thuộc hạ lợi hại nhất của hắn đang không ngừng kêu rên.

Migi tiếp tục bất cần, vận dụng tất cả gia tốc, chẳng qua là thỉnh thoảng đâu đó xuất hiện một vài chụm ánh sáng trắng xẹt qua giữa không trung rồi nhanh chóng biến mất, chúng nó giống như bóng ma ẩn hiện mơ hồ khiến cho Migi có cảm giác tê dại da đầu.
— QUẢNG CÁO —


Ân, có chút mùi khét.

Nếu có một cái diều hâu camera quay lại cảnh tượng từ phía trên cao, khả năng sẽ lưu hình được vô số những tia ma lôi màu trắng đang tung hoành ngang dọc. Chúng quỷ dị như ruồi dăng vậy, dĩ nhiên trong phương viên trăm dặm này tùy ý thuấn di bạch thiểm, bạch thiểm hình mạng nhện, chớp mắt xuất hiện chỗ này một cái, chớp mắt xuất hiện ở trăm mét chỗ kia một cái.

Mỗi nơi bạch thiểm xuất hiện trong không gian, chỉ thấy óc và máu người bắn ra tung toé, chất dịch nhầy ghê tởm bám đầy mặt đất, bắn vào thân cây.

Mạc Phàm không có truy đuổi, hắn vẫn đứng trong đám đông tù nhân hỗn loạn ở dưới hầm ngục thôi. Nhưng trên đỉnh đầu khu rừng sương phía ngoài, Mạc Phàm dĩ nhiên để lại một đôi bàng bạc không gian chi nhãn lơ lửng giữa không trung, hờ hững nhìn bóng lưng Migi chạy đi, mỗi một lần trỗi dậy bản năng tàn sát một cái, lại mang không gì sánh được Hư Vô Bạch Thiểm đi tru diệt.

Toàn bộ hơn 50 tên thuộc hạ cực kỳ trung thành của Migi đặt rải rác trên chiến trường sương lâm này đều là ác ma Mạc Phàm khống chế, chỉ cần hắn ý niệm vừa động và khóa định mục tiêu thì dung hợp cường đại Hư Vô Bạch Thiểm sẽ lập tức nhất kích truy tung, miểu sát không nhìn phòng ngự, khinh thường tu vi.

Chưa đầy hai phút bỏ chạy, Migi trái tim đều muốn rớt ra bên ngoài rồi. Hắn biết chắc toàn bộ thế thân của mình đều đã chết.

“Vù vù~~~”

Tốc độ của hắn đã đạt đến cực hạn yểm báo, gần như có thể giẫm thiên tăng nhanh bắt đầu rời khỏi khu vực tràn đầy khí tức nguy hiểm cùng lạnh lẽo này.

“Rẹt rẹt~”

Tiếng sét vẫn ầm ĩ ở bên tai, Hư Vô Bạch Thiểm một mực bám sát ngay phía sau Migi, thanh âm như là rắn độc lè lưỡi từ hai bên truyền ra, ngay khi Migi xuyên qua con đường rừng mòn này bất chợt phát hiện vô số tia sét trắng bao trùm, hủy diệt từng thớ từng thớ ngàn thước rừng rậm. Những tia hư không thiểm điện quỷ quái này giống như là cái bóng trắng theo sau lưng hắn vậy, không ngừng giương móng vuốt đáng sợ lóe ra hàn quang dưới ánh trăng cào cấu.

Nhiều lúc Migi đã cảm nhận thiểm điện có thể đánh trúng mình, nhưng không biết vô tình hay cố ý, những đòn thiểm điện kia đều bị trượt đi ra một chút, việc này để cho hắn trái tim nhỏ đều muốn chìm vào đáy vực hết lần này đến lần khác.

Quẹo qua một con đường men núi cuối cùng thì trước mắt Migi chính là cầu thang trở lên mặt đất, thoát ly thế giới phơi sương giành cho tù ngục. Hắn thậm chí đã loáng thoáng nhìn thấy một vài tia nắng thái dương xuyên qua màn sương mỏng.

Xong...

Thoát thân ! ! !
— QUẢNG CÁO —


“Ha ha ha ha. Ngu xuẩn, ngươi để ta chạy được đến đây...” Migi cười đến phát khóc, hắn rung động cực kỳ nói ra một câu này.

Chỉ là hắn vừa dứt lời này.

"Bừng bừng ~ ! ! !"

Hỏa âm – tà dương quỷ diễm.

Cực kỳ kinh khủng lửa màu đen từ trong thân thể Migi chậm rãi tuôn ra, đốt cháy từng bộ phận trên người hắn, thống khổ và đau đớn ra sao chỉ có bản thân Migi mới có thể cảm nhận được.

Hắn rên rỉ lên, âm thanh ngân vang cả một khoảng sương lâm bên trong.

Trong phạm vi chính giữa thân thể Migi, huyền âm ngưng tụ mãnh liệt, dao động lập tức bén lửa càng khủng bố, hình thành càng kinh khủng một đoàn lại một đoàn ma diễm màu đen bốc cháy mạnh mẽ, sau đó dần dần tạo thành một khu vực không gian hắc động đặc thù.

Bỗng nhiên có một luồng bừng bừng hắc diễm đen tối bắn ra bốn phía, ma diễm từ bên trong đó bắt đầu bộc phát kịch liệt, khí thế cũng tăng cao chưa từng có, cháy hừng hực trên thân thể Migi.

Có thể nhìn thấy cái hắc động tà diễm này giống y như lối đi thông qua không gian tử vong vậy, một khi bị cuốn vào sẽ bị vây khốn trong một thế giới tối đen vĩnh viễn.

Khuôn mặt Migi dần dần bị ngọn lửa đen thôn phệ, sau đó thân thể hắn hóa thành tro tàn biến mất trong hắc động kia.

Sau đó, triệt để dập tắt.

Dập tắt không còn sót lại thứ gì.

Trong hầm ngục hỗn loạn tù nhân, Mạc Phàm thở dài một hơi tiếc nuối, mắng thầm trong lòng.

“Ài, ta đã níu kéo hơi tàn ngươi lâu như vậy, đã sợ hãi đến tột độ như vậy, nhưng làm sao không mở miệng khai báo thêm cái gì đâu. Ngươi có cấp cho ta thêm thông tin hữu ích, chết liền không thậm tệ đến vậy”.
— QUẢNG CÁO —


Đám tù nhân trong gian ngục hỗn loạn về hỗn loạn, huyên náo về huyên náo, ầm ĩ về ầm ĩ, thậm chí có vô số những kẻ thức thời lo bỏ chạy thoát thân ra khỏi tù lao. Nhưng từ đầu đến cuối không một kẻ nào dám đụng vào người Mạc Phàm.

Bọn chúng nhìn Mạc Phàm, hồi tưởng lại gương mặt sợ hãi như gặp diêm vương của gã ngụy trang Tuệ Tri Thần kia, dĩ nhiên có cấp cho lãnh thổ cũng không dám đi trêu chọc người này.

Mà Mạc Phàm hiện tại cũng không quản những tên kia.

Hắn chỉ đứng đó, lặng lẽ xem xem gương mặt một người bạn cũ.

“Nói, ngươi bây giờ mỗi lời nói ra, đều có giá trị cứu vãn thêm tuổi thọ”. Mạc Phàm nhàn nhạt nói.

Khufu hờ hững như thường, cả người tàn tạ chịu không nổi quan sát Mạc Phàm, vẻ mặt thậm chí tỏ ra tiếc rẻ: “Xem ra, cả ta và ngươi đều là con chốt trên bàn cờ của hắn”.

“? ? ?” Mạc Phàm nhíu mày, có chút chưa hiểu được tình hình.

Đột nhiên từ trên đỉnh đầu, phía sau lưng hắn truyền xuống một thanh âm giọng phản nam cao, đồng thời mang theo vô số hào quang rọi sáng toàn bộ cửa mật thất phía ngoài.

“Thiên Quốc đặt vào báo động cao nhất, môn ngục tù phạm nguy hiểm đã bị cướp ngục, có tù nhân thoát thân. Cảnh báo huy động lực lượng vũ trang!"

“Tập hợp đại thánh tể, là kẻ nào dám ở trong Thiên Quốc thả ra tù nhân, khốn kiếp!"

“Cảnh báo cao nhất, được phép công kích, xử lý địch nhân bất luận tội".