Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 707




Đã nghe đồn tuyệt đại đa số bộ phận vong linh sinh vật đều rất ngu ngốc, sống trong thế chiến nhiều năm trời, tên yêu quái này có lẽ gặp qua không đếm xuể mất óc vong linh, trong đầu lặng lẽ sinh ra ràng buộc chấp niệm. Có phải hay không tưởng rằng người sống bên ngoài cũng ngu ngốc y hệt đám bại não vong linh đó?

Đừng đùa với lão tử ! ! !

Sở dĩ trận chiến này còn đang diễn sinh ở phía cân bằng là bởi vì ta còn đeo bịt mắt a, ta cởi ra, ngươi như thế nào để trận chiến này còn cân bằng !?

“Chiếp!” Phượng Vĩ Uyên Ưng cảm thấy bị Mạc Phàm xúc phạm, tiếp tục gáy lên, tăng cường thanh âm.

“Ngươi bảo ta phải tin tưởng ngươi?”

Mạc Phàm một trái tim ngổn ngang dậy sóng, không biết nên khóc hay nên cười.

“Yêu quái. Ngươi nếu như là có tư duy mà nói, thử nghĩ lại một chút xem; lần đầu tiên ta gặp ngươi, ngươi không nói không rằng một hơi bức chết bốn đồng đội của ta, suýt nữa ta cũng đi theo hầu. Làm sao bảo ta tin ngươi?”

“Ân, cho dù ta tin ngươi, đôi mắt của ngươi liền ngược lại nhắc nhở cho đôi chân của ta biết, tin ngươi chính là ta chậm rãi đi đến cái chết. Không bằng ngươi trực tiếp đâm mù mắt mình đi, dạng này ta có cơ sở để bỏ bạch ngân xuống”.

Mỗi một câu phun ra, Mạc Phàm cũng rất là bi ai xoa xoa đôi chân tội nghiệp của mình.

Phượng Vĩ Uyên Ưng hời hợt nhìn qua tiểu tử ngu xuẩn đáng hận này, nhất thời không biết nên làm sao giải khai, chấm não cho hắn.

Đối phương thái độ chấp nhất cùng cứng đầu như vậy, nó thực sự cảm thấy phiền hà, không muốn hoạt ngôn tiếp. Nhưng nghĩ tới đây cũng là cỡ nào chuyện trọng yếu, không nói lại không yên lòng.

“Loe~”

Uốn lượn mình một vòng, Phượng Vĩ Uyên Ưng giống như tàn ảnh phân thân trên bầu trời, vũ động cánh ưng một cái, bầu trời kích phát đỏ rực, có một cái bóng Ưng Thần so với Phượng Vĩ Uyên Ưng càng khổng lồ lượn lờ phụ cận.

Nó lần nữa thi pháp buông xuống hỗn độn chi lực, lấy hỗn độn chi lực thả ra một tòa ngàn thước tử tháp El Castillo.

Mạc Phàm kinh hãi nhìn chằm chằm tòa tử tháp El Castillo này sừng sững giáng lâm xuống đại địa, nhất thời hoa mắt, còn cho rằng mình nhìn lầm. — QUẢNG CÁO —

Chẳng phải tử tháp El Castillo đã bị đánh đổ sập rồi sao ? ? ?

Tên yêu quái này làm cái gì hô biến được ra cả một tòa tháp ? ? ?

Nhưng nhìn kĩ thật kĩ, nhìn bao nhiêu lần cũng vậy, Mạc Phàm khẳng định trăm phần trăm đó là tử tháp El Castillo không thể sai lệch được, từ hình dáng, vật liệu, mức độ chân thực các khía cạnh...

Thậm chí, bên trong tòa tháp vẫn còn nguyên vẹn khí tức vong linh lạnh lẽo thê lương, nói rõ Maya cổ đại vong linh đều chưa từng phát sinh biến động.

“Không... không chết, hết thảy hoàn nguyên. Đây là cái quỷ gì?” Mạc Phàm rung động, xuất hải kinh quan nói ra một câu.

“Chiếp ~ ~”. Phượng Vĩ Uyên Ưng gáy lên nói rằng.

“Thánh Nguyên pháp tắc ? Bởi vì Tử Tháp El Castillo nằm trong Thánh Nguyên pháp tắc ảnh hưởng, cho nên nó vĩnh viễn không có bị hủy diệt?” Mạc Phàm ngữ khí kinh ngạc.

Thánh Nguyên không gian mang theo hỗn độn pháp tắc đào thải. Như vậy cái này thượng cổ di dích của tộc Maya cổ đại dĩ nhiên sau khi bị phá toái, nhất định cũng sẽ trả về địa phương cũ nơi nó đến.

Địa phương cũ nơi nó đến lại là Hư Vô Đảo. Cho nên Mạc Phàm đánh giết tử tháp El Castillo một lần kia, chẳng qua chỉ là đem nó trả về Hư Vô Đảo một lần.

Khoan đã, nhưng Hư Vô Đảo lại là Thánh Nguyên không gian một cổng thông quan, chẳng lẽ cứ giết liền hồi sinh, cứ giết liền hồi sinh, tạo thành một vòng lặp sao?

Cái lý luận này, Mạc Phàm đột nhiên trực tiếp ngẩn người.

Không, không đúng, Hư Vô Đảo là Hư Vô Đảo, Thánh Nguyên không gian là Thánh Nguyên không gian. Nếu hai cái là một, Mạc Phàm tự nhiên sẽ là Hư Vô Đảo chi vương. Hắn tùy tiện có thể thao túng sống chết hàng tỉ sinh vật vong linh ở đây.

“Chiếp ~~~~”. Phượng Vĩ Uyên Ưng tiếp tục cao giọng nói.

“Ngươi nói các ngươi từ Hư Vô Đảo truy tung vào Thánh Nguyên không gian, ngươi tìm cho mình một lộ tuyến, tự đánh gãy lộ tuyến để du nhập Thánh Nguyên không gian? Là ngươi cố tình di dân, đem toàn bộ tử tháp El Castillo vào Thánh Nguyên không gian để trốn chạy truy tìm một vật gì đó sao?” Mạc Phàm nghe hiểu hỏi lại.

Vật gì đó, vật gì đó, tự nhiên Mạc Phàm đã nghe Apase nói qua. — QUẢNG CÁO —

Thánh Nguyên không gian vật phẩm, Phượng Hoàng thiên tích thần đảo vật phẩm, không thể nghi ngờ chính là thải phượng Ly Loan.

“Chiếp chiếp chiếp ~~~”. Phượng Vĩ Uyên Ưng lần này tự thuật rất nhiều rất nhiều, hoàn toàn bỏ qua thái độ lãnh ngạo như lần gặp mặt trước.

Mạc Phàm nhìn qua hơi có chút bàng hoàng không chừng lắng nghe.

Hai tay của hắn kết ấn, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, không làm ra cái gì công kích.

Phượng Vĩ Uyên Ưng đem sự tình nó xuất hiện ở Thánh Nguyên không gian toàn bộ kể lại cho Mạc Phàm một lần, đồng thời tỏ rõ thái độ biết được Mạc Phàm đang nắm giữ Ly Loan, muốn mượn cơ hội này đàm phán đoạt bảo.

Sắp xếp một mạch ý nghĩ lại, Mạc Phàm dần dần minh bạch, thông suốt hơn một chút.

Phượng Vĩ Uyên Ưng nắm giữ hỗn độn cực mạnh, là thế giới này sinh vật thao túng pháp tắc hỗn độn chi nguyên khiến cho Mạc Phàm cảm thấy đáng sợ nhất.

Có lẽ trước đây Phượng Vĩ Uyên Ưng sống trên Hư Vô Đảo của Thiên Phụ tạo lập ra, nhưng sau một sự kiến bí mật nào đó hắn không biết, Phượng Vĩ Uyên Ưng lại từ Hư Vô Đảo đào thoát được ra ngoài, tìm được đường thông quan đến Thánh Nguyên không gian, mục đích là tìm kiếm thất lạc Ly Loan. Điểm này giải thích được vì sao Mạc Phàm thấy vô số vong linh xuất hiện dạo quanh trong Phượng Hoàng thiên tích thần đảo, cũng có thể từ thần đảo tử tháp El Castillo đánh ngược trở ra Hư Vô Đảo theo lộ tuyến Phượng Vĩ Uyên Ưng khai mở trước đó.

Nếu dựa trên lý luận này, xác thực thời điểm Mạc Phàm đánh gãy tử tháp El Castillo, nó cùng toàn bộ binh đoàn vong linh bên trong hiển nhiên sẽ được phục hồi ở một nơi nào đó trên Hư Vô Đảo. Thậm chí, nếu trước đó Mạc Phàm giết được cả Phượng Vĩ Uyên Ưng, Bách Sắc Vạn Vong Ưng, Kim Sắc Bích Điểu, khả năng bọn chúng cũng sẽ lại lần nữa xuất hiện ở đây.

Chẳng qua là Phượng Vĩ Uyên Ưng thao túng hỗn độn trật tự, từ nãy giờ đem giấu nó đi mà thôi.

Phượng Vĩ Uyên Ưng hào quang trên thân không có tan, nó đang thu hồi chiến trường, đem Bách Sắc Vạn Vong Ưng lẫn Kim Sắc Bích Điểu trở về phụ cận bên thân mình.

Một bên khác, Hắc Long mệt mỏi trở lại thân thể Mạc Phàm, Mạc Phàm đồng thời thu hồi Bạch Phượng Hoàng tan rã trở lại làm hỗn độn khí loa, đem đi tiếp tục ân dưỡng.

Đã đối phương nguyện ý nói ra bí mật của mình, Mạc Phàm cũng không phải là không có chân thành đàm phán.

Kì thật, nếu đối phương cần Ly Loan như vậy, Mạc Phàm bỏ xuống dây quấn bạch ngân khỏi mắt đều không thành vấn đề.

Chỉ cần Phượng Vĩ Uyên Ưng dám tìm hắn công kích, Mạc Phàm có mệnh hệ gì, cả đời này Phượng Vĩ Uyên Ưng cũng không có cách thu hồi về Ly Loan. — QUẢNG CÁO —

Nghĩ như vậy, Mạc Phàm buông lỏng cơ thể, cởi ra bạch ngân quấn quanh mắt, hướng ánh mắt quan sát lên bầu trời.

Phượng Vĩ Uyên Ưng đang an tọa ngay ngắn trên bồng vân bắt được ánh mắt, khoảng cách từ chỗ của nó đến địa phương Mạc Phàm đứng ước chừng hơn hai một 50 dặm, nhưng chính là trong nháy mắt nó vừa chú định nhìn chằm chằm Mạc Phàm một cái, Mạc Phàm bên này cũng không khỏi rùng mình.

Đó là hai đạo ánh mắt tăm tối đen kịt giống như là hai hố vực sâu. Cứ là cách xa như vậy, nhưng hết lần này đến lần khác đều để cho Mạc Phàm cảm thấy sự cường đại không gì sánh được, giống như đem hắn quăng vào hố đen vũ trụ vậy.

Hỗn độn chiêm tinh nhãn ! ! !

Trong lòng Mạc Phàm, giờ này khắc này, rung động gì không gì sánh được.

Tuy thùy não hắn không có quá nhiều tính khẳng định, nhưng đại khái Mạc Phàm chỉ cảm thấy vật thể kinh khủng như này bày biện đi ra vô tận hỗn khí, phảng phất để hắn nghĩ nhanh đến hỗn độn chiêm tinh vật kia.

Chẳng lẽ tình báo của Linh Linh có vấn đề !?

Linh Linh trước mọi thời khắc làm việc, dĩ nhiên đều chưa từng lộ ra sai lệch như vậy.

Nhưng nếu tình báo của Linh Linh có vấn đề, như vậy chỉ có một trường hợp giả định.

Đó là có người càng cao thâm hơn Linh Linh chưởng khống tin tức ! ! !

Bẫy rập?!

Như vậy cái trấn nhỏ kia...

Cái trấn nhỏ kia...