Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 745




Quần chiến đông nghịt như thế này, thiếu tướng Hoàng Tuấn đã phát huy thấy rõ vai trò then chốt trong quân đội của mình. Huyền âm cấm chú có thể dựa vào thanh âm để cảm nhận rất rõ chuyển động hàng trăm vạn quân địch, đồng thời đọc vị, phán đoán tình huống rất nhanh.

Một mình Mạc Phàm bảo vệ từ xa, theo dõi từ xa vẫn không đủ. Chính Hoàng Tuấn mới là quân sư đứng ở trung gian nhắc nhở báo động cho Mạc Phàm, để Mạc Phàm chưởng khống thông đạo, đem Ngải Giang Đồ, Quan Ngư di chuyển đi chỗ khác, tranh thủ một chút tránh né ngoài ý muốn công kích nguy hiểm, cũng là giảm thiểu tử thương đáng kể.

Mặt khác, Hoàng Tuấn còn có tác dụng nhiều lần phát huy thần phú huyền âm làm nhiễu, làm cản trở yêu pháp của Lan Ác Long, Sa Nhân Quốc Chủ, cùng Thiên Kiếm Ngư Đế, nhờ vậy mới sáng tạo cơ hội cho Ngải Giang Đồ cùng Quan Ngư tranh thủ thở dốc, phản kích ngược lại.

Hệ thứ ba bán cấm chú trì dũ cùng hệ thứ tư hỗn độn siêu giai đồng dạng được Hoàng Tuấn tận dụng triệt để, phất phơ cho thấy vai trò lật bàn trong quần chiến với hải yêu.

Nếu không có Hoàng Tuấn nhiều lần tinh tế trợ giúp, sợ rằng Ngải Giang Đồ và Quan Ngư đã sớm không trụ vững được trên biển Hoa Đông rồi. Bọn hắn căn bản là trăm phương phòng ngự đều không xuể trước hàng vạn vạn đầu hải yêu bao vây công kích.

“Tê tê tê ~~~~”

Biển Hoa Đông trên sông Hoàng Phố cuồn cuộn tụ loại ở giữa như lỗ đen hắc động.

Đây là ma pháp vĩ đại của một lão gia chân nhân bất lộ tướng, người đã từng tại 30 năm trước cấm chủ thủy hệ cường đại nhất Hoa Hạ, cũng đã từng là Hoa Hạ đỉnh tiêm nhất pháp sư trước khi về hưu ở ẩn.

Năm năm trước không tham dự hải yêu thiên tai, nhìn Ma Đô hạo kiếp lầm than, bao nhiêu vị cố nhân, bạn già của mình ngã xuống, có lẽ đây chính là luyến tiếc nhất đời của lão một trong. Cả cái quốc gia này không ai có quyền đòi hỏi gì thêm với một công thần như lão, nhưng lão nhân trái lại muốn hiên ngang bước lên, đòi hỏi quốc gia này, đòi thêm một lần được hít thở trong bùn tanh mùi máu, được nối lại tinh tử, được sống trong ma pháp, được chém giết yêu ma ở sa trường.

Ngồi ở trên thân Bàng Mộc Thụ, lão nhân gia Tương Hữu Thắng hiện nay đã ngoài 70 rồi, hắn tinh thần lực coi như xong, xuống cấp cùng suy yếu đến độ muốn chống gậy.

Bất quá, áo nghĩa cấm chú ma pháp thuộc về mình vẫn còn nguyên vẹn ở đó, vẫn sôi sục nhiệt huyết chờ đợi được lần nữa giáng lâm thôi động.

Long mạch đã có, chỉ thiếu gió đông, Tương Hữu Thắng muốn phóng thích cấm chú ma pháp cần mượn dùng trận pháp trợ giúp, từ trận pháp đến cung cấp giá đỡ cho bộ khung Ma Pháp ngoại hình, chính hắn làm năng lượng hạch tâm, cần dẫn đạo thời gian, dạng này mới có thể tái hiện hoàng kim cấm chú.

Mà người chống cây gậy này, bất đắc dĩ làm gió Đông của lão, chính là Mục Nô Kiều.

Đáng nói là Mục Nô Kiều thủy chung không có thức tỉnh qua thủy hệ, liền tinh trần ánh sáng cũng không có. Nhưng nàng thông qua pháp môn trong trường học, được Tiêu Viện Trưởng nhiều lần chỉ dạy giảng cứu về kết giới và trận bàn để ngâm xướng cấm chú trong trường hợp cần thiết, trong đó thứ mà nàng được học nhiều nhất đương nhiên là thủy hệ đại trận.

Cấm chú thủy hệ của Tương Hữu Thắng rất kinh khủng, đến nỗi Mạc Phàm cũng ngoài dự liệu giật mình. — QUẢNG CÁO —

Nó gọi là Long Môn Thủy Vực.

“Sĩ Huy, Trần Huy, Thanh Quế, Thanh Sơn, Văn Đàn, Việt Tùng, Bảo Trung, các ngươi trên trời có linh thiêng có thể nghỉ ngơi. Hôm nay ta giúp các ngươi báo thù hải yêu”. Lão nhân gia Tương Hữu Thắng ngữ khí vang trời, đọc tên lên những người bạn già quá cố không may mất đi ở trận Ma Đô hạo kiếp năm xưa.

“Ào ào ào ào ào ~~~~~~~~~~~~~”

Nước biển uốn lượn như đang nhảy múa, mây đen kéo tới ào ào, cuồng phong cuốn lên liên miên hơi nước, bầu trời trong nháy mắt rủ xuống một cái vô cùng đáng sợ long cuốn, trút dữ dội bão táp như đại hồng thủy Noah trong truyền thuyết.

Giông tố ở trên đỉnh đấu, dưới mặt biển cũng không êm ả gì, Long Môn Thủy Vực bao trọn vẹn mấy ngàn km2 Phố Đông, nó tạo thành một cái hấp xả thủy vực, giống như miệng Giao Long khổng lồ vậy, hút vô tận hải yêu vào trong, đồng thời để cho thủy răng cưa nghiền nát chúng thành bột mịn.

Năm xưa Ma Đô bị tập kích bất ngờ, người dân bỏ trốn lại có thể trốn được bao nhiêu, sáu triệu người ngã xuống, có huynh đệ bạn bè của Tương Hữu Thắng đủ cả, Mạc Phàm cùng Thanh Long chạy tới thời điểm, Ma Đô đã bị Hải yêu đánh lén xâm lấn. Hắn đúng là có vớt vát rất nhiều, nhưng không thể nào vớt toàn bộ.

Về sau tiến hành Ma Đô chiến dịch, Tương Hữu Thắng cật lực mấy năm nay huy động nhân lực điều tra bằng được đầu hải yêu nào đã giết chết mấy vị lão già bạn mình, kết quả chính là Sa Nhân Quốc Chủ cùng Ban Lan Yêu Vương.

Ban Lan Yêu Vương trước đó bị Mạc Phàm thuấn sát liền không cần bàn lại, nhưng Sa Nhân Quốc Chủ ngay trước mặt, nó nhất định phải do Tương Hữu Thắng đích thân bóp chết.

Kì thật Tương Hữu Thắng đã chờ ngày này suốt 5 năm năm qua, lão một mực tại dẫn đạo cấm chú trận pháp, chỉ có cấm chú trận pháp có thể giúp lão báo thù.

Trước mắt 15 km chính là Sa Nhân Quốc Chủ đang bị Nguyền Rủa của Ngải Giang Đồ kẹp chặt. Tương Hữu Thắng lập tức chuyển hướng ma pháp.

Cấm chú cũng có phân mạnh yếu, Tương Hữu Thắng bây giờ trình độ không đạt tới một nửa thời kì đỉnh phong, đấu với chính thống Đế Vương có lẽ không được, nhưng mà thanh toán nợ nần với Á Đế Vương đã thụ thương, còn đã trúng bẫy rập Nguyền Rủa của Ngải Giang Đồ, đầy đủ.

“Hống hống hống ~~~~~”

Sa Nhân Quốc Chủ trên người bị kẽm gai xiềng xích của cấm chú Nguyền Rủa giam giữ, giống như là từng cái càng cứng cỏi của Bọ Cạp kẹp vào người, hung hăng ghìm chặt cơ thể của Sa Nhân, nó cửa quậy, kém gai càng siết chặt, tuôn ra xối xả hắc huyết.

Sa Nhân Quốc Chủ không có làm sao thoát nổi việc Ngải Giang Đồ nắm đầu kéo về Nguyền Rủa kết giới của Mạc Phàm cho thiêu đốt. Nó trước đó thấy đồng đội mình như thế nào thiêu thân trong tử vong ma diễm, nó đương nhiên là biết sợ hãi chứ. Nhưng nó vạn lần không nghĩ tới, lần này nó không có chết trong tử hỏa Nguyền Rủa của Tà Miếu, nó vậy mà chết trong hải triều a.

Thương thế nhiều vô số kể, lại bị cấm chú chi lung của Ngải Giang Đồ khóa chặt, cho nên Sa Nhân Quốc Chủ căn bản là không né tránh được không gian chi nhãn của Mạc Phàm. Mạc Phàm tinh ý nhìn thấy ánh mắt liệp sát của Tương Hữu Thắng, cho nên dứt khoát mở ra đường hầm thông đạo, trực tiếp ném Sa Nhân Quốc Chủ lại gần mình, ân --- lại gần Long Môn Thủy Vực dưới chân. — QUẢNG CÁO —

Long Môn Thủy Vực giống như gặp món ăn thịnh soạn nhất của mình, lập tức dùng phương thức thô bạo nhất cắn nuốt, ngấu nghiến con mồi.

Vùng vẫy không tới nửa giờ đồng hồ trong miệng thủy vực, Sa Nhân Quốc Chủ kiệt lực mà chết, thi thể xương cốt đều không còn nguyên vẹn, cuối cùng trôi dạt về Nguyền Rủa kết giới của Mạc Phàm, lại bị Tà Nhãn tặng thêm một ngọn lửa ân huệ, xá tội nghiệt cho linh hồn.

“Xem ra Tần Doanh cũng có thể ở trên suối vàng mỉm cười với thành tựu của hắn”. Tương Hữu Thắng không có cảm tạ Mạc Phàm giúp một tay, nhưng vẫn khéo léo thể hiện cảm xúc.

Mạc Phàm cười khách sáo, cũng là tùy ý có qua có lại: “Lão Doanh hay kể với ta rất nhiều thứ, nhưng thứ lão tâm đắc nhất, hẳn là những người tri kỉ bạn già”.

Kì thật Mạc Phàm cũng rất bất ngờ với năng lực ngoài 70 của Tương Hữu Thắng.

Nếu chỉ dừng lại ở điểm công kích thông thường thôi thì không có gì đáng để chú ý, nhưng có thể gây chú ý cho hắn chính là, lực hút của Long Môn Thủy Vực tương đương đáng sợ, nó có đầy đủ sức mạnh để kéo rất nhiều hải yêu quân chủ cấp đứng ngoài hành lang biển Hoa Đông, kéo bọn chúng đến Nguyền Rủa pháp giới của Mạc Phàm, để cho Mạc Phàm có càng thêm kinh hỉ.

Tà Miếu biên giới của Mạc Phàm cũng không phải là chân chính tường đồng vách sắt. Đừng nhìn cạm bẫy Nguyền Rủa của Mạc Phàm phi thường đáng sợ mà hiểu lầm, kì thực nó cũng có xác suất bị lọt, bị rớt vài đầu đấy.

Cứ trăm vạn đại quân đồng thời nhồi nhét xông vào kết giới, vận khí hên xui thỉnh thoảng sẽ có lúc nhấp nháy hơn ngàn đầu hải yêu may mắn lọt qua hố. Nếu kẻ lọt qua là thống lĩnh trở xuống liền dễ nói, nhưng nếu có quân chủ cấp trở lên, vậy thì phiền toái.

Quân chủ cấp đánh lén từ phía sau, coi như cấm chú thân thể cũng sẽ không ổn chút nào, có khả năng tử thương a.

Nhưng nhờ cái này Long Môn Thủy Vực của Tương Hữu Thắng, hải yêu liền triệt để bí đường, không có cách nào vượt qua được cạm bẫy Nguyền Rủa nữa. Cho dù là vượt qua, đi cũng không bao liền đã bị hấp ngược trở lại, mặc cho Tử Hỏa thiêu đốt thêm một lần.

Một màn lấp lỗ đúng lúc này vừa hay để cho Mạc Phàm thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ không ngớt.

Hoa sơn lão nhân gia kia quả nhiên là có phong cách tiên nhân, thật biết ban cho người ta vận khí vượt đại nạn.

Mạc Phàm trong phút chốc còn có suy nghĩ rằng, giả sử người đứng bên cạnh lão nhân gia Tương Hữu Thắng lúc này là Tiêu Viện Trưởng chứ không phải Mục Nô Kiều, uy lực khỏa cấm chú kia không biết còn to lớn đến chừng nào.

Liền liền hành tung bất định Đông Hải Bạch Xà vốn dĩ ẩn giấu rất sâu, gần như thoát khỏi ánh mắt của Mạc Phàm, lén lút nương theo đám đông hải yêu mà mò vào kết giới.

Nhưng mà trời xui đất khiến làm sao, nó vạn vạn không nghĩ tới tác động hấp xả của Long Môn Thủy Vực lại ảnh hưởng kinh người đến thế, để nó bất ngờ lộ ra nguyên hình, thân rắn màu trắng ngàn mét vội vã chuồn rút khỏi đáy biển Hoa Đông, tránh cho bị hút vào Nguyền Rủa đại trận. — QUẢNG CÁO —

Mạc Phàm cũng là mắt tròn mắt dẹt nhìn theo.

Suýt chút đều để lọt một con Đại Đế vào trong Ma Đô, dạng này quá nguy hiểm.

À, không phải, còn một gia hỏa rất biết cách ngụy trang nữa.

Kể từ khi Đông Hải Bạch Xà bị phát hiện, Mạc Phàm đã cẩn thận hơn, tiếp tục đặc biệt lưu ý xuống đại dương sâu đen kịt kia, cuối cùng phát giác thêm một gia hỏa nữa đang bất động thanh sắc như pho tượng chôn mình trong vạn dặm xương cốt hóa thạch.

Kẻ này hẳn đã tiềm phục tại đáy biển Hoa Đông nhiều giờ đồng hồ rồi. Nó một mực không làm ra bất cứ cái gì động tĩnh, vẻn vẹn chỉ là nằm im án binh bất động, kì thật để cho người ta có một loại không rét mà run cảm giác.

“Ngươi đủ âm trầm đấy”. Mạc Phàm cười tự giễu.

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

“Kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~”

Dưới vực sâu bắt đầu xuất hiện biến động, đại vực nổi lên bòn bọt bong bóng, bong bóng thoáng chốc đã trôi nổi phủ đầy Phố Đông Ma Đô.

Vị nữ vương thống trị đáy biển này đã bị Mạc Phàm bóc trần nhìn thấu rồi, rốt cuộc nàng không còn nhã hứng vụng trộm nữa, đã tới thời điểm muốn hiện nguyên hình.

Nàng là Thập Uyên Chúa Tể xếp hạng thứ tám.

Minh Đế hải yêu vong linh, Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Vương.