Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 849




. . . . . . .

Lúc này, bị ép xuống tận đáy biển Ấn Độ Dương, nhích người đều nhích không nổi, mặc kệ là Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế vẫn là điên cuồng Đại Thanh Long, bọn chúng đều sắc mặt thần thái âm lãnh nhìn chằm chằm Mạc Phàm, giống như từ Địa Ngục bò dậy ác quỷ vậy, hận không thể trực tiếp xé bỏ.

Cả hai đồng thời phát động công kích, Hoàng Sa khô Cốt Nữ Đế mang vong linh đế quốc bám vào thân thể Thanh Long cung cấp oán ngưng sức mạnh, mà Thanh Long trên thân nở rộ ra u quang, long vảy màu xanh là ma pháp vị diện cao quý nhất, lại thêm vào vong linh hủ khí hòa trộn, Thanh Long lân phiến phát ra hào quang u thanh, mang theo tất cả hắc ám quỷ vật thẳng hướng hai tòa Thần Sơn của Mạc Phàm

Mạc Phàm cũng biết mặc kệ mình như thế nào lời nói cũng không cách nào ngăn cản bọn chúng liên thủ đối phó chính mình, dù sao nói cho cùng hắn cũng là nhân loại, đã từng ích kỷ, đã từng vì mình mà sống, nếu là Mạc Phàm ở vị trí của Thanh Long, chính mình cũng trước tiên liên thủ xử lý đồ phản bội rồi nói sau.

Trái lại là Mạc Phàm, hắn nhìn xem vị Thánh Long Thần trong truyền thuyết đều bị mình đánh tới nằm sấp dưới đáy biển, phải nhờ một kẻ bị ruồng bỏ của nhân loại cứu giá, trong lòng Mạc Phàm có chút bi ai, chỉ biết im lặng lắc đầu mỉm cười.

Đến nông nỗi này sao…!?

Đã từng là bầu trời chấp pháp giả Thanh Long, bởi vì bị nhân loại phản bội, cuối cùng nương nhờ một cái khác phản bội nhân loại để báo thù.

Mạc Phàm chỉ nhẹ nhàng nhấc ngón tay một cái, một tiếng vút huýt lên, đón lấy phía Bắc đang lao vùn vụt tới một thanh tà huyết thẫm kiếm.

“Thế giới này không có công bằng, không phải mọi tạo vật sinh ra đều có bậc thang chuỗi thức ăn ngang nhau. Có những kẻ vừa sinh ra đã đạt tới cấp bậc tạo hóa, ngược lại cũng có những cái yếu ớt liền nô bộc đều không đạt nổi. Bạch Cốt Tinh, ngươi cũng từng là nhân loại, ngươi không phải rõ ràng vì cái gì chúng ta nhân loại luôn luôn tìm kiếm được chỗ sinh tồn cho đến cuối cùng sao?”

Mạc Phàm cầm Hồng Ma Hữu Kiếm trên tay, hắc ma lôi hoàng cuồn cuộn phảng phất bao trùm cả người hắn lại.

“Là trí tuệ, thế giới không công bằng, pháp tắc không phải bình đẳng với mọi chúng sinh, vậy thì hãy để trí tuệ bằng một cách nào đó, miễn cưỡng tạo ra sự công bằng cho thế giới”.

Sáng tạo ma pháp, dùng ma pháp để rút ngắn khoảng cách với yêu ma, dũng cảm xông vào hiểm địa để tranh đoạt tài nguyên, lấy tham lam cùng ích kỷ phương châm để phát triển, cầu sống bán bạn, lập mưu để sinh tồn, lừa gạt phản bội.

Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế dĩ nhiên thấu hiểu những đạo lý này.

Vì chính mình sinh tồn hoàn cảnh, nhân loại sẽ không tiếc tất cả đi làm.

Chính nàng cũng là nhân loại, vì bản thân, nàng mới đi tới làm vong linh, đi tới phản bội nhân loại. Nàng tựu chung chính là toàn bộ giải nghĩa nhân loại đầy đủ sắc thái đấy.

Mỗi một lời Mạc Phàm nói ra, tựa hồ đều có ầm vang tiếng sấm giáng xuống mảnh Hải Dương phát sáng này, đầy trời lít nhít thiểm điện càng lúc càng cuồn cuộn quấn tại Mạc Phàm quanh thân, quấn tại cái kia Tà Kiếm - Hồng Ma Hữu Kiếm.

Mạc Phàm minh bạch, chính mình không phải là Đồ Đằng Thủ Hộ giả. Hắn không có thủ hộ cho Thanh Long, mà là hắn đối với Thanh Long làm bạn, Thanh Long cũng vì hắn bồi bạn, đây là bạn bè quan hệ không hơn không kém. Trước đây, Mạc Phàm không biết chuyện của Chaos, là hắn ngộ nhận, tưởng rằng mình là Thanh Long thủ hộ giả.

Bá Hạ mạnh, Triệu Mãn Duyên cũng sẽ nhận được Bá Hạ chỗ tốt càng lúc càng mạnh, đây mới là thủ hộ giả, mới là khế ước cổ xưa nguyên thủy nhất chỗ tốt mà nhân loại cùng Đồ Đằng hợp tác mang đến.
— QUẢNG CÁO —

Nhưng Thanh Long mạnh, này liền không đồng dạng với Mạc Phàm mạnh. Ngoại trừ một lần ở Ma Đô nhận tư cách thủ hộ giả Thanh Long, Mạc Phàm xưa nay chỉ có cùng Chaos liên hệ, hắn quý Thanh Long, nhưng hắn phân định rõ ràng, người cùng hắn bồi bạn, chính là Chaos.

Giảng đạo lý, làm gì có một cái Thiên Phụ nào lại đi làm thủ hộ giả cho Đồ Đằng Thánh Thú đâu???

Nói Mạc Phàm kế thừa Thiên Phụ Chaos còn nghe được.

“Thanh Long, ta có lỗi với ngươi, nhân loại cũng có lỗi với ngươi, cái này chúng ta đều biết rõ…Bất quá, ngươi cũng không phải ngu ngốc đúng không? Nói cho ta nghe, vì sao Đồ Đằng lại muốn bảo vệ nhân loại?” Mạc Phàm đột nhiên đổi sang một cái câu hỏi vô cùng bất ngờ.

“Vì sao ở thời đại Hải Chiến, các ngươi không tránh xa Hải Yêu, không giống như Vạn Yêu Thần Tọa đứng ở phía ngoài. Các ngươi có địa phương chỗ trốn chạy, nếu tiến vào càng sâu lục địa làm yêu ma, các ngươi tự nhiên là sẽ không bị hải yêu dòm ngó quá sớm. Này là vì cái gì đâu?”

Thế nhân ai cũng biết Đồ Đằng luôn luôn đứng về phía nhân loại, hết mực bảo vệ nhân loại. Mọi người có thể vì thế mà tôn sùng, đem tín ngưỡng tôn thờ Đồ Đằng, ví Đồ Đằng như Thần Minh đồng dạng.

Nhưng từ đầu chí cuối, đã có ai đặt câu hỏi vì sao chưa?

Vì sao đã có Đồ Đằng, lại cần khái niệm thủ hộ giả Đồ Đằng?

Chẳng lẽ Đồ Đằng thực sự là Thần Minh, là trong cổ tích cái kia những lão thần tiên ông vì thương người mà cứu nhân độ thế, ghét chiến tranh, yêu hòa bình, ưa thích bình đẳng sự sống???

Thế vì sao lại chọn nhân loại đâu? Nhân loại cũng ăn thịt gà, vịt, bò, dê phi thường đáng thương cùng tội nghiệp đấy thôi? Chẳng lẽ Đồ Đằng cho rằng nếu thủ hộ giả của bọn chúng là một con bò thì kỳ cục sao?

Tam đại thiên phụ có thể đoán biết chắc chắn nhân loại liên thủ Đồ Đằng sẽ thất bại trước hải yêu, cái này nhất định chênh lệch là phi thường rõ ràng. Vậy thì không lẽ cường đại như Thanh Long, nó bằng con mắt chính mình long nhãn lại không nhìn thấy thất bại sao?

Cái này rất vô lý ! ! !

Mạc Phàm, Văn Thái, hai vị thiên phụ đều tinh tế nhận ra được.

Câu trả lời vốn dĩ chỉ có một đáp án ---- bởi vì Thanh Long không còn cách nào khác nữa, bắt buộc phải có nhân loại một bên.

………
……....

Thái Bình Dương bên kia.

Chiến trường như cũ sôi động trở lại.
— QUẢNG CÁO —


Giờ khắc này, nhân loại pháp sư cùng Hải yêu phân biệt rõ ràng, lấy đường chân trời làm ranh giới, bên trên là nhân loại pháp sư ở thiên không Phàm Tuyết Thành, bên dưới là Hải yêu cùng vong linh thi triển ma pháp.

Biển Hoa Đông đã nát bấy như cái giẻ lau bị ướt, chất cặn thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt biển, thật giống như trước đây Ma Đô, thế giới phảng phất toàn là thây xác trôi sống, lãnh khốc vô cùng.

Hải yêu thi thể chất đầy một đống lớn, nhân loại thi thể cũng tương tự xếp thành một dạng không khác gì.

Cao tầng phía bên trên, Bạch Phượng Hoàng, thêm vào toàn bộ triệu hoán thú của Mạc Phàm, thêm vào Mục Ninh Tuyết, hoàn toàn là cầm chân cứng ngắc Kraken, Siren hai vị Thập Uyên Chúa Tể lại.

Mà lúc này, đáy biển Thái Bình Dương bắt đầu sôi sùng sục đi lên, đã hoàn toàn khôi phục yêu năng Lãnh Nguyên Thánh Hùng nhận được tín hiệu từ Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế, bắt đầu chậm rãi trở lại mặt biển.

Phải biết, Thánh Hùng đánh ở trên cạn, càng so với đáy biển mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Này mới đúng là thả hổ về rừng bộ dáng ! ! !

. . . . . .
. . . . . .

“…”

“…”

“Hống hống hống ~~~~~~~~~~”

Tề thiên Thanh Long, thanh quang trong nháy mắt bạo phát cả Ấn Độ Dương.

Quả nhiên ngay cả hai đại ma pháp của Mạc Phàm cũng không thể cầm chân nổi không gì cản được Đại Thanh Long.

Chỉ là...

Tòa thứ nhất bị chặn, vậy thì tới lượt tòa thứ hai, tòa thứ ba.

Mạc Phàm bây giờ có Diệp Tâm Hạ, ma năng đầy đủ, thậm chí nếu không muốn nói là sung túc, hắn cư nhiên liền muốn đánh cho Thanh Long ức chế đến tột cùng.
— QUẢNG CÁO —

Mạc Phàm vẩy ngón tay cho tòa thứ hai cùng thứ ba Phật Sơn đổ xuống, không trung lần nữa phát ra một trận rung động. Vân Không bên trong lại là một cái bàng bạc mấy trăm dặm vô biên Phật Sơn đổ xuống, như to lớn tầng mây che đậy ấp lấy toàn bộ Ấn Độ Dương, nhưng đây không phải là vân ảnh, kia là một tòa nghiêm trang miếu đường, miếu đường trên Phật sơn, là một cái thứ nguyên mẫn diệt chân chân chính chính.

Đại dương bị áp lực đổ xuống, không khí thiên không đã bốc cháy bởi ma sát, ngay cả Thanh Long cùng Hoàng Sa Khô Cốt Nữ Đế liên thủ bên dưới hiện cũng có thể cảm thấy thân thể chí ít phải nặng nề không kém bao nhiêu so với phải gánh vác hoàn toàn một cái đại lục nước Nga.

Mạc Phàm thế nhưng rõ ràng, hắn có thể đánh thua bất cứ ai, ngoại trừ Thanh Long.

Nhân loại không được phép thua Đồ Đằng.

Đã đi đến nước này, nếu nhân loại vẫn còn thua Đồ Đằng, đây chẳng khác nào bảo rằng bọn hắn chính là phí phạm suốt cả 4000 năm nay, là đồ khốn nạn cùng vô dụng, chỉ biết phản bội cùng trực nhờ cầu sống.

Mạc Phàm không thẹn với lương tâm của hắn.

Khai trừ Đồ Đằng chính xác là có lỗi với Đồ Đằng thú, có lỗi với Thanh Long, nhưng là đối với nhân loại cục diện chiến tuyến, đối với những Đồ Đằng thú trực diện tham chiến trên chiến trường, đây là mang đến cho bọn chúng cứu vớt.

Hải Yêu bản chất lực lượng so với Ma Đô hạo kiếp liền không cùng đẳng cấp nữa rồi, chúng đang quá đông, quá mạnh, quá cường hãn, tiểu Đồ Đằng căn bản chính là không có chút ý nghĩa gì trước mặt chúng nó. Ngay cả lãnh tụ như Huyền Vũ, Bạch Hổ nhận được chúc phúc Cổ Thần đi xuống, đồng dạng bị Kraken ngủ gà ngủ gật treo lên cây đánh.

Lúc đó Kraken thi triển đại ma pháp, tất cả mọi người cơ hồ đều sẽ luân hãm, Huyền Vũ chắc chắn sẽ lại chết, Bạch Hổ, Hải Đông Thanh Thần, Bá Hạ, Huyền Xà cũng đều thất thủ. Nếu không phải là Mạc Phàm ngưng tụ để cho Bạch Phượng Hoàng kịp thời xuất hiện, tạm thời phá giải vòng vây, ép Hải yêu không thể không tụ tập quân binh, Đồ Đằng tất cả sinh vật trên biển Thái Bình Dương nhất định sẽ chết.

Nếu không phải Mạc Phàm phá vỡ Đồ Đằng ấn ký, Thanh Long một trảo kia có thể đem mấy triệu nhân tộc xuống mồ chôn.

Nếu không hấp thu Đồ Đằng cổ lực, Bạch Phượng Hoàng sẽ không đủ mạnh, Mục Ninh Tuyết, Triệu Mãn Duyên cũng sẽ không đủ mạnh, tất cả mọi người rồi cũng sẽ chết.

Mạc Phàm suy cho cùng là một cái nhân loại, thiên chức của hắn là bảo vệ nhân loại chỗ sinh tồn, hắn vì người thân của hắn, vì tương lai Tiểu Thiên Hy, cũng là vì hậu đại chừa tiếp một con đường.

Mạc Phàm cũng là có nghĩ đến Thanh Long, nhưng hắn hiểu rõ, hắn không thể vì một cái Đồ Đằng ở nước Nhật Bản, hay một cái Đồ Đằng ở Nam Mỹ muốn nhận về Thanh Long tiên tổ mà đánh đổi hi sinh của người khác được.

Tất cả những gì hắn làm, chính là làm hết sức mình có thể.

Hồng Ma Hữu Kiếm đã đạt tới cực hạn sấm sét, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể tung ra một trảm.

………….