Toàn Chức Pháp Sư

Chương 201




Không lâu sau, Triệu Mãn Duyên liền từ sảnh giám định chạy tới.

Thông thường sau khi danh sách đấu giá được xác định, thì sẽ không có thay đổi nữa. Nhưng tinh phách cấp chiến tướng, loại đồ vật này nếu như đưa vào đấu giá, mọi người tranh giành còn kịch liệt hơn cả linh chủng. Bọn họ tới tham gia đấu giá này cũng không có hy vọng đồ vật như thế này sẽ xuất hiện???

Rất nhanh Phương lão đầu – người chịu trách nhiệm tổ chức buổi đấu giá lần này liền an bài tinh phách cấp chiến tướng vào bên trong phòng đấu giá.

” Ta đã để vị đại sư giám định nó rồi. Hắn nói rằng tinh phách con yêu ma ký sinh cấp chiến tướng này có phần đặc biệt. Mà tinh phách đặc biệt như thế này dùng để chế tạo ra Tinh Vân Ma Khí tỉ lệ thành công càng cao. Dễ cho ra cao phẩm. Cho nên người này đánh giá tinh phách cấp chiến tướng Lân Bì Yêu Mẫu này giá khởi điểm là 100 vạn. 2000 vạn là giá trị đích thực của vật phẩm này. Nếu như đám nhà giàu tranh nhau đấu giá, con số vượt qua 2000 vạn không thành vấn đề.”

Vẻ mặt Triệu Mãn Duyên tràn đầy hâm mộ nói.

Hai hàng nước miếng của hắn chảy ra. Giống như kiểu hắn hi vọng rằng con Lân Bì Yêu Mẫu kia là do đích thân hắn giết vậy.

Nhưng mà, Triệu Mãn Duyên cũng biết hắn không có dụng cụ đựng vong hồn. Cho dù hắn có đích thân giết chết con Lân Bì Yêu Mẫu kia đi chăng nữa, thì hắn cũng không có cách nào thu thập được vật phẩm này.

” Còn nữa, giám định sư nói rằng tinh phách cấp chiến tướng này được bảo lưu khá là hoàn mỹ. Nguyên nhân thì là do một gã vong linh ma pháp sư khá là xuất sắc thu thập lại, hoặc dụng cụ đựng vong hồn kia có cấp bậc rất cao. Đúng rồi! Làm sao mày sẽ có dụng cụ đựng vong hồn cấp bậc cao như vậy được cơ chứ. Cái loại đồ vật này rất là hiếm thấy.”

Triệu Mãn Duyên lải nhải nói.

” Tổ truyền! Nhà ta nghèo. Nhưng ta lại được tổ truyền cho thứ đồ chơi này.”

Mạc Phàm cũng không có nói rõ. Hắn đành đổ lỗi cho quá khứ.

” Mày không đi làm vong linh hệ pháp sư luôn đi cho rồi. Lãng phí quá.”

Triệu Mãn Duyên cũng không có hỏi tới.

Nhưng mà, Triệu Mãn Duyên lại phát hiện ra một vấn đề lớn. Mình vẫn luôn tự hào là đệ tử thế gia giàu có. Thế nhưng lúc này cái thằng Mạc Phàm đại gia mới nổi này so sánh với mình có lẽ hắn còn giàu có hơn!!!

………..

Mạc Phàm định đi vào đại sảnh đấu giá. Hắn muốn nhìn một chút khung cảnh tráng lệ nơi đây.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại bị một bản mặt thối chiếm cứ hết tầm mắt của mình. Gương mặt này không khác gì nợ Mạc Phàm hắn 500 vạn vậy. Cho nên hắn cũng không được vui vẻ cho lắm.

” Là người, hừ hừ.”

Tên thối mặt hừ lạnh.

” Người là ai??”

Mạc Phàm hỏi.

Ngay lập tức tên thối mặt tức giận điên người.

Lão tử là Bạch Tàng Phong. Bạch Tàng Phong đó, người có hiểu không? Đại công tử của Bạch Đại thế gia một trong tứ đại thế gia Ma Đô.

” Ta là Bạch Tàng Phong!”

Sắc mặt Bạch Tàng Phong càng thêm thối hơn nữa.

Nhớ ngày trước trong cuộc so tài tân sinh viên mới, Bạch Tàng Phong định dùng tư thái của kẻ đứng đầu làm mưa làm gió đánh bại Mạc Phàm. Sau đó hắn sẽ trở thành nhân vật phong vân trong trường.

Ai mà ngờ được đối phương lại dùng một đòn Phích Lịch, đánh cho Bạch Tàng Phong tối tăm mặt mũi, lại còn bị  Lão sư Cố Hàn đuổi ra khỏi võ đài.

Ngày đó, quả thật Bạch Tàng Phong hắn mất hết mặt mũi.

Mà cái này còn chưa tính là gì.Mục Gia Mục Nô Kiều lại lợi dụng chuyện đó. Thua thì đã thua rồi. Thế nhưng lại đi quyên tặng tài nguyên cho tất cả học sinh, lấy hết vinh quang về cho Mục Gia.

Mấy tháng qua, Bạch Tàng Phong bị trưởng bối của mình mắng cho ngu người. Lâu lâu lại còn nói “Người nhìn Mục Gia nhà người ta mà xem, nữ nhi nhà người ta tâm tư uyên bác thế kia. Còn ngươi, một đại nam nhân mà không khác thằng phế vật là bao!”

Những lời này trưởng bối Bạch Tàng Phong nói đi nói lại nhiều lần. Hắn ở trong nhà cũng bị mắng, làm cho cuộc sống của hắn rất là khốn khổ, suốt ngày chỉ biết cắm đầu vào tu luyện.

Tất cả những chuyện này đều do cái tên Mạc Phàm này ban tặng!

Thế nhưng, cái tên đã làm cho hắn phải khốn khổ này lại không nhớ nổi tên của mình. Bạch Tàng Phong chỉ muốn nhảy xuống cái hố chết đi cho rồi!

” Tao nói cho mày biết. Nếu như lúc đầu không phải mày lừa gạt tao. Thì tao chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp chết mày được. Mày cứ đợi đấy, vào ngày thi vào Chủ giáo khu. Nếu như tao không đánh mày thành một con chó, tao không còn là Bạch Tàng Phong nữa!”

Bạch Tàng Phong bị Mạc Phàm chọc cho tức giận, hắn hung hăng chỉ vào mặt Mạc Phàm nói.

Thù này, Bạch Tàng Phong không thể không báo!

Học kỳ này hắn ở trong Thanh Giáo Khu, bởi vì sự kiện ” Đấu thú so tài” kia nên hắn đã biến thành kẻ vô danh rồi. Nhưng cũng không bao lâu nữa đâu, hắn sẽ trở mình ngay thôi.

Bất kể là Mục Nô Kiều, Triệu Mãn Duyên, Trầm Thiên Khiếu, La Tống hay là cái tên Mạc Phàm, người mà hắn thống hận nhất này. Cả đám bọn họ đều sẽ bị hắn dẫm dưới chân!

Bạch Tàng Phong hắn sẽ lấy tư thái Bạch gia trẻ tuổi mạnh nhất tiến vào Chủ giáo khu. Để cho cái đám học viên bình thường kia không còn cao ngạo, không còn cao cao tại tượng tự hào rằng mình mạnh hơn đệ tử thế gia nữa.

Bạch Tàng Phong hung hãn nói chuyện một lúc, rồi tiêu sái bước vào đại sảnh đấu giá.

Mạc Phàm nhìn người này, mà ngơ ngác không hiểu vì sao. Sau khi thấy đối phương đi xa một chút rồi, Mạc Phàm mới quay đầu lại hỏi Triệu Mãn Duyên:

“Cái tên Bạch Tàng Phong này rốt cuộc là tên nào vậy??”

” Chính là cái tên trong cuộc đấu thú so tài ngày đó bị người dùng Phích Lịch hù dọa cho đái ra quần đấy. Hắn cũng là trung cấp ma pháp sư. Kết quả là bị người miểu sát.”

Triệu Mãn Duyên nói không ngừng.

” A! Thì ra là hắn. Lúc ấy ta giải quyết hắn nhanh quá, cho nên không nhìn rõ mặt.”

Mạc Phàm nói.

Bạch Tàng Phong đang bước lên bậc cầu thang có lẽ cũng nghe thấy hai người này đang nói chuyện với nhau. Thân thể của hắn liền lảo đảo, thiếu tí nữa là ngã cái bịch.

Cái con mẹ mày chứ! Khinh người quá đáng!!!

Đợi đấy, các người cứ đợi đấy. Tranh giành trong Thanh Giáo Khu cũng chỉ làm một đám con nít láo nháo đấu đá nhau mà thôi. Chờ tới Chủ giáo khu… Hừ hừ, ai chết về tay ai còn chưa nói trước được!!!

………………

Quả thật Triệu Mãn Duyên rất có thành ý. Buổi đấu giá mới bắt đầu không bao lâu thì Linh cấp Lôi Chủng đã bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz được mang ra đấu giá. Người của Triệu Gia cũng không có nói nhiều, bọn họ không quan tâm người khác ra giá bao nhiêu liền thu về Linh cấp Lôi Chủng này về tay bọn họ.

Lôi hệ Linh Chủng bị đẩy giá lên tới tận 2800 vạn. Thế nhưng cuối cùng Triệu Gia vẫn mua!

Dùng một cái danh tiếng để đổi lấy Linh cấp Lôi Chủng trị giá 2800 vạn, Mạc Phàm cảm thấy rất là đáng giá.

Về phần Triệu Gia bởi vì lần này là người chiếm công đầu trong việc giải cứu nhân loại, bọn họ kiếm chác được bao nhiêu trong truyện lần này, có lẽ Mạc Phàm không thể tính nổi. Cho nên bỏ ra 2800 vạn đối với bọn họ mà nói, cũng không có gì gọi là đắt cả.

” 2800 vạn, do vị tiên sinh này đấu giá thành công. Linh cấp Lôi Chủng lần này lúc mới bắt đầu ta đã có giới thiệu qua. Nhưng nhịn không được ta nói thêm một chút. Lôi Chủng này được lấy từ một ngọn núi mà ở phía trên nó quanh năm Lôi Vân bao phủ. Vì vậy nó có tên là Thiên Quân. Khi phóng thích ra ma pháp Lôi hệ, Thiên Quân sẽ tạo thành một lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đánh vào không khí xung quanh. Nó sẽ sinh ra chấn động không gian. Cho nên nếu như so sánh với Phàm Lôi thì nó mạnh hơn rất là nhiều! Chúng ta cũng biết, Phàm là loại bình thường, Linh là loại có linh tính. Cho nên từ tận đáy lòng ta cũng chỉ hi vọng Linh Phẩm Thiên Quân từ trên đỉnh núi xa xôi kia có thể có một chủ nhân tốt….Xin lỗi mọi người, hôm nay ta nói nhiều một chút. Nguyên nhân là vì người lấy xuống Thiên Quân này là một vị thợ săn bằng hữu của ta. Hắn vì lấy được Thiên Quân mà chết. Hắn đã đánh đổi tính mạng của mình mới đưa được Thiên Quân này về với thành thị chúng ta.”

Đấu giá sư lộ ra sự cảm khái, hắn nói một tràng dài trước đông đảo người tham gia buổi đấu giá ngày hôm nay.

Vị nam tử trung niên Triệu Gia kia sau khi đạt được món đồ cũng rất là lễ phép. Hắn cười cười nói với vị đấu giá sư trọng tình trọng nghĩa kia:

” Uông Tiên Sinh, người yên tâm đi. Thiên Quân sẽ được giao cho một vị thanh niên vô cùng xuất sắc.”

” Ha ha…Người trẻ tuổi, ta thích người trẻ tuổi. Dám xông lên, dám chiến đấu. Không giống như mấy lão già lọm khọm như chúng ta. Đi bất cứ đâu cũng không được. Người trẻ tuổi là tốt nhất. Thích hợp với Thiên Quân nhất!”

Đấu giá sư là một người coi trọng người tài, hắn nghe thấy vậy liền cười to nói.

Hiển nhiên vị Uông Tiên Sinh này cũng không phải là người bình thường. Cũng không phải ai dám như hắn, dám nói chuyện như vậy.

………….

” Thiên Quân.”

Mạc Phàm rất thích cái tên này.

Linh cấp Lôi Chủng cũng có linh tính cho riêng mình. Nó không khác gì một sinh linh vậy, cũng có tính cách, cũng có tâm tư. Cho nên bọn nó cũng có một cái tên dành cho riêng mình.

Thiên Quân, một từ biểu thị sức mạnh. Mà Lôi nguyên tố lại là nguyên tố mạnh mẽ nhất trong tất cả các nguyên tố. Cho nên cái từ Thiên Quân này rất là thích hợp với nó!

Sau này, tất cả Lôi hệ ma pháp và Hỏa hệ ma pháp của hắn đều sẽ có một tiền tố phía sau!

Và nó chính là Thiên Quân!