Toàn Chức Pháp Sư

Chương 250




Dịch: Hoangforever

Mạc Phàm vốn là một người rất chi là bình thường. Cho nên nếu như đã tới được đế đô rồi. Hắn nhất định phải đi tham quan mấy địa điểm du lịch nổi tiếng.

Bởi vì người ta có câu rằng đã là anh hùng hảo hán mà không thể khắc phục khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ thì không xứng đáng làm anh hùng.

Đoàn người Mạc Phàm lúc này đang đứng ở trên một dãy núi nguy nga. Trên một cái Trường Thành khổng lồ được kiến tạo dọc theo lưng dãy núi này. Họ đứng ở đó và có thể nhìn thấy toàn cảnh bức tranh dãy núi bao la hùng vĩ, phập phồng lên xuống này. Hơn nữa còn có người vịnh được hai bài thơ rất chi là hay nữa. Nhất thời khung cảnh cao vời vợi này khiến cho mọi người ở đây cảm thấy bị đè ép.

“Trường Thành này, là do Tần Thủy Hoàng kiến tạo ra. Nó được dùng để chống đỡ yêu ma xâm lấn. Theo thời gian, đạo phòng tuyến nguy nga này dần dần biến thành một cái di tích lịch sử. Hơn nữa nơi này còn để cho du khách tới tham quan du lịch. Nhưng do đạo Trường Thành này đã có từ lâu đời rồi.  Cho nên một số câu chuyện thần bí liên quan tới Cổ Lão Ma Pháp từ thời xa xưa phát sinh ở Trường Thành này cũng có không ít….”

Lão giáo sư Thu Vũ Hoa dẫn đầu đoàn người không kìm hãm được sự xúc động liền giảng giải sự tích liên quan về Trường Thành này.

Đám học viên đi theo đằng sau nghe lão giáo sư giảng giải mà giống như vịt nghe sấm vậy. Bộ dạng bọn họ lúc nay giống như sắp buồn ngủ tới nơi rồi vậy. Hầu như không có một ai nghe lão giáo sư giảng giải.

* giảng giải: giảng bài và giải thích.

Còn Mạc Phàm thì hiện ra thần tình quái dị. Trong đầu hắn lúc này hiện ra một đống dấu hỏi to lớn. Hắn không khỏi nói đùa, trêu chọc lão giáo sư Thu Vũ Hoa rằng:

” Có phải ngày xưa ma pháp lạc hậu lắm đúng không? Nếu không phải như vậy. Thì ngày xưa bọn họ chỉ cần dùng một vị Ma Pháp sư Thổ hệ cường đại như hiện nay, đều có thể tùy tiện kiến tạo ra được một cái kiến trúc khổng lồ như thế này. Chẳng lẽ ngày xưa, khi xây dựng mấy kiến trúc như thế này, bọn họ đều phải dựa vào sức người và động vật??”

” Cái tên tiểu tử nhà người thì biết cái khỉ gì chứ. Tần Thủy Hoàng không chỉ là một vị quân vương, vị chính trị gia, vị chiến lược gia vĩ đại. Mà còn là một vị Ma pháp sư Thổ hệ giỏi nhất trong lịch sử loài người chúng ta. Ngài là người đã kiến tạo ra Cung ma pháp và Vạn Lý Trường Thành này. Và nó vẫn luôn được trường tồn mãi mãi cho tới tận bây giờ. Mặc dù thời gian thay đổi, con người thay đổi. Thế nhưng những kiến trúc đó vẫn mãi đứng vững như vậy. Chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi nghĩ rằng đá để xây dựng lên cái Trường Thành này là đá bình thường dễ bị phá vỡ ư? Dựa vào tu vi của ngươi, cho dù ở chỗ này cường công 10 ngày đi chăng nữa, thì cũng đừng hòng làm tảng đá này sứt mẻ lấy một chút nào!!!!”

Lão giáo sư Thu Vũ Hoa giảng giải rất là hợp tình hợp lý.

Mạc Phàm cũng im lặng lắng nghe. Quả thật sau khi nghe lão sư giảng giải xong. Hắn chỉ muốn dùng một đòn Liệt Quyền oanh lên cái tường thành này. Để thử xem lão giáo sư có nói đúng không. Nhưng nghĩ tới việc phá hư tài sản công cộng, phá hư di tích lịch sử sẽ bị bắt bỏ tù, kèm theo đó là bồi thường thiệt hại, hắn lại thôi.

” Được rồi. Được rồi. Tần Thủy Hoàng là Thủy tổ Thổ hệ….”

Mạc Phàm cũng dở khóc dở cười, nói mát.

” Hừ, cho tới tận bây giờ vẫn còn chưa có một ai tìm thấy được lăng mộ của Tần Thủy Hoàng. Người nghĩ rằng cái lăng mộ khổng lồ như thế này, chỉ dựa vào sức trâu sức người là có thể xây dựng ra được hay sao. Nếu mà như vậy cũng xây dựng được. Thì cũng đã không có tồn tại Thiên Đường Vong Linh rồi!”

Lão giáo sư nói.

Tiên Đường Vong Linh, có lẽ nó chính là mảnh đất lăng mộ thuộc vùng biên cương Cố Đô Tây An thì phải. Vô số thợ săn đều mơ tưởng tới việc, đến đó để tìm kiếm được một số ma khí, ma cụ của cổ nhân còn sót lại. Nhưng ở đó sinh vật vong linh nhiều vô số kể. Bọn nó tầng tầng lớp lớp khiến cho các ma pháp sư nửa bước cũng không tiến vào được!

” Ngày mai chúng ta sẽ tới Cung ma pháp Cố đô. Ở đó có rất nhiều đồ vật di tích lịch sử. Đến nay những đồ vật đó vẫn còn ý nghĩa rất lớn đối với nhân loại.”

Thu Vũ Hoa nói.

Bọn tôi đi theo lão sư ra ngoài xông pha, chứ không phải đi tham quan văn minh cổ đại à nha. Không phải cứ như vậy bắt chúng tôi đi nhà bảo tàng, đi cung điện xa xưa.

Nói thật những chỗ như thế này, đối với mọi người mà nói, một tí hăng hái cũng không có. Nhưng trong chương trình dạy học cho học viên, thì những nơi như thế này, những kiến thức như thế này lại không thể thiếu được. Dù sao, đối với một Ma pháp sư mà nói thì cũng cần phải có học vấn. Chứ một Ma pháp sư suốt ngày chém chém giết giết. Như thế không giống Ma pháp sư cho lắm!

Bất kể thời đại là gì đi chăng nữa.

Khoa học có văn minh khoa học. Ma pháp có văn minh ma pháp. Mà chủ đề được tuyên dương, khen ngợi cao nhất chắc chắn không thể nào rời bỏ hai chữ này được.

……………..

Sau khi cho học viên của mình lượn 1 vòng các khu di tích lịch sử. Mạc Phàm thiếu chút nữa nghĩ rằng, lão giáo sư này không khéo lại bắt bọn họ viết một bài văn, nêu cảm tưởng của em sau khi đi tham quan các khu di tích lịch sử này.

Cũng may là lão giáo sư cũng chỉ muốn truyền đạt cho mọi người một cái lý tưởng mà thôi. Lý tưởng đó là: Loài người có được Văn minh ma pháp cũng không phải là dễ. Văn minh hiện nay là do vô số cường giả dùng thân xác của mình, để xây dựng lên một bức tường thành thủ hộ cho đời sau. Chính vì vậy hậu nhân cần phải cố gắng tu hành, tăng thực lực của mình lên. Có như vậy, loài người mới có thể chống đỡ được yêu ma có số lượng gấp hàng trăm hàng ngàn loài người ở bên ngoài kia!

Sau tai họa ở Bắc Thành, địa vị của loài người, trong cái thế giới này, ở trong lòng Mạc Phàm liền bị phá vỡ. Hắn cũng có so sánh lịch sử phát triển của loài người giữa hai cái thế giới. Liền phát hiện ra rằng, ở thế giới cũ của hắn, giữa loài người với nhau thường xuyên có chém chém giết giết. Bọn họ tạo ra vô số cuộc chiến tranh lớn nhỏ. Mà ở cái thế giới này, giữa loài người với nhau trên căn bản là căn gác, trông chừng, hỗ trợ lẫn nhau. Ở đây chiến tranh giữa nhân loại với nhân loại rất ít khi bộc phát. Mà chủ yếu là chiến tranh giữa loài người và yêu ma.

Lịch sử gần như giống nhau. Khoa học kỹ thuật hoàn toàn trùng khớp với nhau. Quá trình văn minh phát triển cũng không có gì sai biệt. Khác biệt duy nhất chính là kết cấu của cái thế giới này.

Chiến tranh giữa loài người và yêu ma, trong quá trình phát triển của đất nước này, cũng chưa có bao giờ ngừng nghỉ. Cái Vạn Lý Trường Thành này chính là do nhà Tần cách đây 2000 năm trước, nhằm thủ hộ kiến tạo ra. Nó nhằm bảo vệ cho loài người sống ở trong bức tường ma pháp này được yên bình.

Mục đích cuối cùng của trường học vẫn luôn thiêng liêng như vậy.

Và mục đích đó chính là bọn họ vĩnh viễn sẽ không dừng lại việc quán thâu thiên chức, trách nhiệm của loài người cho các vị Ma pháp sư còn trẻ.

Có thể lúc đầu các học viên này không có quan tâm tới ý nghĩa chân chính, mục đích thật sự của Ma pháp sư. Nhưng sau khi Bắc Thành trải qua tai họa kia, sau khi hai con mắt Mạc Phàm chân chính nhìn thấy yêu ma xâm lấn vào thành thị loài người, coi con người không khác gì động vật nuôi nhốt trong lồng, hắn càng nhận thức sâu sắc hơn về ý nghĩa này.

Có lẽ theo dòng lịch sử phát triển của loài người, chắc chắn loài người còn gặp nhiều thảm cảnh đáng sợ hơn nhiều so với tai họa ở Bắc Thành. Bởi vì giữa loài người và yêu ma luôn có chiến tranh xảy ra!

…………………..

Sau khi thăm viếng mấy cái Thánh Địa văn minh ma pháp của Trung Quốc theo thông lệ. Đoàn người của bọn họ chính là tiến về học phủ Đế Đô.

Học phủ Đế Đô tạo cho người ta cảm giác phải dùng tới từ ngữ ” Rất Là Trâu Bò” để hình dung ra được sắc mặt tái nhợt của mọi người lúc này. Hoặc có thể dùng từ ” Thanh Hoa Bắc Đại” trong đầu Mạc Phàm để thay thế bốn từ ở trên, cũng đủ khiến cho mọi người ở đây run sợ rồi.

Học phủ ma pháp đệ nhất Trung Quốc, vẫn luôn trên cao như vậy. Chưa bao giờ có học phủ khác vượt qua được họ.

Hàng năm, các trường cao đẳng, học phủ ma pháp tiến hành trao đổi sinh để học tập. Đó là chuyện thường xuyên xảy ra. Vốn là học phủ Minh Châu là học phủ đệ nhất ở Ma Đô. Đứng thứ hạng trong cả nước cũng là khá cao. Nếu như trường hắn tới các trường cao đẳng khác. Mặc dù không xem như là ngang ngược, hốc hách thì vẫn luôn có một chút cảm giác về sự ưu việt hơn so với trường người ta. Điều này cũng không có gì gọi là quá đáng.

Nhưng lão sư Cố Hàn được giao trọng trách ngoại giao vận may lại quá kém. Từ trong 985 trường học của 40 tỉnh kia. Lão rút gì không rút, lại rút trúng học phủ Đế Đô xếp thứ nhất toàn quốc. Lãnh đạo nhà trường sau khi biết được chuyện này liền giận sôi lên.

Học phủ Minh Châu ở trong cả nước quả thật rất mạnh, rất mạnh. Nhưng nếu như so sánh với học phủ Đế Đô có lịch sử huy hoàng kia quả thật vẫn còn chút chênh lệnh. Chủ yếu là lịch sử nội tình của người ta thâm hậu a!

Ở trong học phủ Đế Đô này, đệ tử thế gia nhiều như mưa. Bọn họ không khác gì học viên bình thường ở Ma Đô là bao. Mà những học viên được xem là thiên tài ở trong Ma Đô, sang bên phía người ta không khác gì củ cải trắng, bán từng bó ngoài chợ. Người nếu như vừa mới sinh ra không có khả năng đặc biệt gì, không có trời sinh cái gì, thì cũng đừng có xem mình là học viên của Đế Đô nữa!!

Lãnh đạo học phủ Minh Châu quả thật cảm thấy thua kém bọn họ mấy phần. Vì muốn lấy lại danh tiếng cho học phủ Đệ Nhất của Ma Đô.  Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được update mới nhất ở đây. Cho nên ban lãnh đạo học phủ Minh Châu liền chọn ra những tân sinh viên mới vào Chủ Giáo Khu có biểu hiện xuất sắc nhất, tranh thủ lần này tới học phủ Đế Đô. Khai hỏa ra hòa quang của trường mình. Chứ không người ta lại bảo bọn họ sợ hãi học phủ Đế Đô. Thật sự bọn họ không muốn mình mất mặt như vậy.

Mà danh sách học viên này là do Tiêu Viện Trưởng ấn định. Người đầu tiên Tiêu Viện Trưởng viết trong cái danh sách này chính là Mạc Phàm!

Cái tên Mạc Phàm này, ngay cả Hắc Ám Giáo Đình còn dám giết, dám tàn bạo, độc ác như vậy. Cho dù học phủ Đế Đô có biến thái hơn đi chăng nữa thì có thể biến thái hơn được Hắc Ám Giáo Đình sao? Để cho tên tiểu tử này đi, chắc chắn bên học phủ Đế Đô làm sao chịu đựng nổi.

Tiếp theo đó, Tiêu viện trưởng lại viết thêm mấy người nữa. Mà mấy người này Mạc Phàm cũng quen mặt phần lớn ở trong đó.

Một người chính là Triệu Mãn Duyên, bạn cùng phòng với hắn.

Một người là Mục Nô Kiều, bạn cùng phòng với hắn.

Một người là Tống Hà, tương lai cũng là  bạn cùng phòng với hắn….. Ách, nhầm. Cô nàng này quá mức bạo lực. Hay là thôi đi vậy.

Cùng với Trịnh Băng Hiểu, bạn cùng hệ Triệu hoán với hắn.

Ngoài ra còn có tiểu tử mập mạp La Tống và trai bao Trầm Minh Tiếu bắt được thi thể con Hắc Ám Yêu Thú kia.

Còn có Bạch Đình Đình, hệ Chữa trị.

Cùng với một tên học viên Bành Lượng.

Bởi vì tất cả mọi người đều được tuyển chọn từ Tân sinh viên mà ra. Cho nên các học viên Thanh Giáo Khu, Chủ Giáo Khu cũ cũng không có đứng trong hàng ngũ này. Vì vậy đám người kiệt xuất này, cơ bản Mạc Phàm đều đã gặp qua hết.

Lão sư Cố Hàn đen đủi kia chính là người dẫn đầu đoàn người này. Lão giáo sư Thu Vũ Hoa chịu trách nhiệm đi theo giảng bài.

Coi như, ngoài trừ tên học viên có tên là Bành Lượng kia, Mạc Phàm còn chưa có tiếp xúc qua, thì những người khác đều là người quen của hắn hết. À, Ừ. Nếu có thù cũng coi như là quen mặt đi.