Toàn Chức Pháp Sư

Chương 434




Dịch: Thiên Hạ Địa Thượng

“Ngươi cảm thấy cái chết của chị ấy rất có thể không phải do ngoài ý muốn, đúng không?” Đôi mắt của Liễu Như chợt lóe lên vẻ phức tạp.

Mạc Phàm gật gật đầu, nói tiếp: “Ông lão kia là một vị pháp sư có thực lực rất mạnh, vì vậy ta cảm thấy những lời mà hắn nói cũng không nhất định là giả, huống hồ, ngươi xác định tỷ tỷ của ngươi có mắc bệnh tim sao?”

Liễu Như suy nghĩ một chút, sau đó mở miệng nói: ” Sức khỏe của tỷ tỷ mặc dù không được tốt, nhưng loại bệnh này, ta cũng là sau khi chị ấy ra đi mới nghe nói tới, điều này cũng từng khiến ta cảm thấy khó mà tin nổi.”

“Ta cũng giống như ngươi, cũng muốn làm rõ chuyện này, vì lẽ đó, ngươi hãy nhớ kỹ lại xem, chị của ngươi có từng nhắc đến địa điểm bất thường nào hay không, hay là có người kỳ lạ nào từng xuất hiện xung quanh nàng hay không, nếu có thì xin ngươi hãy tận lực nói cho ta biết, nếu là đàn ông thì càng tốt.” Mạc Phàm nói.

Mạc Phàm từ chỗ của Hoắc Đà lấy được một tin tức chính xác, đó là chỉ có Dracula nam mới ra tay với nữ tử, hơn nữa vào thời điểm chúng khóa chặt con mồi thì chúng thường theo đuôi nạn nhân trong một quãng thời gian, thậm chí còn tiến hành tiếp xúc trực tiếp với con mồi của bọn hắn. Mạc Phàm đang suy nghĩ, nếu như Liễu Nhàn trước khi tử vong đã từng có một quãng thời gian tiếp xúc nhiều với một tên nam nhân không rõ thân phận, vậy thì người này chính là kẻ hiềm nghi lớn nhất.

“Nếu như phải chọn ra một người đàn ông giống như vậy mà nói, vậy thì ngươi cũng thật phù hợp.” Liễu Như nói.

Mạc Phàm một trận lúng túng, thì ra người mà mình giả mạo hẳn là đang theo đuổi cô gái tên Liễu Nhàn này.

Bất quá, điều này cũng cho mình một cái manh mối quan trọng, lát nữa nghỉ một lúc rồi đi thăm dò tên này thử, không chừng sẽ có thu hoạch gì đó.

“Ngoại trừ ta ra, không có người nào khác sao?” Mạc Phàm hỏi.

Liễu Như lắc lắc đầu, sau đó nàng liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, mở miệng nói: “Thời gian cũng không còn sớm, ta phải trở về trường học, nếu ngươi còn có chuyện khác muốn nói với ta thì có thể đến trường đại học nữ Thanh Nguyên tìm ta.”

Mạc Phàm cũng không tiện tiếp tục hỏi, chỉ đưa mắt nhìn theo Liễu Như đã rời đi.

Không lâu sau khi Liễu Như rời đi, thân thể của Mạc Phàm liền hóa thành một đoàn bóng mờ màu đen, bay xẹt qua mấy sợi dây thường xuân, lặng yên không một tiếng động đột nhập vào trong trong khuê phòng của Liễu Nhàn và Liễu Như.

Trong căn phòng này toàn là những món đồ nữ tính, có hồng phấn, có xanh lam, có luôn hồng phấn xanh lam.

Trong căn phòng này còn có rất nhiều búp bê, chất đống ở trên giường, trên bàn, hoặc là treo ở trên tường. Mặc dù Mạc Phàm đã vận dụng hết cỡ ánh mắt trinh thám chuyên nghiệp của mình để truy tìm một ít dấu vết, nhưng thật đáng tiếc, ngoại trừ một vài món đồ nội y thật nhiều màu sắc ra, hắn không phát hiện thêm được món đồ nào khiến cho hắn cảm thấy hứng thú nữa.

“Xem ra chỉ có thể ngồi đợi tin tức từ phía Linh Linh mà thôi.” Mạc Phàm tự nhủ.

...

Không bao lâu sau, Mạc Phàm liền hội họp cùng Linh Linh.

“Di thể đã được hoả táng từ sớm, nếu như còn được bảo tồn lại thì ta đã có thể phán đoán ra liệu nàng có đúng là bị Dracula tập kích hay không rồi. Không nghĩ tới a, loại yêu ma có phong cách hành sự phi thường bí mật này ở phương Tây dĩ nhiên đã chạy sang quốc gia của chúng ta rồi, mấy cái tổ chức được gọi là Thánh điện đều mặc kệ không quản sao!” Linh Linh ngạc nhiên nói.

“Vậy rốt cuộc ngươi đã có phát hiện gì?” Mạc Phàm hỏi lại một câu.

Linh Linh nhìn chăm chú vào cái notebook của mình một hồi, sau đó hơi sửa sang lại một chút rồi nói: “Hết thảy văn kiện đều cho thấy rằng nguyên nhân tử vong của nàng là do bệnh tim tái phát, không có bất kỳ điểm dị thường nào, giấy khai tử do bác sĩ viết cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nói thật, nếu không phải là do lão già Hoắc Đà kia kiên quyết nói rằng hắn đã tận mắt chứng kiến vụ việc, thì ngay cả ta cũng sẽ không liệt vụ việc này vào danh sách những vụ án do yêu ma gây ra, khó trách không có đi ai tiếp nhiệm vụ được treo thưởng này.”

“Khó nhằng rồi đây, đầu mối gì cũng không có, ngoài ra nếu như con Dracula kia chỉ là tùy tiện tập kích cô gái này, vậy cho dù chúng ta có thực sự chứng minh được sự tồn tại của hắn thì cũng không có cách nào bắt được hắn. Thật đau đầu a.” Mạc Phàm xoa xoa thái dương nói.

“Ta đã đến cục cảnh sát bên kia và mượn được cái video giám sát nhà ga trong ngày hôm đó, ta vẫn chưa có nghiên cứu qua cái video này, hi vọng sẽ kiếm được đầu mối gì đó.” Linh Linh an ủi nói.

“Nếu quả thực không có thì chúng ta chỉ còn cách lại đến nói chuyện với em gái Liễu Như của cô ấy thêm một lần nữa.” Mạc Phàm kiên trì nói.

“Cũng chỉ có thể làm như vậy.”

Để có thể tìm hiểu vụ án này một cách chi tiết và rõ ràng nhất, Mạc Phàm cùng Linh Linh tận lực đợi đến khi trời tối rồi mới đi đến trạm tàu điện ngầm nơi mà Liễu Nhàn đã tử vong, dựa vào con đường và thời gian mà cô ấy đã đi vào nơi này, đem vụ án tái diễn lại một lần.

Khi trời đã tối như thế này thì lượng người qua lại xung quanh cái trạm tàu điện ngầm này cũng không phải là nhiều. Thậm chí từ chỗ cửa vào trạm kéo dài tới hết cầu thang đi xuống lòng đất đã vắng toanh không một bóng người, những dãy đường sắt ngầm dưới ánh đèn huỳnh quang u ám hiện ra mấy phần âm u, hơn nữa còn có những âm thanh kim loại gõ vang kỳ quái liên tục từ đằng xa truyền đến.

“Mạc Phàm, ngươi có phát hiện hay không, vào thời gian này tất cả các đoàn tàu đều đã hết chuyến, chuyến muộn nhất cũng đã rời đi từ năm phút trước, nói cách khác vào thời điểm năm phút trước, tất cả những người bên trong trạm đều đã lên chuyến này và rời đi, cô gái Liễu Nhàn này rõ ràng là biết xem thời gian, tại sao vào lúc này còn chạy vào trong trạm tàu điện ngầm để làm gì.” Linh Linh tay cầm notebook vừa đi vừa nói.

Những khung hình đang hiện lên trên màn hình Notebook của nàng lúc này là những đoạn video giám sát được ghi lại bởi rất nhiều máy quay được đặt rải rác khắp nơi trong trạm vào ngày hôm đó, trong đó có một khung hình màu xám trắng mang theo vài phần âm u ghi lại cảnh Liễu Nhàn mang một đôi giày cao gót màu đen chậm rãi đi vào trong trạm tàu điện ngầm, vào lúc đó, ở trong trạm và xung quanh Liễu Nhàn đều không có bất kì ai.

Linh Linh dựa vào những bước di chuyển của Liễu Nhàn ở trong hình, vẽ lại con đường mà cô ấy đã đi qua, thậm chí mô phỏng theo những động tác của cô ấy. Đây là thủ đoạn mà cảnh sát thường dùng để điều tra phá án, ngay cả các đội săn yêu trong thành thị cũng rất ưa thích vận dụng loại kỹ xảo cơ bản này.

“Quả thực là sau khi chuyến tàu cuối cùng rời bến thì cô ấy mới tiến vào trong trạm. Hơn nữa bước chân của cô ta cũng không giống như dáng vẻ của một người đang muốn đuổi theo chuyến tàu cuối.” Mạc Phàm chỉ tay vào cô gái Liễu Nhàn trong hình rồi phân tích.

“Vậy có thể là nàng đã bị dụ tới đây.” Linh Linh suy đoán nói.

“Rất có thể là như vậy, bây giờ chúng ta thông qua những cái băng ghi hình này để điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra trong trạm tàu điện ngầm trước đã, ngoài ra xung quanh đây cũng có một vài cái cửa hàng tiệm lợi và cột đèn xanh đèn đỏ, máy quay ở những chỗ đó chắn hẳn có ghi lại những người đã từng tiếp xúc với Liễu Nhàn trước khi cô ấy tiến vào trạm tàu điện ngầm.”

“Đột nhiên ta cảm thấy có chút đáng sợ, nếu như mấy con Dracula này thật sự có loại thủ đoạn nào đó có thể mê hoặc và sai khiến con người, vậy thì những người bình thường sẽ rất khó thoát khỏi ma trảo của bọn chúng.” Linh Linh lo lắng nói.

Khi nghe Linh Linh nói về những sinh vật nắm giữ năng lực khống chế tâm linh, Mạc Phàm liền nhớ tới mấy đầu Cổ Hoặc Ma Chu mà hắn gặp phải ở Kim Lâm hoang thành. Cũng tương tự, nếu những con Dracula này đã có thể trắng trợn không kiêng dè ẩn nấp trong đô thị để kiếm ăn, thì việc bọn chúng nắm giữ thủ đoạn đặc thù như vậy cũng không tính là kỳ quái.

“Hơn nữa nếu so với những đầu yêu ma mà chúng ta đã gặp phải kia thì Dracula thông minh hơn nhiều, nếu như Liễu Nhàn quả thật là bị Dracula tập kích, vậy thì loại sinh vật này còn thậm chí còn biết cách để ngụy trang nguyên nhân cái chết. Những vụ việc mà nạn nhân được chẩn đoán là tử vong vì đột ngột tái phát bệnh tim giống như Liễu Nhàn sẽ không được giao cho đội săn yêu thành thị ở nơi đó, vì vậy con Dracula kia sẽ có thể hút máu một cách vô tư mà không lo bị bắt. Một cái thành thị có hơn mười triệu người, coi như mỗi ngày có một người bất ngờ tử vong cũng không phải là sự tình đang ngạc nhiên.”

...

“Mạc Phàm, ngươi mau lại đây xem... Nàng dừng lại ở đây, giống như đụng phải một người nào đó vậy!” Linh Linh đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

* ———————————————————————————————————————————————————–*

Cảm ơn các bạn đã thưởng thức!

Nếu các bạn thấy hay thì hãy nhấn tim hay thả đề cử để mình có động lực dịch tiếp nha.