Toàn Chức Pháp Sư

Chương 443




Dịch: Hoangforever

Sau đó, Linh Linh chạy tới. Nàng dùng thân phận thợ săn đại sư của mình để phong tỏa khu vực này, cũng tiện dễ làm việc hơn.

Bên kia, giáo viên nhà trường cũng theo chân Mạc Phàm chạy tới. Bên nhà trường nói rằng loại chuyện như thế này bọn họ cũng không giúp được, trừ phi Mạc Phàm có thể tìm ra con Dracula kia….

Mà ngay khi Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên rời khỏi khu rừng phát sinh vụ án kia. Một nam tử mặc áo khoác màu đen, có dáng người cao ngất đứng ở nơi xa cười lạnh, ngưng mắt nhìn hết thảy mọi thứ xảy ra ở bên này.

“Nhìn rõ chưa?? Ngươi căn bản không có quan trọng với bọn họ. Cái đám ma pháp sư cao cao tại thượng như bọn họ, làm sao có thể vì một nữ nhân hèn mọn như ngươi mà rơi nước mắt được cơ chứ. Bọn họ thậm chí còn giao khu vực này lại cho cảnh sát xử lý, cũng không có dám báo cáo sự việc này lại cho liên minh thợ săn. Người biết vì sao không? Bởi vì họ sợ cái nhiệm vụ bảo vệ ngươi thất bại một khi được truyền đi sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của họ.”

Nam tử áo khoác gió nói với giọng lúc nhanh lúc chậm.

Áo khoác ngoài của hắn rất rộng. Bên trong cái này bao bọc một cô gái có dáng người mềm mại. Cô gái này bị bụm miệng lại. Thân thể thì không thể động đậy được, do bị ảnh hưởng từ một mùi hương trong không khí.

Lúc này, hai con mắt nàng trợn to lên. Mới vừa rồi Mạc Phàm, Triệu Mãn Duyên nhìn thấy cái thi thể kia của nàng, nàng cũng có nhìn thấy. Những điều tên Dracula ma quỷ này vừa nói, nói thật nàng thật sự không muốn tin.

Nàng phi thường tức giận.

Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên ở trong rừng tìm thấy nàng đã chết. Quả thật ở nơi đó rõ ràng đang có một cỗ thi thể nằm ở đó….

Nhưng nàng cũng không có chết. Lúc này, nàng đang bị tên ác ma Dracula ác quỷ bắt và đang ở bên cạnh hắn!

Như vậy, Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên nhìn thấy cái gì vậy??

Đó là chị gái của nàng!!

Cái tên Dracula này ấy vậy mà lại đem thi thể chị gái Liễu Nhàn của nàng trộm đi. Hơn nữa, mặc dù đã trôi qua 3 tháng rồi thế nhưng cái thi thể này vẫn được bảo tồn một cách nguyên vẹn. Có trời mới biết hắn bảo tồn thi thể chị gái của nàng để làm gì!!!

Mà đáng hận hơn nữa chính là, hắn lại dám lấy thi thể của chị gái nàng để lừa Mạc Phàm và Triệu Mãn Duyên!!

Bọn họ và nàng không thân không quen. Nhưng vẫn tận tâm tận lực bảo vệ cho nàng. Nghĩ tới vẻ mặt của bọn họ khi nhìn thấy thi thể của nàng. Liễu Như hận chỉ muốn liều mạng với tên Dracula ở trước mặt này….

“Đừng có chờ mong nữa, rất nhanh bọn họ sẽ quên người, không còn sót lại một chút gì. Rất nhanh người sẽ biết rằng ta đối với ngươi là để tâm cỡ nào. Ha ha ha”

Nhiếp Đông phát ra tiếng cười kỳ quái nói.

Tiếng cười này truyền tới tai Liễu Như cực kỳ chói tai. Nhưng hiện tại nàng cũng không thể ra sức được. Quả thật, lực lượng của nàng quá nhỏ bé và nàng cũng chỉ có thể trơ mắt ra nhìn tất cả mọi việc phát sinh.

“Có phải ngươi cảm thấy mình được giải thoát hay không? Trải qua mấy ngày qua, chắc chắn ngươi cảm thấy mình không được an toàn đúng không? Tổng hội đặc biệt quan tâm tới ta. Nhưng hiện tại ngươi rơi vào lòng bàn tay ta rồi, có phải ngươi cảm thấy mình như trút được gánh nặng rồi đúng không?”

Nhiếp Như tiếp tục trêu đùa Liễu Như.

Trong đôi mắt Liễu Như, nước mắt chảy xuôi. Nhưng nàng vẫn duy trì sự kiên cường của mình như cũ, nàng nói:

“Ngươi đừng cho rằng mình là đúng. Ngươi bất quá cũng chỉ là một tên âm hồn hèn hạ xấu xí quấn quanh ta mà thôi. Ta chưa từng đem chuyện này xem trọng”

“Vậy hiện tại thì sao đây?? Ha ha ha ha, không có ai có thể bắt được ta đúng không? Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian, từ từ sẽ hiểu rõ lẫn nhau thôi…. A, ngươi cũng đừng trông cậy vào chuyện mình chết sẽ được giải thoát. Đối với Huyết tộc chúng ta mà nói, tử vong chính là trọng sinh sang một cuộc sống khác.”

Nhiếp Đông cuồng tiếu nói.

Liễu Như cũng không có nói gì thêm nữa. Thời điểm nàng nghe được câu nói này, đột nhiên nàng nhớ tới trong một cuốn sách có ghi lại rằng Dracula có bản lĩnh đem người khác biến thành đồng tộc của mình.

Liễu Như cảm giác cái tên này muốn đem nàng biến thành một Dracula!

“Cuối cùng sinh mạng loài người cũng quá mức ngắn ngủi đi. Sở dĩ Huyết Tộc chúng ta kiên nhẫn như vậy, bởi vì chúng ta có tuổi thọ sánh ngang với thiên địa. Người lúc này thống hận ta như vậy, ta cũng không có để ý tới đâu. Đợi tới khi chúng ta sống chung mấy năm, mấy chục năm, thậm chí mấy trăm năm sau. Người sẽ phát hiện ra, chúng ta đã trải qua một chút ít căm hận kia cũng chỉ là một trò chơi nho nhỏ mà thôi.”

Nhiếp Đông nói tiếp.

Liễu Như cũng rất là quật cường. Nàng có được dũng khí khó ai có thể có được, giống như kiểu chị gái nàng chết đi đã tạo ra cho nàng một đả kích khổng lồ, đả kích này khiến cho nàng vượt qua mọi nỗi sợ hãi.

Nàng mặc dù cố chấp như vậy. Nhưng nếu như nàng thật sự sẽ trở thành cái chủng tộc mà nàng thống hận nhất. Nghĩ tới chuyện này, tất cả đạo phòng ngự trong tâm hồn nàng trong nháy mắt bị sụp đổ như đê vỡ.

Huyết tộc cần máu. Sau khi đem nàng biến thành Huyết tộc, hắn chắc chắn sẽ bảo nàng đi săn hai vị ma pháp sư kia. Nghĩ tới chuyện, hai vị ma pháp sư biết được nàng muốn giết họ, chắc chắn lúc đó vẻ mặt của bọn họ sẽ vô cùng phong phú!

Cùng Huyết tộc đối nghịch. Kết quả thường thường là nội tâm của người đối nghịch sẽ bị vỡ nát!!!

……………

Trong căn hộ, Triệu Mãn Duyên đem chuyện xảy ra trước đó không lâu, kể lại từng chi tiết cặn kẽ cho Mạc Phàm nghe.

Triệu Mãn Duyên biết Dracula có những thủ đoạn gì. Cho nên hắn vẫn duy trì phương thức bảo vệ Liễu Như như ngày thường. Kể cả có lên lớp học, hắn cũng sẽ mang Liễu Như theo.

Chẳng qua để cho Triệu Mãn Duyên không ngờ tới là lại có tới tận hai con Dracula. Một tên trong đó dẫn hắn đi chỗ khác, tên còn lại thì chạy tới chỗ Liễu Như khi hắn không có chú ý, bảo vệ cho nàng.

Triệu Mãn Duyên đã tạo ra hai tầng bảo vệ. Trước khi đi, hắn đã nhờ cậy một chuyên viên ở trong trường học trông chừng nàng dùm. Cho nên, cái tên Dracula kia muốn đem Liễu Như ra khỏi trường học là điều không thể, bởi vì vị chuyên viên mà hắn nhờ cậy kia có thực lực rất là xuất chúng….

Không ngờ tới chính là, tên Dracula kia trực tiếp hút khô máu Liễu Như ở trong rừng. Cả quá trình này không mất tới mấy phút, bởi vì Triệu Mãn Duyên thông qua một thiết bị truy tung được đặt trên người Liễu Như, rất nhanh hắn liền khóa định được vị trí của Liễu Như. Thế nhưng khi hắn tìm tới nơi, nàng đã biến thành một cỗ thi thể lạnh băng.

“Chỉ có mấy phút thôi sao?”

Mạc Phàm chăm chú hỏi.

“Uk. Thời điểm ta tìm thấy Liễu Như. Ta lập tức gọi điện cho ngươi.”

Triệu Mãn Duyên nói.

“Thậm chí còn có tới tận hai con Dracula…..”

Trong sách cũng có ghi lại rằng loài Dracula tiềm phục trong nhân loại thường sinh sống theo kiểu một gia đình. Cái gia đình này cũng không phải là gia đình theo kiểu quan hệ huyết thống. Mà là một trưởng bối có thực lực cường đại, mang theo mấy tên Dracula đời sau đã được đích thân tay hắn chuyển sinh. Và gia đình này chiếm cứ một khu vực nào đó trong thành thị. Trưởng bối yêu cầu bọn họ tuân thủ giới luật do hắn đặt ra, dạy bọn họ cách sống và kiếm ăn ở trong nhân loại như thế nào mà không để lại dấu vết. Đồng thời thủ hộ lãnh địa của bọn họ không bị các Dracula khác xâm phạm.

Mạc Phàm tìm trợ thủ giúp đỡ hắn. Mà tên Dracula giảo hoạt kia cũng tìm trợ thủ giúp đỡ giống như hắn. Rõ ràng chuyện này càng lúc càng trở nên phức tạp hơn.

“Ta cũng không rõ nữa. Hai người bọn họ liên thủ có lẽ cũng đem ta giết chết được. Nếu như người bọn họ muốn giết là ta, bản thân ta có biện pháp gọi chuyên viên ta nhờ cậy tới….”

Triệu Mãn Duyên nói.

“Hắn không dám ra tay với chúng ta, bởi vì chúng ta đều là ma pháp sư. Ma pháp sư một khi chết, rất nhanh sẽ kinh động tới liên minh thợ săn và Thẩm Phán hội. Bọn họ còn muốn khoác lớp mặt nạ da người sống tạm trong thành phố. Nếu như bọn họ đem chúng ta giết chết, chẳng khác nào tự chặt đường lui của mình sao??”

Mạc Phàm nói.

“Uk. Đúng vậy. Chẳng qua ta cảm thấy có lỗi với Liễu Như. Nàng đang còn là một cô gái tốt như vậy, trong thoáng chốc biến thành một cái thi thể đóng băng, khiến ta….”

Triệu Mãn Duyên cảm thấy đau lòng nói.

“Đóng băng??”

Linh Linh ở một bên nghe thấy vậy liền đặt câu hỏi.

“Đúng vậy a. Máu chảy hết, nhiệt độ thân thể con người đương nhiên sẽ biến mất. Thời điểm ta sờ động mạch của nàng, chính là lạnh như băng.”

Triệu Mãn Duyên nói.

“Vì sao?”

Mạc Phàm không hiểu, hỏi lại.

Linh Linh thì nhướn mày lên suy tư.