Toàn Chức Pháp Sư

Chương 486




Dịch: Hoangforever

Bất kể là chiều cao hay là hình thể, người hỏa diễm này đều rất giống với con người, cũng không có khác biệt lắm. Thậm chí nói chuẩn xác hơn nữa, hình thể của nó rất giống với phái nữ. Thân thủ của nó khá là ôn nhu….

Ngọn lửa của nó khác xa hoàn toàn ngọn lửa bao bọc xung quanh Mạc Phàm khi hắn thi triển ra đòn Liệt Quyền. Ngọn lửa của Mạc Phàm giống như một tiểu vũ trụ bộc phát. Còn ngọn lửa trên người Hỏa diễm là do chính bản thân nó tạo thành. Thậm chí, ngay tới cả khuôn mặt cũng có lửa thiêu đốt. Khuôn mặt của nó cũng chỉ hiện ra đường viền, miễn cưỡng có hình khuôn mặt, chứ không có được ngũ quan đầy đủ, tinh tế giống như loài người.

“Ngươi có thể nghe và hiểu ngôn ngữ của chúng ta?”

Mạc Phàm nhìn Ma nữ Hỏa diễm đặc biệt này một cái, sau đó hỏi một câu. Trong lòng thì âm thầm cảm thấy kỳ quái.

Ma nữ Hỏa diễm trôi nổi ở bên cạnh hắn. Trên khuôn mặt hiện ra dáng vẻ mặt ngơ ngác, không hiểu Mạc Phàm đang nói gì.

“Bất kể là như thế nào, cảm ơn ngươi đã cứu ta…”

Mạc Phàm nở ra một nụ cười, nói.

Thật đúng như câu nói đại nạn không chết, tất có hậu phúc!

Quả thật, Mạc Phàm không ngờ được rằng Ma nữ Hỏa diễm đặc biệt từng cứu mẫu thân Thần Dĩnh lúc trước này, lần này nó lại cũng cứu hắn, lại còn dẫn hắn lên tới đỉnh núi nữa!

Ma nữ Hỏa diễm nhìn Mạc Phàm một cái. Sau đó, khóe miệng từ từ mở ra, giống như kiểu đang cười vậy….

Mạc Phàm nhìn nó mà ngơ ngẩn cả người. Hắn cảm giác nó giống như một vị nữ thần lương thiện vậy. Ngay cả nụ cười của nó cũng hiện ra sự ôn hòa hiền lành.

“Đúng rồi! Bạn của ta còn đang bị mắc kẹt ở trên núi.”

Lúc này, Mạc Phàm mới nhớ tới chuyện quan trọng.

Ma nữ Hỏa diễm nghe thấy vậy liền lắc đầu. Sau đó, nó dùng phương thức khoa chân múa tay để nói cho Mạc Phàm biết dòng dung nham chảy sẽ không kéo dài quá lâu nữa. Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, có lẽ mọi người đã rời khỏi đó và đi xuống một con đường nhỏ ở trong núi ra ngoài rồi. Lúc này Mạc Phàm có đi tìm bọn họ cũng vô nghĩa. Quan trọng nhất là xương của Mạc Phàm đã bị gãy, bị thương rất nặng, phải dùng Hỏa Vân quả, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng một thời gian mới hồi phục lại được.

Mạc Phàm cũng biết hắn lúc này không thể làm được bất kỳ điều gì. Cho nên cũng chỉ biết cười khổ một tiếng. Lúc này, việc đơn giản mà hắn có thể làm được đó chính là nói chuyện với ma nữ Hỏa diễm có thể nghe và hiểu được ngôn ngữ của nhân loại này.

Đồ Đằng Huyền Xà cũng có thể nghe và hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Lần này, Mạc Phàm lại gặp phải một ma nữ Hỏa diễm đến từ Chước Nguyên Bắc Giác cũng có khả năng nghe và hiểu ngôn ngữ của nhân loại. Cho nên, Mạc Phàm cũng không quá bị sốc, cũng không tính là hắn chưa được chuẩn bị tâm lý.

“Ta mạo muội hỏi cô một câu có được không? Cô là Viêm Cơ à?”

Mạc Phàm nhìn từ trên xuống dưới ma nữ Hỏa diễm này một cái, sau đó nghiêm túc hỏi.

Trong sách có ghi chép lại rằng, hình thể của Viêm Cơ rất giống với nữ nhân. Nhìn từ xa, nó không khác gì một cô gái đang độ tuổi thanh xuân có thân thể yểu điệu thục nữ, được bao bọc trong ngọn lửa vậy. Nó toát ra vẻ đẹp thần thánh, không thể xâm phạm được, cùng với đó là sự uy nghiêm cao quý!

Mặc dù ma nữ Hỏa diễm đang ở trước mắt có chút không giống với Viêm Cơ được miêu tả ở trong sách. Thế nhưng hắn lại cảm thấy nó lại chính là Viêm Cơ.

Những người tới nơi này từ trước từng nói rằng Viêm Cơ là một loài sinh vật cực kỳ đáng sợ. Mặc dù đối với loài người không có truy cùng diệt tận. Thế nhưng nếu như có ai lỡ chân xâm phạm vào lãnh địa của nó và khiến cho nó tức giận. Chắc chắn, người đó sẽ chịu sự trừng phạt vô cùng đáng sợ của nó.

Nếu như ma nữ Hỏa Diễm này chính là Viêm Cơ thì…. thật ra Viêm Cơ cũng rất là thân thiện a! Hơn mười năm trước, nó từng cứu sống mẫu thân Thần Dĩnh. Hiện tại, nó lại cứu hắn.

Lúc này, Ma nữ Hỏa Diễm mới lắc đầu. Điều này có nghĩa rằng, nó cũng không phải là Viêm Cơ.

“A! Cô hỏi tôi tới đây làm gì à?”

Mạc Phàm dựa vào phương thức khoa chân múa tay của nàng, cũng có thể hiểu được nàng đang muốn hỏi hắn điều gì. Ngay lập tức, hắn liền đàng hoàng trả lời lại:

“Tôi tới tìm Viêm Cơ. Tôi là một vị ma pháp sư hệ Triệu hoán, tôi muốn ký kết khế ước với một con Viêm Cơ.”

Ma nữ Hỏa Diễm nghe thấy Mạc Phàm nói như vậy liền lắc đầu quầy quậy, giống như kiểu nó muốn bảo Mạc Phàm hãy từ bỏ cái suy nghĩ viễn vông đó đi.

“Thật ra tôi cũng chỉ định thử một chút thôi. Nếu như thật sự không tìm thấy nó, vậy cũng chỉ có thể trách tôi xui xẻo đi.”

Mạc Phàm nói.

Bầu trời đêm tối đen như mực. Ánh sao lấp lánh tỏa sáng rực rỡ trên bầu trời, nhìn không khác gì những viên bảo thạch. Mạc Phàm nằm trên một cái cây đột nhiên mọc lên trên đỉnh núi, ngửa đầu nhìn trời mà cảm thấy mình giống như bị bầu trời đêm này bao phủ. Cho dù hai mắt hắn có nhìn xuống đi chăng nữa thì vẫn là cảnh tượng ánh sao lấp lánh chi chít, vô cùng vô tận kia…

Đây là lần đầu tiên hắn thể nghiệm cảm giác kỳ lạ này. Đó chính là cảm giác nằm trên một đỉnh núi cao trò chuyện với một sinh vật được tạo ra từ lửa.

Bất quá, sau khi trò chuyện một lúc lâu, Mạc Phàm cảm giác ma nữ Hỏa diễm này hình như có điều gì đó muốn nói với hắn. Thế nhưng, ma nữ Hỏa diễm cũng chỉ ở hắn ở nơi này nghỉ ngơi. Sau đó, rất nhanh nàng liền rời khỏi nơi này….

Mạc Phàm cũng cảm thấy đáng tiếc. Bởi vì hắn nhận thấy ma nữ Hỏa diễm này cũng không phải là một sinh vật đơn giản. Hiện tại, có lẽ hắn cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi lần sau nàng xuất hiện, lúc đó hắn sẽ trò chuyện với nàng nhiều hơn nữa.

“Xì Xì Xì Xì ~~~~~~~~~!”

Đang còn trăng thanh gió mát, đột nhiên một cơn gió thổi tới. Cơn gió này mang theo một tiếng động khiến cho ai nghe thấy cũng phải run lên sợ hãi.

Lúc này, thân thể Mạc Phàm cũng chưa có phục hồi lại. Hắn lúc này nhiều nhất cũng chỉ có thể đi lại bình thường. Nghe thấy tiếng động, Mạc Phàm vội vàng nhìn ngó xung quanh một chút. Hắn muốn biết rốt cuộc sinh vật nào đang ẩn núp ở gần đây.

Nhưng ma nữ Hỏa diễm phát hiện ra điều này còn sớm hơn cả Mạc Phàm. Hai con mắt sắc bén của nó quét xung quanh đỉnh núi tràn đầy lửa này….

Đột nhiên, lá cây màu đỏ rực ở khắp nơi bay tán loạn, kêu xào xạo, giống như kiểu có con vật nào đó đang ở bên trong ngọ nguậy vậy.

Lá cây bay loạn lên trong gió, tạo thành một cảnh tượng lộn xộn. Lúc này, Mạc Phàm mới nhìn thấy một con mãng xà có hoa văn lửa. Nó có thân hình cực dài và đang lấy một tốc độ cực nhanh trườn về phía hắn. Thân thể của nó mặc dù so với Xà tổ Đồ Đằng Huyền Xà nhỏ hơn rất là nhiều. Thế nhưng chiều dài của nó cũng đạt tới con số 15-16 thước.

Mà kinh người hơn cả, con vật này lại có tới 3 đầu. Mà ở vị trí “7 tấc” (1) kia, nó lại càng thêm to lớn hơn. Hơn nữa nó còn được chia làm 3 phần!

(1) không biết “7 tấc” ở đây tác giả ám chỉ thứ gì, nhưng theo mình nghĩ chắc là bộ phận sinh dục.

Ba cái đầu dữ tợn ngẩng cao lên, hiện ra ba màu sắc khác nhau!

Cái đầu ở bên trái có màu nâu sậm, có lớp da chắc như đá. Nó vừa to lớn vừa dày vừa nặng. Quả thực nó không khác gì một cái đầu rắn đá!

Cái đầu ở giữa có màu đỏ rực. Trên lớp lân phiến hiện ra hỏa văn vô cùng bắt mắt và tinh xảo. Hắn còn có thể nhìn thấy rõ hoa văn ở bên trong xen lẫn với mấy cái hoa văn thô ở bên ngoài nữa. Hai con mắt của nó đỏ au giống như bị đau mắt đỏ vậy. Hai con mắt này bắn ra quang mang khiến cho bất kỳ ai nhìn vào cũng phải thất kinh!

Mà cái đầu ở bên phải thì có màu xanh đậm. Cái loại xanh đậm âm u này vừa nhìn liền biết nó có kịch độc. Lại còn có một đôi răng độc hiện ra nữa. Rất là nguy hiểm à nha!!!

Mạc Phàm nhìn thấy con mãng xà 3 đầu không khỏi giật mình một cái.

Mặc dù, hình thể của nó không có khổng lồ như con thống lĩnh mà hắn từng thấy lúc trước. Nhưng nó lại có tới 3 cái đầu. Mà 3 cái đầu này lại còn là 3 cái đầu có 3 thuộc tính riêng biệt nữa. Điều này cho thấy, con quái vật này cũng không phải là một con vật bình thường!

Mạc Phàm nhìn hai cái đầu cứng như đá cùng với cái đầu có độc kia mà không hiểu rốt cuộc con quái vật này có cấp bậc như thế nào. Nhưng hắn từng được nghe tên đồ đệ Lý Tuấn Nam của Hoắc Đà nói rằng, sinh vật Xà tộc hoa văn càng tinh xảo thì huyết thống lại càng cao. Mà con quái xà 3 đầu này có cái đầu ở giữa hiện ra xà văn vô cùng cao quý. Điều này cho thấy nó có cấp bậc cũng không thấp!

“Xì Xì Xì Xì ~~~~~~~~~~~!”

Con mãng xà 3 đầu như ngửi thấy được mùi của con người. Đối với loài người mà nói, sinh vật này là một sinh vật có sự uy hiếp lớn nhất đối với bọn họ và cũng là sinh vật hung tàn, thích giết chóc nhất.

Nghị viên Chúc Mông chính vì suy nghĩ tới chuyện sinh vật Xà tộc là một sinh vật cực kỳ đáng sợ. Cho nên, ở trong lòng hắn đã liệt Đồ Đằng Huyền Xà có đẳng cấp Xà tổ kia vào tai họa ngầm lớn nhất.

Mà Mạc Phàm cũng cảm thấy quan hệ giữa hắn và Đồ Đằng Huyền Xà cũng không được tốt cho lắm. Cho nên, mối quan hệ này cũng không thể giúp hắn thoát khỏi nỗi kinh sợ con quái vật 3 đầu có cấp bậc không hề thấp đang ở trước mặt. Khi Mạc Phàm nhìn thấy ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào hắn, nhất thời một trận sợ hãi liền nổi lên.

Đừng nói hắn lúc này thân bị trọng thương, không có cách nào thi triển ra ma pháp bảo vệ cho bản thân được. Cho dù hắn có mạnh khỏe, không bị thương đi chăng nữa, dựa vào hơi thở mà sinh vật đáng sợ này phát ra, hắn cũng chưa chắc đã đối phó được với nó!!

“Đinh~~~~~~!!”

Đúng lúc này, một âm thanh thanh thúy mang theo sự tức giận từ nơi không xa truyền tới.