Toàn Chức Pháp Sư

Chương 572




Dịch: ketonazon

Sau khi ăn cơm, mọi người đi theo Chu Mẫn đến bờ tường ngoại thành.

Phiên trực của nàng là ở phía tây bắc thành, nơi này cũng không có nhiều vong linh như phía chính diện, tương đối thích hợp với học sinh rèn luyện cùng tăng xếp hạng.

Một đám người theo Chu Mẫn đến góc tường khu phía tây bắc, bên trong tường thành là một khu dân cư, đa số là nhà cũ, từ chỗ cao nhìn xuống là một đám quảng trường lớn, nội thành như là bị một khối đậu hũ vuông vức bao quanh.

Góc tường thành cũng là nơi tụ hợp của tường thành bắc và tường thành tây, phía trên tường thành vô cùng rộng rãi giống như một con đường lớn vậy, vài chiếc xe hơi chạy song song trên đó cũng không có vấn đề.

Tường thành rất thẳng, đứng ở góc tường thành này nhìn về một hướng trong đó liền cảm thấy đây là một cái xa lộ trên cao thẳng tắp, kéo dài ra rất xa. Tường thành thật dài, nhìn mãi không thấy phần cuối, có thể nhìn thấy hai hàng đèn đuốc dày đặc kéo dài đến tận cùng bóng tối.

Ban đêm vừa đến, trên tường thành đều có thể thấy từng đội pháp sư thủ vệ trên đó, thỉnh thoảng có phép thuật trong đêm đen tỏa ra lóng lánh, khác nào những bó hoa rực rỡ tỏa ra, nhưng rất nhanh thôi dưới mặt đất ngoài tường thành sẽ truyền đến một loạt âm thanh máu thịt đụng tường thành.

“Đây là lầu góc tường, những bạn học khác hẳn là đang ở trong” Chu Mẫn mang theo mọi người tiến vào.

Lầu góc tường vừa vặn đươc kiến tạo thành nơi giao giữa hai nơi, vừa tiếp tế vừa nghỉ ngơi, trên tầng cao nhất đứng một vị pháp sư thuần Thiên Ưng, Thiên Ưng màu trắng của hắn đứng trên đỉnh tháp cao nhất, đang khép hai cánh, cặp mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào khu vực bóng tối phương xa.

Đi vào trong lầu góc tường, bên trong đúng là có một ít người, hiệp hội pháp sư, pháp sư thợ săn, pháp sư quân đội, pháp sư du lịch, học sinh… Đúng là mang dáng dấp một cái trạm nghỉ chân, có bày bán dược phẩm, ma cụ, bán chiến lợi phẩm thu được.

Đi xuyên qua đoàn người, Chu Mẫn mang mọi người đến một cái phòng riêng.

Trong phòng đang ngồi mấy người, xem trang phục liền biết họ đến từ học phủ, trên ngực họ thậm chí còn có huy hiệu của trương.

Mỗi học phủ đều có huy hiệu, dựa trên hệ mà phân phát màu sắc khác nhau, mà các đường nét trên đó để thể hiện cấp bậc pháp sư.

Giống như vậy, học phủ có huy chương pháp sư, hiệp hội phép thuật, liên minh thợ săn, quân đội đều có huy hiệu biểu hiện cấp bậc tương ứng, bất kể là vì tiến hành treo thưởng hay đoàn đột thì huy chương cũng rất quan trọng, phần lớn pháp sư đều đem huy chương pháp sư của mình gắn trước ngực.

Chu Mẫn cũng mang huy chương, trên huy chương có hình dạng ngọn lửa, đại biểu cho nàng là trung cấp pháp sư hệ hỏa, ở giữa có hai vạch ngang, đại biểu nàng là Hỏa hệ Tinh vân cấp hai, cũng chính là trung cấp Hỏa hệ pháp sư cấp hai.

Chu Mãn lúc đang dùng cơm đã chú ý xem Mạc Phàm có hay không huy chương pháp sư, kết quả là trước ngực hắn không có gì, nàng không thể làm gì khác hơn là dùng ý niệm dò xét.

Mạc Phàm vừa tới, phát hiện trên đường mọi người ai cũng đeo huy chương pháp sư, như là một loại quy định.

Quả nhiên, ngay khi Chu Mẫn tính giới thiệu họ với các bạn học, một cái giọng nói bất thiện truyền tới.

“Không có huy chương pháp sư thì mời lập tức rời đi, nơi này không phải là nơi những kẻ không liên quan có thể quan sát.”

Người nói chuyện là một tên hơi mập mạp ngồi chính giữa, ăn mặc không tầm thường, vẻ tự kiêu trên trán không hề che dấu.

“Tương lê học trưởng, bọn họ là bạn học trung học của ta, đều là pháp sư, đến đây giúp phiên trực của chúng ta.” Chu Mẫn vội vàng nói.

“Đem huy chương pháp sư ra đi, mất công lại bị bên Thẩm Phán Viên răn dạy.” Một người tuấn tú đeo khăn quàng cổ trong đó nói.

Mục bạch hiển nhiên hiểu quy cũ nơi này, liếc mắt nhìn Vương Bàn Tử và Triệu Khôn Tam hỏi: “Hai người các ngươi có huy chương chứ?”

Hai người lập tức đem huy chương pháp sư ra, đeo trước ngực.

Bọn họ đều là sơ cấp pháp sư, huy chương của họ so với người khác chênh lệch rất rõ ràng, nhìn là thấy.

Cái tên gọi là Tương Lê kia nhíu mày, mở miệng nói:” Đội ngũ chúng ta là ở ngoài tường thành làm nhiệm vụ, yêu cầu là trung cấp pháp sư, hai người các ngươi xuống chỉ để làm bữa tối cho vong linh.”

Triệu Khôn Tam cùng Vương Bàn Tử đều bị nói đến mức đó mặt, nhất thời không biết nên ở lại hay rời đi.

“Không có chuyện gì, hai người các ngươi ở lại trên tường thành tiếp ưng chúng ta, nhìn phía xa thông báo cho chúng ta là tốt rồi.” Mục Bạch vội vàng nói với hai người.

“Được, được.” Triệu Khôn Tam gật đầu liên tục. Sắp xếp xong hai người bọn họ, thanh niên tên Tương Lê mới không lắm miệng nữa, hắn thu lại ánh mắt bất mãn sau đó liền phát hiện Mạc Phàm vẫn không có huy chương pháp sư, lập tức trừng mắt nói:”Không nghe chúng ta nói sao, cứ đứng đực ở đó, ngươi cho rằng ở ngoài tường thành là nơi vui chơi à?

Chu Mẫn không đợi Tương Lê quát xong đã chạy lại khuyên can, cùng với cười xin lỗi Mạc Phàm.

“Bạn học của ngươi quả thật không thân thiện.” Mạc Phàm cười cơt, từ trong túi tùy tiện móc ra một cái huy chương pháp sư, Mạc Phàm cũng không ăn no rững mỡ đem bốn cái huy chương đều móc ra, liền móc đại một cái, kết quả là Ám Ảnh hệ.

“Trung cấp thứ hai? Hóa ra là cao thủ đây.” Tên đeo khăn quàng cổ cũng khá là hiền hoà cười nói với Mạc Phàm.

“Hắn hóa ra là học viên đời mới của Minh Châu học phủ đấy! Chu Mẫn vội bổ sung

“Minh Châu học phủ đời mới chỉ là trung cấp thứ hai, xem ra Minh Châu học phủ cũng chỉ như vậy thôi.” Cái tên Tương Lê kia lập tức khịt mũi coi thường, cũng chẳng đem Mạc Phàm cái trung cấp thứ hai Ám Ảnh Hệ này vào trong mắt.

“Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chờ chỉ thị thôi, cũng sắp đến rồi.” Một tên nam tử đeo huy chương thợ săn nói.

Hắn là người dẫn đội lần này, xem ra họ cần một người có kinh nghiệm đến chỉ huy họ làm sao đối kháng vong linh.



“Mạc Phàm, con mẹ nó đừng dọa ta đó, Ám Ảnh hệ của ngươi là phụ tu mà còn đến trung cấp thứ hai, vậy hai cái hệ chủ tu kia thì…” Vương Bàn Tử tiến lại hỏi nhỏ.

“Cao hơn một chút.” Mạc Phàm cũng không giấu diếm, thành thật trả lời Bàn TỬ.

Vương Bàn Tử nhất thời sững sờ! Bất quá hắn nhanh chóng nở nụ cười đầu trộm đuôi cướp nói với Mạc Phàm:” bạn học của Chu Mẫn thật làm cho người ta khó chịu, chờ tí ngươi biểu lộ thực lực chân thực thì…. Khà khà khà, đem cái huy chương hệ phụ tu ra, quả nhiên là Mạc Phàm ta biết, nguy trang đến mức này thì quá khoe khoang rồi!

“Ta thật không có khoe khoang, chỉ tùy tiện cầm một cái…”

“Chà chà, tùy tiện cầm một cái.”

“Được rồi, ta cũng có cảm giác mình rất là khoe khoang.”

“Không có chuyện gì, sao có tư bản!!”