Toàn Sư Môn Đều Biết Hai Người Ẩn Hôn

Chương 4: Thanh Trảm Hồn Kiếm Này Có Thể Giết Ngươi Được Không?




Hai người phối hợp với nhau, chỉ một lát sau một căn nhà gỗ đã được dựng xong.

Đúng lúc này mặt trời vừa lặn.

Tiên Vụ trên đỉnh Độ Tiên Phong sẽ tiêu tán một chút lúc mặt trời xuống núi, đó cũng là lí do vì sao Thanh Lang đợi đến khi mặt trời lặn mới khởi hành.

"Thanh Lang ca ca, chúng ta nên xuất phát rồi." Phượng Ninh nói.

Thanh Lang: "...Ta nói ngươi không cần gọi ta là ca ca, nếu ta và ngươi mười tám năm trước đã gặp mặt, tuổi tác chúng ta liền không sai biệt lắm."

Phượng Ninh nghiêm túc nói: "Không được, ta làm sao dám gọi thẳng tên ân nhân."

Thanh Lang nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ: "...Được, tùy ngươi."

Không phải Phượng Ninh một hai muốn vứt mặt già gọi Thanh Lang ca ca, chỉ là hắn không phải đào kép chuyên nghiệp, không gọi như vậy, hắn sẽ luôn quên thân phận hiện tại của mình, không tự chủ được mà đem Thanh Lang trở thành tiểu bối của mình hoặc là đối tượng tương lai, khó tránh khỏi việc giấu đầu hở đuôi.

Bởi vậy chỉ có thể dùng cái xưng hô này nhắc nhở chính bản thân mình cần chú ý.

Diễn kịch sao? Vẫn là nên nghiêm túc một chút.

Truyền Tống Phù của Thanh Lang có thể gọi là hoàn mỹ.

Trong chốc lát, hai người đã tới Độ Tiên Phong tràn ngập sương mù.

Thanh Lang lấy từ trong lọ sứ hai viên đan dược màu vàng lớn, nói: "Đây là do chính tay ta luyện chế, có thể chống đỡ tiên vụ."

Phượng Ninh cầm lấy một viên trong đó, không do dự nhét vào trong miệng.

Thanh Lang có chút ngoài ý muốn, nhìn tiểu điệp yêu trước mắt: "Đan dược này còn chưa có ai thử qua, ngươi không sợ bên trong có độc sao?"

Điệp yêu quay đầu nhìn hắn một cái, cười đến thiên chân vô tà: "Đồ vật Thanh Lang ca ca cho ta, dù có là độc dược Tiểu Lam cũng vui vẻ chịu đựng."

Thanh Lang: "..."

Thanh Lang nhìn khuôn mặt xa lạ của tiểu điệp yêu kia, lại nhìn đến râu bướm tràn đầy yêu khí, không hiểu vì sao trên khuôn mặt xa lạ của người này có một cảm giác quen thuộc đến quỷ dị.

"Chúng ta đi vào thôi."

Đã chuẩn bị tốt hết thảy, Thanh Lang nhìn ngọn núi kia, nắm chặt trường đao trong tay.

Phượng Ninh quay đầu nhìn về phía hắn.

Thiếu niên yên lặng nhìn về phía trước, cặp mặt xinh đẹp sắc bén không cảm xúc, môi mỏng mím chặt, mỗi một tấc da trên người hắn đều căng chặt.

Hắn đang khẩn trương.

Cũng phải, năm nay hắn mới hai mươi tuổi.

Phượng Ninh không tự chủ nắm lấy cổ tay hắn, tựa hồ trấn an người kia.

Nhưng mà khi Thanh Lang quay đầu nhìn hắn, Phượng Ninh lại thong thả nuốt nước bọt mà nói: "...Ta sợ."

Thanh Lang chớp chớp mắt, cặp mắt sắc bén thoáng chốc liền nhu hòa đi một ít.

Hắn không gỡ tay Phượng Ninh ra, ngược lại còn cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ."

Nói thế nào chứ?

Trong một khoảnh khắc Thanh Lang dắt tay hắn, Phượng Ninh đến lúc hai người thành hôn mặc cái gì đều suy nghĩ một lượt.

Phượng Ninh tuy rằng giả một thân yêu khí, nhưng hắn cũng không có năng lực tiếp nhận của Yêu tộc, bởi vậy hắn cũng không thể nào biết được, viên đan dược mà thiếu niên cho hắn có thể ngăn cản hiệu quả của tiên vụ đối với yêu tộc hay không.

Nhưng hắn có thể nhìn thấy thiếu niên đang từng chút từng chút trở nên suy yếu.

Thanh Lang đi phía trước càng ngày càng chậm, thần sắc cũng ngày càng hoảng hốt, hô hấp cũng dần yếu đi, mà toàn bộ phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.

Hắn bây giờ ngã xuống hôn mê cũng không sao.

Như vậy Phượng Ninh còn có thể trộm hắn sờ mó tay chân.

Nhưng hắn vẫn khăng khăng đi tiếp.

Hắn cắn răng, chảy mồ hôi, từng bước từng bước khó khăn đi lên phía trước.

Hắn xách theo thanh đao nặng trịch kia, thỉnh thoảng cào vào cánh tay của mình, dùng cơn đau để lấy lại tỉnh táo.

Phượng Ninh nhìn hắn, hỏi: "Thanh Lang, quả kia thật sự quan trọng vậy sao?"

Ánh mắt Thanh Lang đã bắt đầu mông lung, hắn đáp: "Đây là... biện pháp duy nhất... để ta bái nhập sư tôn môn hạ."

Phượng Ninh đơn giản là không hiểu được, một hai phải dùng linh quả khó khăn như Quả Cưu Mãng để làm khảo nghiệm, "sư tôn" kia có tư cách gì có được một tín đồ trung thành như thế?

Hắn thậm chí có chút tức giận, tức giận Thanh Lang vừa ngu xuẩn vừa cố chấp.

Phượng Ninh: "...Nếu ngươi phải chết ở nơi này thì sao?"

Thanh Lang: "Đó chính là... ta không có tư cách... trở thành đệ tử... của sư tôn."

Dứt lời, cánh tay hắn giật nhẹ, tựa hồ như định cào trên người mình thêm một cái.

Phượng Ninh thực sự nhìn không được, liền một chưởng đánh hôn mê hắn.

Hiện tại liền có thể giải quyết đám sương mù này rồi.

Chuyện này nhìn thì rất đơn giản, nhưng mà có một điểm khó làm.

Nếu hắn trực tiếp đem Thanh Lang truyền tống đến của Tiêu Phong Cốc, chắc chắn sẽ khiến cho Thanh Lang hoài nghi.

Nếu hắn trực tiếp đem Thanh Lang truyền tống về nhà, e rằng tên ngốc này sẽ lại tiếp tục chạy đến đây chịu chết.

Vậy chỉ có...

Phượng Ninh nhìn sắc trời dần tối, tâm trạng chậm rãi trầm xuống.

Lệnh cấm của Thiên giới thì tính là cái gì? Vẫn là chuyện tình yêu của hắn quan trọng hơn.

Thời điểm Thanh Lang tỉnh lại, quả thực hắn không tin được vào hai mắt của mình.

Tiên vụ làm hắn đau đớn khó chịu vào giờ phút này lại biến mất chẳng thấy tăm hơi, toàn bộ Độ Tiên Phong giống như bị dòng nước thanh tẩy một đợt.

Hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy mặt trăng cùng hoa cỏ ở xa xa kia!

"Tiểu Lam, tỉnh tỉnh!" Thanh Lang đánh thức điệp yêu đang "hôn mê" bên cạnh.

Điệp yêu kia mê man mà mở to mắt, xoa xoa mắt hai cái, hai chỉ râu dài ngơ ngác dựng lên, tựa hồ không biết nơi đây đã xảy ra cái gì.

Thanh Lang hỏi: "Ngươi trụ vững so với ta còn lâu hơn, ngươi biết tiên vụ này làm sao mà biến mất không?"

Điệp yêu rốt cuộc cũng phản ứng lại: "A... tiên vụ này, tiên vụ này tại sao lại biến mất rồi?"

"Thanh Lang ca ca! Nhân lúc hiện tại không có tiên vụ, chúng ta nhanh nhanh chạy đến Tiêu Phong Cốc đi! Nói không chừng lát nữa tiên vụ lại quay trở lại!"

Thanh Lang nghĩ một hồi, tựa hồ cảm thấy điệp yêu nói cũng có lý, liền không kịp truy cứu tiên vụ này làm sao mà tự nhiên biến mất, liền nhanh chân đuổi theo.

Không có tiên vụ ngăn cản, hai người liền nhanh chóng đi tới Tiêu Phong Cốc.

Chỉ là vừa đến Tiêu Phong Cốc, Thanh Lang liền ngây ngẩn cả người.

Chỉ thấy Ngũ Túc Thú trong lời đồn... Ngủ rồi.

Đâu chỉ là ngủ rồi, quả thực là ngủ rất say, còn ngáy mấy tiếng.

Phượng Ninh cũng tỏ vẻ kinh hỉ: "Thanh Lang ca ca, vận khí của chúng ta thật tốt, nhanh nhanh chạy vào lấy linh quả đi!

"A... Ừ..." Thanh Lang ngơ ngác mà nói.

Bọn họ vòng qua Ngũ Túc Thú đang ngủ say, yên bình mà đi tới Tiêu Phong Cốc.

Nhưng mà vào sâu bên trong cốc, Phượng Ninh liền nhíu mày.

Hắn đã xua tan tiên vụ trên núi, điểm thụy huyệt (huyệt ngủ) Ngũ Túc Thú, lại không nghĩ rằng trong Cốc cũng có cơ quan.

Cũng may, Thanh Lang thật sự là một thiên tài.

Hắn vừa đi vào liền vẽ ra một cái Tá Quang Phù có thể coi là hoàn mỹ, đem hang động tối đen như mực thắp sáng tỏ.

Tiếp đó hắn một đường thông thuận mà phá trận, đi ra khỏi Mê Thất Cung, nhặt hòn đá trên đất liền đánh bay Loạn Kiếm cơ quan, mà Phượng Ninh bên cạnh xem đến liên tục kinh ngạc cảm thán, hận không thể ủi người nhập môn hạ của mình.

Thôi, vẫn là không nên ủi người nhập môn hạ của mình, vốn dĩ tuổi tác cách biệt đã đủ làm Phượng Ninh đau đầu, nếu giờ còn thêm sư đồ luyến... Phượng Ninh không muốn bị ai đó đâm chọc mắng mỏ.

Tuy rằng đã chặt đứt ý niệm ủi đệ tử nhà người ta thành đệ tử nhà mình, nhưng trên mặt Phượng Ninh vẫn không tự chủ hiện lên vẻ từ ái khi thấy tiểu bối ưu tú.

Thanh Lang đang ở bên cạnh giải Binh Khí Trận.

Đây là một cái trận pháp hình bàn cơ, căn cứ vào tình hình của bàn cờ mà rơi xuống đủ loại quân cờ binh khí.

Thanh Lang không do dự cầm lấy đao cờ.

"Dùng kiếm." Phượng Ninh theo bản năng lên tiếng: "Đối phương dùng chính là xà cờ, linh hoạt vô cùng, đao quá cồng kềnh, không thích hợp trong cục diện này."

Sau khi thắng lợi, Thanh Lang quay đầu nhìn về phía Phượng Ninh: "... Không nghĩ tới ngươi còn am hiểu binh khí."

Phượng Ninh cười giả hai tiếng, cuống quít xua tay: "...Không hiểu không hiểu, ta chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng mà ta phát hiện ngươi cực kì thích dùng đao nha."

Thanh Lang trầm mặc một lúc lâu: "... Sư tôn dùng đao rất giỏi."

Phượng Ninh: "..."

Lại là cái tên sư tôn đáng ghét kia!

Đừng để cho Phượng Ninh hắn đụng phải.

Dù sao nói đến dùng đao, hắn xưng thứ hai, liền không có người dám xưng thứ nhất!

Thanh Lang quay đầu nhìn tầng tầng cơ quan sau lưng, dường như có chút hoang mang: "Không nghĩ tới Quả Cưu Mãng kia lại trân quý như thế, cần nhiều cơ quan như vậy bảo hộ."

Phượng Ninh nhìn chằm chằm phía trước, khóe môi cong lên: "Có thể những cơ quan này không bảo vệ Quả Cưu Mãng, mà là những vật khác."

"Cái gì?"

Phượng Ninh chỉ hướng phía trước.

Thanh lang nhìn theo hướng ngón tay hắn.

Phía trước chính là hai cây Cưu Mãng vàng óng ánh, mà giữa hai cây Cưu Mãng lại có một viên đá khắc hình trụ đài.

"Đồ tốt." Phượng Ninh kích động, đi thẳng tới.

Thanh Lang liếc nhìn hắn, đầu tiên hái Cưu Mang Quả xuống, cẩn thận cất đi, sau đó theo chân hắn đi tới.

Thanh Lang khó hiểu nhìn vật đen xì trước mắt: "Thứ kia có ích lợi gì?"

Phượng Ninh chớp mắt mấy cái: "Tất nhiên là có nhiều lợi ích, dù sao cũng để ở nơi cơ quan bẫy rập trùng trùng như vậy."

"Ngươi biết thứ này dùng như nào sao?"

"Không phải thử là biết rồi à?"

Kỳ thật cái cục đá màu đen này tên là Trảm Hồn, là một loại Thần khí thượng cổ, phương pháp nhận chủ cùng cách sử dụng có ghi lại trong một quyển <>.

Nói đến cũng trùng hợp, quyển <> duy nhất hiện đang nằm trong thư phòng của hắn.

Điều này cũng là nguyên nhân khiến Trảm Hồn bị "vứt bỏ" ở nơi này --- Bởi vì không ai biết dùng.

Nhưng dù không có quyển sách kia thì hắn cũng chỉ cần sờ tảng đá này một chút cũng biết cách dùng.

Đây là năng lực bẩm sinh của hắn.

Từ xưa đến nay thượng cổ thần khí chính là ai lấy được trước thì là của người đó. Thần Khí đã nhận chủ thì còn có thể trộm sao?

Huống hồ Thanh Lang còn thiếu một binh khí thuận tay.

Thanh trường đao kia thực sự không hợp với y.

Bởi vậy ngay khi nhìn thấy Trảm Hồn, hắn liền quyết định muốn đem nó cho Thanh Lang.

Mặc dù hắn biết rõ cách dùng, cơ mà Phượng Ninh vẫn làm bộ làm tịch gõ gõ vài cái, dùng dao găm quẹt qua vài nhát, dùng yêu thuật thoạt nhìn vụng về thử ba bốn lần.

Cuối cùng, hắn mới thở dài, giả vờ bó tay mà nói: "Thanh Lang, nếu không chúng ta thử cách truyền thống xem? Ngươi lấy máu cho nó xem sao."

Thanh Lang nhìn hắn một cái, không nói gì, dứt khoát dùng dao găm cắt ra một vết máu, nhỏ một chút lên tảng đá.

Thế như hòn đá này vẫn không có phản ứng gì.

Phượng Ninh giả vờ suy xét một chốc: "Hay là ngươi viết tên mình lên trên?"

Nói xong, hắn liền dùng ngón tay chấm lấy giọt máu kia, trên tảng đá màu đen viết lên hai chữ.

Thanh Lang nhìn chằm chằm hai chữ bằng máu trên tảng đá một hồi, nhìn đến Phượng Ninh vốn bình tâm cũng có chút lo lắng: "Thế nào? Ta viết sai rồi?"

"Không phải." Thanh Lang dừng một chút, dời đi ánh mắt của mình: "Cục đá này hình như không có phản ứng."

"Chờ một lát." Phượng Ninh từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn tay, chếch sang bên trái một chút, ngăn trở ánh mắt của Thanh Lang: "Ngươi trước tiên lau máu trên tay đi."

Mà thời điểm Thanh Lang cúi đầu lau máu trên tay, Phượng Ninh nhanh chóng dùng máu của Thanh Lang vẽ một cái phù chú ở bên cạnh.

Trong nháy mắt, tảng đá màu đen kia bị bao phủ bởi một màu đỏ rực.

"Oa!" Phượng Ninh ra vẻ kinh ngạc, hô: "Vậy mà thực sự được nha!"

Thanh Lang cũng ngẩng đầu lên.

Luồng khí màu đỏ kia cùng với một luồng khí khác màu vàng hòa vào nhau, dần tạo nên một màu sắc chói lọi hơn, giống như màu sắc của ánh mặt trời.

Ánh sáng này ăn mòn từng mảng đen trên viên đá từng chút một đến khi nó nuốt trọn viên đá.

Giây tiếp theo, ánh sáng chậm rãi biến đổi, mảnh hơn, dài ra, sau đó ánh sáng dần nhạt đi.

Đến khi ánh sáng hoàn toàn biến mất, trên mặt đất đã xuất hiện một thanh kiếm.

Quả nhiên, là kiếm.

Khóe môi Phượng Ninh hơi câu lên.

Trảm Hồn thực ra không phải một binh khí cố định hình dạng, chỗ đặc biệt của nó là có thể căn cứ vào thể chất của chủ nhân, trở thành binh khí phù hợp nhất với chủ nhân.

Thể chất của Thanh Lang thích hợp để luyện kiếm, bởi vậy Trảm Hồn liền biến thành Trảm Hồn Kiếm.

"Nó là của ngươi." Phượng Ninh nói.

Thanh Lang cầm chuôi kiếm, bàn tay của hắn vốn rất đẹp, thon dài trắng nõn, nắm chặt chuôi kiếm kim loại, mu bàn tay hiện lên gân xanh rõ ràng cùng xương tay xinh đẹp, càng cường tráng mạnh mẽ.

"Ngươi thực sự rất thích hợp cầm kiếm." Phượng Ninh không nhịn được mà tán dương.

Thanh Lang rũ mắt, chậm rãi đem thanh kiếm rút ra khỏi vỏ*.

Tiếng thanh kiếm rút ra khỏi vỏ rất rõ ràng trong không gian yên tĩnh, bất kì ai nghe thấy âm thanh này đều có thể cảm nhận được sức mạnh cùng kết cấu của thanh kiếm này.

Phượng Ninh không thể không nhắm mắt lại, hắn có thể cảm nhận được âm thanh này khiến hắn nổi da gà.

Nguyên lai là Huyền Thiết vạn năm đúc thành, quả nhiên là một thanh kiếm tốt.

Khoảnh khắc Phượng Ninh mở mắt ra, bị kiếm quang sắc bén làm cho chớp mắt vài cái.

Hắn hơi nghiêng người, lần nữa nhìn vào thanh kiếm kia, liếc mắt liền thấy trên thân kiếm khắc ba chữ nhỏ màu vàng.

Trảm Hồn Kiếm.

"Trảm Hồn Kiếm..." Thanh Lang đọc ba chữ này, thanh âm nhẹ nhàng như gió mát, không nhìn thấu cảm xúc của hắn.

"Thanh Trảm Hồn Kiếm này, thật sự có thể trảm hồn sao?" Thanh Lang nhìn về phía Phượng Ninh, hắn đứng trong bóng tối, con người nhạt màu cũng dần tối xuống, giống như đại dương buổi đêm tĩnh mịch đang ngầm nổi sóng.

Nhưng Phượng Ninh lại không nhận ra sự thay đổi này, hắn đang chăm chú nhìn thanh kiếm kia, cao hứng mà nói: "Hẳn là có thể nha, nó rất thích ngươi."

"Phải không?" Thanh Lang chậm rãi mở miệng: "Vậy thì, ta thử một chút?"

"Được a, ngươi thử xem!" Phượng Ninh quay đầu tìm kiếm vật thích hợp: "Dùng cái gì thử xem đây? Gốc cây kia..."

Xoẹt.

Một tiếng kiếm khí truyền đến.

Cổ Phượng Ninh truyền đến cảm giác lạnh lẽo, âm thanh trở nên im lặng.

Hắn không thể tin mà cúi đầu xuống, nhìn thanh Trảm Hồn Kiếm đang kề sát cổ mình.

"...Thanh Lang." Phượng Ninh cười ngượng: "Ngươi đang làm gì vậy? Thật đáng sợ."

Thanh Lang kề kiếm sát cổ Phượng Ninh, giọng nói lạnh lùng vang vọng trong thung lũng yên ắng.

"Lão thần tiên, ngươi lợi hại như vậy, xua tan được tiên vụ, đánh ngất được hung thú, vậy thanh Trảm Hồn Kiếm này, có thể giết ngươi được không?"

- ----------------

*khúc này thật ra có miêu tả âm thanh nữa cơ, nhưng cho mị xin lỗi vì người em gái đã bị trúng lời nguyền, tui không biết nên miêu tả như thế nào nữa;-;