Toàn Thế Giới Đều Điên Đảo Thần Hồn Vì Tui

Chương 1




- --•---

Đầu óc của Tiếu Nhiên choáng váng, trước mắt biến thành màu đen, bên tai là giọng nói áp suất thấp khiến người ta hít thở không thông của một người đàn ông xa lạ: "Cậu nói cái gì?"

Không chỉ là giọng nói khiến người hít thở không thông, mà còn có áp lực vô hình bao phủ ở quanh thân.

Tiếu Nhiên miễn cưỡng mở mắt ra, tiến vào mi mắt là một đôi giày da bóng loáng, cậu gian nan ngẩng đầu, ánh mắt dời lên từng chút một.

Quần tây, áo sơ mi, cùng với khuôn mặt của một người đàn ông xa lạ.

Ánh mắt lạnh nhạt, hơi thở nguy hiểm làm cậu không tự giác mà rùng mình một cái.

"Hả?" Tiếu Nhiên nhìn người này bằng vẻ mặt ngơ ngác.

Người đàn ông kéo khóe môi, thật ra lại rất có kiên nhẫn: "Lặp lại lần nữa thử xem."

Ngữ điệu nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.

Tiếu Nhiên tiếp tục ngơ ngác, như thể trên mặt viết mấy chữ to: Đang nói cái gì vậy?

Thật sự Tiếu Nhiên không biết người anh em siêu đẹp trai này đang muốn cậu nói cái gì hết á!

Cậu chỉ là một con cún FA bình thường, mỗi ngày nỗ lực làm việc, yêu quý đồng nghiệp, tôn kính lãnh đạo, ngoại trừ thỉnh thoảng thích vỗ rắm cầu vồng với lãnh đạo thì cũng không có khuyết điểm gì lớn... Cùng lắm chỉ là ngủ một giấc, nhưng khi mở mắt thì đã tới cái chỗ quỷ này rồi!

Còn gặp phải một người đáng sợ như thế.

Tiếu Nhiên nghĩ vậy, trong lòng bắt đầu hơi sợ, trên mặt liền mang theo nụ cười nhạt: "Không phải, người anh em..."

Mới vừa mở miệng, thì đã nghe một tiếng ting vang lên trong đầu.

[Đang trong quá trình xác nhận ký chủ]

[Hệ thống bẻ thẳng cốt truyện đang trong quá trình ràng buộc]

[Download 100%, ràng buộc thành công]

Tiếu Nhiên: "???"

Trong đầu là một âm thanh tràn đầy sức sống: [Ký chủ thân mến, lời thoại của cậu sai rồi, dẫn đến việc không thể thúc đẩy cốt truyện ~ Bên này kiến nghị nội trong mười phút phải nói ra lời thoại chính xác nha.]

Tiếu Nhiên càng thêm ngơ ngác: "Ai đây?"

[Hiện tại đang phục vụ cậu chính là hệ thống 007, hệ thống bẻ thẳng cốt truyện Siêu Giàu, cậu cứ trực tiếp gọi Tiểu Thất là được *^_^*]

Sau khi giới thiệu thân phận của mình xong, hệ thống siêng năng nhắc nhở: [Thân mến, lời thoại của cậu sai rồi, dẫn đến việc không thể thúc đẩy cốt truyện ~ Bên này kiến nghị nội trong mười phút phải nói ra lời thoại chính xác, nếu không thân mến sẽ bị trừng phạt.]

Siêu Giàu?

Tiếu Nhiên trầm mặc một lúc, đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm túc, vậy là mình đã xuyên sách? Còn xuyên đến một quyển tiểu thuyết Long Ngạo Thiên có rất nhiều chỗ thái quá đáng để nói??

Tiếu Nhiên là một sinh viên khoa chính quy vừa tốt nghiệp vào năm ngoái, vận may cũng không tệ lắm, mới vừa tốt nghiệp đã được nhận vào một đơn vị khá thanh nhàn trong công ty, bình thường thời gian rảnh rỗi khá nhiều, trong lúc ngâm chân dưỡng sinh, cậu thường tìm một vài quyển tiểu thuyết sảng văn để đọc giết thời gian, Siêu Giàu vừa lúc là tân sủng của cậu mấy ngày nay.

Chỉ cần nghe tên thì biết ngay, đây là một quyển kịch bản nam tần¹ đô thị sảng văn, tác giả viết văn bình thường, nội dung cũng đơn giản, cốt truyện kể về việc nam chủ Thẩm Thành Hãn giả ngầu suốt một đường, vả mặt vai ác, cùng với thu phục đủ loại mỹ nữ... Đối với một con mọt sách lâu năm như Tiếu Nhiên, loại tiểu thuyết Long Ngạo Thiên theo khuôn sáo cũ này đúng là có rất nhiều chỗ đáng bàn, nhưng mà!

¹Nam tần: chỉ những quyển tiểu thuyết mà nam sinh thích đọc, hầu hết vai chính trong đó đều là nam.

Quyển sách này đặc biệt có ma lực!

Nam chủ tính cách tối tăm, có thù tất báo, gặp phật giết phật gặp thần diệt thần, là người vừa sảng lại vừa có mìn, khiến người ta không thể nào dừng lại cho được, vì thế Tiếu Nhiên đặc biệt phạm tiện mà vừa xem một chương vừa phun tào một chương, phun tào xong thì lại rất không biết xấu hổ mà xem tiếp.

Tối hôm qua trước khi ngủ, cậu còn lưu loát viết một bình luận dài 500 chữ, thành công hoàn thành nhiệm vụ phun tào hằng ngày, còn hưng phấn xoa tay chiến với fan tận hai mươi mấy tầng lầu, rồi mới vui vẻ ngủ khò khò.

Sau đó, không có sau đó...

Tiếu Nhiên yên lặng sắp xếp suy nghĩ một phen, quyết định đi theo cốt truyện trước, diễn cho xong cảnh trước mắt, vì thế mà khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy, lời thoại của tôi là gì?"

Hệ thống 007: [Ký chủ thân mến, lời thoại của cậu là "Nè, hung dữ như vậy làm gì? Nhìn đến nỗi khiến tôi sợ wá à! Lặp lại lần nữa thì sao? Anh, Thẩm Thành Hãn, chính là bị gái điếm nuôi!"]

[Bên này kiến nghị cậu nội trong tám phút phải hoàn thành lời thoại của cậu, nếu không thì thân mến sẽ bị trừng phạt nha.]

Tiếu Nhiên thầm nhắc lại một lần: "Vẫn kịp vẫn kịp, chẳng phải chỉ là một câu này thôi sao, với tốc độ miệng của tôi còn có thể nói mấy trăm câu trong vòng tám phút nữa kìa!"

Cuối cùng, còn dành thời gian khen ngợi 007, "Thái độ phục vụ này của cậu cũng không tệ lắm."

Hệ thống 007 vô cùng vui vẻ: [Ừm ừm, nếu thân mến vừa lòng, thì có thể đánh giá năm sao cho tui ~]

Tiếu Nhiên: "......"

Hệ thống bây giờ, đều nhân tính hóa như vậy sao?

Tiếu Nhiên học thuộc lời thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Thành Hãn, trong lòng còn cảm khái đôi chút: Woa, không hổ là nam chủ, vô cùng đẹp trai!

Đương nhiên, cũng chỉ là hoạt động nội tâm mà thôi, nhưng ngoài mặt cậu vẫn rất chuyên nghiệp nói ra hai câu thoại này kết hợp với một vẻ mặt hung dữ của vai ác, hơn nữa còn tự mình làm ra giọng điệu thiếu đánh: "Nè, hung dữ như vậy làm gì? Nhìn—"

Lời còn chưa nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên một tin tức đáng kinh ngạc.

Không đúng, lời thoại này... Sao cậu lại thấy hơi quen tai vậy?

Nếu nhớ không lầm, hẳn là được xuất xưởng từ một pháo hôi não tàn trùng tên trùng họ với mình...

Trường hợp phát sinh hình như là tại một buổi vũ hội nào đó.

Thân thể Thẩm Thành Hãn có chỗ khúc chiết, mẹ là tiểu thư² của một câu lạc bộ đêm, từ nhỏ hắn đã lớn lên ở đại sảnh ca vũ, dựa vào một thân bản lĩnh (vầng sáng của nam chủ) nên có được chút tên tuổi, được vài đại lão³ thưởng thức.

²Tiểu thư: là cách gọi khác của gái.

³Đại lão: người có trình độ cao trong một lĩnh vực nào đó.

Một người không hợp luồng đột nhiên xuất hiện như vậy, thế nhưng lại đoạt hết nổi bật của các công tử bản thổ ở Hải Thành, mấy tên công tử này có thể nhịn sao, không thể nào!

Vì thế mà, xuất hiện vai ác có quyền có thế đối nghịch với nam chủ ở khắp nơi.

Đương nhiên, tác giả sẽ không để vai ác nói những lời kém duyên này, vì để thúc đẩy cốt truyện, lời thoại bèn rơi xuống đầu pháo hôi trùng tên với Tiếu Nhiên.

Những chuyện này đều không quan trọng, quan trọng là mẹ nam chủ là tiểu thư của câu lạc bộ đêm, bình sinh hận nhất người khác lấy thân thế của hắn ra để nói, cho nên những lời này vừa ra khỏi miệng, "Tiếu Nhiên" đã bị nam chủ Thẩm Ngạo Thiên... Đánh gãy hai cái chân ngay tại chỗ.

...Gãy luôn.

...Luôn.

Tiếu Nhiên giật mình một cái, sau lưng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Tui ĐM, chỉnh tui đúng không?

Nguy hiểm thật!

Tên hệ thống hố cha này, nếu như thật sự nói theo lời thoại mà nó đưa, thì chỉ sợ lúc này mình đã thành tàn phế mất rồi!

Cũng may là mình phân tích ra được sự tinh túy ngay trong thời khắc mấu chốt.

...Cũng không biết bây giờ sửa miệng có còn kịp không.

Dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Thành Hãn, trên mặt Tiếu Nhiên chậm rãi phác họa ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, cậu thong thả vươn tay, phủi nhẹ vài ba cái trên vai Thẩm Thành Hãn.

Thẩm Thành Hãn nhíu mày, mặt vô biểu tình liếc nhìn ngón tay mang theo một chút lấy lòng ở trên đầu vai.

Bên tai là tiếng cười của Tiếu Nhiên: "Anh à, nơi này có bụi."

Vì phối hợp với lời thoại, cậu còn rất chân chó mà thổi phù phù vài cái ở trên bả vai đại lão.

Thẩm Thành Hãn: "......"

Tiếu Nhiên nói xong, trong đầu lập tức vang lên một tiếng "Ting" chói tai, ngay sau đó hệ thống 007 nói: [Xin ký chủ thân mến chú ý, lời thoại của cậu sai rồi, dẫn đến...]

Tiếu Nhiên hung hăng hừ một tiếng ở trong lòng: "Câm miệng!"

Lời thoại cái cọng lông bò, nhiệm vụ mấu chốt nhất bây giờ là phải giữ được đôi chân!

Hệ thống 007: [Được rồi thân mến.]

Sau đó, hệ thống đã im lặng.

Lúc này Thẩm Thành Hãn cũng rất an tĩnh, hắn đang dùng một loại ánh mắt khó lường đánh giá Tiếu Nhiên, sau khi nhìn chằm chằm vài giây, đột nhiên hắn âm trầm bật cười, không kiên nhẫn nói: "Giở trò gì nữa đây?"

Tiếu Nhiên nhanh chóng ưỡn ngực, thật tình bảo đảm: "Tôi nào dám giở trò gì đâu Thẩm thiếu, là trước kia mắt tôi bị mù, bị mỡ heo che tâm, nên mới có thể nói năng lỗ mãng với anh như vậy, thật ra tôi nói như vậy là vì tôi ghen tị, hiện tại tôi đã sâu sắc nhận ra sai lầm của mình, biết vậy chẳng làm! Hy vọng Thẩm thiếu anh đại nhân đừng tính toán với tiểu nhân, đừng chấp nhặt tôi mà."

Thẩm Thành Hãn hơi nheo mắt.

Vốn dĩ hắn cũng không để thằng nhóc này ở trong lòng, bất quá chỉ là một con cún biết sủa mà thôi, nhưng người như hắn từ khi sinh ra sẽ không để bản thân chịu một chút ấm ức nào, con cún này làm hắn không vui, hắn cũng có rất nhiều cách khiến cậu ta trả giá gấp mười lần gấp trăm lần, khiến cậu ta khắc sâu câu biết vậy chẳng làm!

...Nhưng hắn còn chưa kịp làm gì cả, thằng nhóc này cũng đã biết vậy chẳng làm??

Tiếu Nhiên lén nhìn Thẩm Thành Hãn, OK, đại lão trầm mặc, chứng minh lời vừa rồi của mình vẫn có một tí xíu tác dụng.

Cậu suy nghĩ, quyết đoán không ngừng cố gắng, rất không biết xấu hổ mà thở dài: "Haizz, Thẩm thiếu, để tôi nói thật với anh vậy, lần đầu gặp mặt tôi đã bị tư thế oai hùng của anh thuyết phục, anh cao lớn đẹp trai, kiến thức uyên bác, mị lực bắn ra bốn phía... Đúng là, quá ưu tú mà! Đúng là nam thần trong nam thần mà! Là tôi nhịn không được mà ghen tị với anh, lại muốn để nam thần anh liếc mắt nhìn tôi nhiều thêm một lần, cho nên mới nói ra lời cầm thú đó."

Tiếu Nhiên miễn cưỡng vãn hồi hành vi não tàn trước kia của mình, sau đó quay lại: "Tuy nhiên mới vừa rồi tôi đã dừng cương trước bờ vực hoàn toàn tỉnh ngộ, nhìn thẳng vào lòng kính ngưỡng của tôi đối với anh, từ hôm nay trở đi, tôi muốn quyết tâm sửa đổi lỗi lầm, lấy nam thần làm tấm gương để trở thành một người có ích cho xã hội!"

Thẩm Thành Hãn: "......"

Nếu những lời dối trá làm ra vẻ này được nói từ miệng của người con trai khác, hẳn là Thẩm Thành Hãn sẽ khịt mũi coi thường, nên đánh gãy chân thì vẫn sẽ đánh gãy chân, nhưng người nói lời này lại là Tiếu Nhiên — Là một gay muôn thuở mà mọi người trong cái giới này đều biết — Cho nên, cũng không thể bài trừ tình huống những câu này có khả năng phát ra từ đáy lòng.

Vậy có nghĩa là, tên gay chết tiệt này nhớ thương hắn rồi.

Nhưng cũng chỉ là có khả năng mà thôi.

Tiếu Nhiên nhìn sắc mặt đại lão không ngừng biến hóa, hơi thở ngày càng áp lực của nam chủ ép cậu đến nỗi cảm thấy rất là không khoẻ, cậu khó chịu dựa vào tường cọ vài cái, cười ha ha: "Thẩm thiếu, tôi có thể đi được chưa?"

Nói xong, lại luồn qua dưới cánh tay Thẩm Thành Hãn, cẩn thận chui ra ngoài.

Thẩm Thành Hãn nhíu mày, vươn tay bắt lấy cổ tay cậu, trực tiếp kéo người lại "Tôi có cho cậu đi à?"

Trong lòng Tiếu Nhiên kêu khổ, nhưng ngoài mặt lại giả ngu: "Hả? Vậy Thẩm thiếu còn chuyện gì muốn phân phó nữa sao?"

"Muốn chạy cũng được," Giọng Thẩm Thành Hãn tùy ý, nhưng lại lộ ra sự lạnh nhạt, "Bò qua đi."

"Ha hả, Thẩm thiếu thật biết nói đùa..."

Tiếu Nhiên nói lời này xong, trong đầu vừa được yên tĩnh vài phút lại truyền đến một tiếng ting.

Hệ thống 007: [Ký chủ thân mến, bởi vì cậu không thể hoàn thành lời kịch trong thời gian quy định, cho nên bên này của bọn tôi đưa ra trừng phạt cấp A đối với cậu.]

[Nội dung trừng phạt cấp A: trong vòng 24 giờ khi cậu và nam chủ có tiếp xúc thân mật, thì thân thể sẽ sinh ra một loạt phản ứng như cả người nhũn ra, mặt đỏ tim đập nhanh, hô hấp dồn dập, sau mười giây sẽ dần giải trừ trạng thái.]

[Kiểm tra đo lường thấy rằng ký chủ có tiếp xúc tay chân thân mật với nam chủ, trừng phạt bắt đầu sau 5 giây, 5, 4, 3, 2, 1...]

Tiếu Nhiên nhìn cánh tay bị Thẩm Thành Hãn nắm lấy:???

Cái gì vậy nà???

Dấu chấm hỏi của cậu vừa mới nhú ra khỏi đầu, thân thể đã không chịu khống chế mà ngã vào lòng Thẩm Thành Hãn.

Tiếu Nhiên: Fuck á!

Thẩm Thành Hãn theo bản năng vươn bàn tay còn lại, tiếp được người sắp ngã.

Sắc mặt của Thẩm Thành Hãn dần dần khó coi: "......"

Hừ, quả nhiên là bị nhớ thương mà!

Nghĩ đến bản thân bị một tên gay nhớ thương, Thẩm Thành Hãn cảm thấy dạ dày có hơi không khoẻ, nhưng cố tình tay của hắn lại vừa vặn đặt trên eo của người này, xúc cảm mềm mại dẻo dai, xuyên qua lớp áo bằng tơ lụa hơi mỏng, chuẩn xác truyền đến đầu ngón tay của hắn.

Thẩm Thành Hãn trầm mặt, buông mạnh tay ra.

Đột nhiên không được chống đỡ, Tiếu Nhiên trơ mắt nhìn mặt mình dán lên áo sơ mi của đại lão Thẩm Thành Hãn, sau đó trượt xuống từng chút một, trên đường đi còn quét qua dây nịch của đại lão (mặt bị cọ siêu đau), còn quét qua chỗ phía dưới dây nịch..., đại lão khẽ run lên rồi hơi né ra một chút, ngay sau đó gương mặt này chạy dọc theo ống quần trái của đại lão, lấy một tư thế vô cùng vặn vẹo, thật mất mặt mà ngã xuống đất.

Thẩm Thành Hãn tức quá thành cười, nhấc chân, mũi giày bóng loáng đè ở trên vai cậu: "Tư thế bò cũng đã chuẩn bị xong rồi? Còn rất thức thời."

Cảm giác tê dại khi mũi giày va chạm bả vai lần lượt truyền đến, thân thể của Tiếu Nhiên không khống chế được mà run rẩy.

Hệ thống biến thái!

Đại lão, nói chuyện thì nói, đừng có động tay động chân được không?

Phun tào xong, Tiếu Nhiên bắt đầu rất không biết xấu hổ mà tự hỏi vấn đề bảo vệ đôi chân, nếu cậu có thể bò được, cậu thật sự sẽ không chút do dự mà bò, vấn đề là bây giờ sức lực cả người cậu như bị rút cạn, chỉ có thể cử động đầu ngón út.

Cuối cùng, Tiếu Nhiên quyết định lại nỗ lực phụ họa đại lão một chút, tiếp tục thổi một đợt rắm cầu vồng, nhưng đợi lời đến bên miệng lại hoàn toàn không có sức lực mở môi, nghẹn nửa ngày chỉ nghẹn ra một cái thở dốc yếu ớt: "Ưm ~"

Mang theo khoang khí, dường như đang nhỏ giọng nức nở.

Khóe mắt của Thẩm Thành Hãn giật mạnh: "......"

Tiếu Nhiên thong thả nhắm mắt lại, chôn mặt xuống đất như giả chết: Fuck!!!