*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
- --•---
Gần đây Thẩm Thành Hãn vô cùng bận rộn.
Tuy rằng đã đấu giá được miếng đất đường Nhân Đông, nhưng sau đó vẫn còn rất nhiều chuyện phải xử lý, cả ngày không ngừng mở các cuộc họp lớn họp nhỏ, dùng cơm xã giao, hận không thể làm liên tục 24 giờ.
Nhưng cố tình vẫn có người lâu lâu lại quấy rầy:
[Hello nam thần! Tiểu mê đệ ma quỷ của anh lại đến rồi đây!]
[Hôm nay cũng là một ngày sùng bái Thẩm thiếu nà!]
[Hôm nay vẫn còn chúc ngủ ngon chứ?? Còn không?? Còn không?? Lời kêu gọi tha thiết đến từ tiểu mê đệ hức hức hức!]
[......]
Thẩm Thành Hãn bị phiền đến mức không chịu được, thật hối hận khi add WeChat người này!
Sau khi nhịn mấy ngày, bèn trực tiếp ném điện thoại cho thư ký Vương: "Người này, kéo vào danh sách đen cho tôi!"
Thư ký Vương nhận lấy điện thoại, hơi mỉm cười như xử lý theo phép công: "Được."
Nhưng trong lòng lại đang rít gào: Ư ư rốt cuộc cũng đá người này vào danh sách đen rồi!
Mấy ngày nay điện thoại của ông chủ đã không đi theo phong cách trầm lặng như trước kia, thỉnh thoảng phải vang lên một tiếng mới chịu, lần nào mặt của ông chủ cũng cực kỳ khó coi, mọi người thầm cược với nhau, xem khi nào người này sẽ bị kéo vào danh sách đen.
Cô cũng lấy tiền lương ra lén đặt cược, chính là cược ngày hôm nay!
Ha ha ha ha ha vô mánh rồi!
Mua được đồ giống với phong cách của idol rồi ư ư ư!
Vui vẻ kéo người nào đó vào danh sách đen, thư ký Vương trưng khuôn mặt bài Poker lạnh lùng, bắt đầu sắp xếp lịch trình như thường lệ, đi theo Thẩm Thành Hãn mở họp, ghi chép lại nội dung cuộc họp, bận đến nỗi hai chân không chạm đất.
Sáng sớm hôm sau đi đưa văn kiện đã chuẩn bị cho ông chủ, vừa định xoay người, thì nghe Thẩm Thành Hãn gọi cô lại: "Chờ đã."
Thư ký Vương cung kính xoay người: "Thẩm tổng, ngài còn có gì phân phó?"
Thẩm Thành Hãn không nói gì.
Chống cánh tay lên bàn, ba ngón tay cầm điện thoại, thưởng thức một hồi.
Sau một lúc lâu, mới ném điện thoại qua: "Thả cậu ấy ra đi."
Thư ký Vương chưa get được: "Hả?"
Thẩm Thành Hãn không chơi WeChat, cũng lười phí thời gian tìm hiểu mấy thứ này, ngón tay thon dài gõ vài cái trên màn hình: "Người hôm qua bị kéo vào danh sách đen, thả ra cho tôi."
Thư ký Vương trơ mắt nhìn món đồ có cùng phong cách với idol dần dần bay đi: "...Được."
Thẩm Thành Hãn liếc cô một cái: "Thư ký Vương, cô dẫm hỏng gót giày rồi."
......
Sau khi thả người ra ngoài cả một buổi sáng, điện thoại Thẩm Thành Hãn cũng chẳng hé răng tí nào, hắn cho rằng đối phương vẫn chưa biết việc này, sau khi cân nhắc một lúc, bèn gửi cho người ta một tin nhắn: [Câm miệng.]
Mười phút trôi qua...
Nửa tiếng trôi qua...
Một tiếng trôi qua...
Tin nhắn WeChat như đá chìm đáy biển, vẫn không ai trả lời...
Thẩm Thành Hãn đang mở họp, khuôn mặt trầm xuống: "Đây là kế hoạch dự án mà cậu làm? Lấy bản kế hoạch ẩu tả như vậy lừa tôi à?"
Lâm Duyệt hít vào một hơi: "Ông chủ..."
Thẩm Thành Hãn: "Câm miệng."
Lâm Duyệt lập tức không dám hé răng, vô cùng ngoan ngoãn ngậm chặt miệng.
Thẩm Thành Hãn nổi giận: "Tôi bảo cậu câm miệng thì cậu câm miệng phải không? Sao bình thường không thấy cậu nghe lời vậy chứ?"
Lâm Duyệt: "???"
Mọi người: "???"
......
Tiếu Nhiên hoàn toàn không biết mình đã hết tội được Thẩm Ngạo Thiên phóng thích, lúc này cậu đang bận hưởng thụ thú vui tiêu tiền đây, căn bản không có thời gian xem điện thoại.
Nguyên chủ là một boy tinh tế, mỗi tháng đều phải mua mua mua, để không thay đổi thói quen sinh hoạt của cậu ấy, Tiếu Nhiên đành phải cầm tấm thẻ đen, kiêu ngạo mở ra hình thức điên cuồng mua sắm.
Hệ thống 007 vô lực phun tào:...Đành phải? Vậy cho tôi một tá "Đành phải" có được không!
Dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, Tiếu Nhiên không thiếu tiền mà chạy thẳng đến các thương hiệu hàng đầu, các mẫu mùa thu phiên bản limit của thương hiệu J hay D hay C gì đó, đều phải thử hết toàn bộ, sau đó mỉm cười nhẹ dưới sự phục vụ ân cần của chị nhân viên: "Được rồi, gói cái này lại luôn đi."
Cảm giác giả ngầu thật sướng.
Lúc Triệu Văn Đông đến đây, Tiếu Nhiên vẫn còn vui vẻ thử quần áo ở bên trong.
Hắn bắt chéo chân ngồi trên sô pha, vừa đợi vừa uống trà.
Không tới mấy phút, cửa phòng thử đồ mở ra, Triệu Văn Đông nhìn sang, tay cầm tách trà hơi khựng lại.
Tiếu Nhiên mặc một chiếc áo T shirt màu trắng đơn giản phối với chiếc quần đùi thoải mái màu be và một đôi giày thể thao màu trắng, đang đứng trước gương.
Da trắng vai gầy, tóc đen mềm mại xoã tung.
Đôi chân thẳng tắp, mắt cá chân mảnh mai yếu ớt, như thể véo một cái sẽ vỡ.
Vẫn là gương mặt kia, xinh đẹp thu hút, nhưng thần thái tươi trẻ tràn đầy sức sống lại khiến người ta không thể bỏ qua.
Tiếu Nhiên trông thanh thuần như vậy, nhưng thực chất lại lẳng lơ, liếc mắt một cái đã khiến Triệu Văn Đông ngo ngoe rục rịch, có xúc động muốn tự tay tháo gương mặt ngây ngô này xuống.
Tiếu Nhiên chú ý tới hắn đã đến, nhanh chóng hỏi: "Anh Văn Đông, bộ này thế nào, có đẹp trai không?"
Triệu Văn Đông đứng dậy, đứng sau cậu, thấp giọng ừ một tiếng: "Đẹp lắm."
Hắn cười, "Sao đột nhiên lại đổi phong cách vậy?"
Tiếu Nhiên: "Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, muốn mua vài bộ để mặc đi học."
Hiện tại nguyên chủ vẫn còn học đại học, mấy ngày tới là khai giảng năm hai, nhưng trong tủ đồ đều là quần áo trưởng thành chững chạc, nhân dịp mua mua mua, Tiếu Nhiên cũng thử vài bộ phù hợp với sinh viên đại học.
Triệu Văn Đông vẫn mỉm cười như cũ: "Phong cách này rất hợp với em, quần áo trước kia quá chững chạc, ngược lại không hợp cho lắm."
"Cà thẻ đi." Hắn vươn tay tìm ví tiền.
Tiếu Nhiên giành trước một bước, rút thẻ ra một cái vèo, "Sao có thể để anh trả, để tôi tự trả."
Triệu Văn Đông cũng không kiên trì, chỉ mơ hồ cười nói: "Đều như nhau thôi. Đi nào, đã nói là mời em ăn cơm mà."
Nhìn bóng lưng hai người dần đi xa, mấy chị gái nhân viên vô cùng ăn ý mà nhanh chóng chụm lại, mắt lấp lánh đầy vẻ tám chuyện:
"Trời ạ, chắc hai người này là một đôi rồi! Xứng quá đi!... Phong cách này, như bước ra từ truyện tranh, tôi chết mất tôi chết mất thôi!!"
"Công thụ rõ ràng quá rồi! Haizz, dáng người của cậu trai thử đồ kia, đừng nói nữa, eo thì nhỏ thon, mông cũng vểnh nữa hì hì hì... Bồ có thấy ánh mắt bạn trai cậu ấy nhìn cậu ấy không? Cứ như muốn ăn cậu ấy luôn vậy ư ư ư!!"
"Đừng nói nữa, thanh máu của chị đây cạn rồi!!"
"......"
Mua quần áo xong rồi, Tiếu Nhiên dẫn Triệu Văn Đông đến cửa hàng nội thất ở lầu 5, chuẩn bị mua một số đồ dùng trên giường, sau khi khai giảng là có thể dùng cho giường trong ký túc xá luôn.
"Ở ký túc xá?" Triệu Văn Đông nghi hoặc, "Anh nhớ em vẫn luôn ở nhà mà, sao lại đột nhiên muốn ở ký túc xá?"
Tiếu Nhiên lập tức buồn bực, "Học kỳ sau không muốn trốn học nữa, buổi sáng có tiết, ở ký túc xá cũng sẽ thuận tiện hơn."
Học kỳ trước nguyên chủ đã bỏ rất nhiều tiết, cuối kỳ trượt hai môn, cần phải thi lại, may mà cậu học cùng ngành với nguyên chủ, nếu không vừa khai giảng đã phải thi lại, ai mà chịu cho nổi.
Cậu cũng không biết sau này có thể trở về được hay không, nếu như không thể quay về, cậu cũng phải hoạch định tương lai cho mình.
Đầu tiên là học tập đàng hoàng, bảo đảm môn nào cũng đạt, thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp, về sau còn có thể thi vào một đơn vị hay là gì đó.
...Dùng tới một thân kỹ năng của mình!
Nhưng nếu vậy, thì không thể ăn được món ngon do thím Lưu nấu, có hơi chán nản.
Sau khi mua đồ dùng trên giường xong, cũng đã sắp đến giờ cơm, Tiếu Nhiên mua đồ hết một buổi sáng, hai chân vừa nhức vừa đau, hoàn toàn không thể hiểu được thú vui thích đi dạo phố của nguyên chủ.
Cũng may Triệu Văn Đông đã chu đáo đặt trước một nhà hàng ở gần đây, mông Tiếu Nhiên vừa ngồi vào chỗ, chuẩn bị gọi điện thoại cho thím Lưu, nhờ bà lấy quần áo mà trung tâm thương mại giao đến.
Vừa lấy điện thoại ra nhìn, lập tức vui vẻ rồi.
Quáo quào quáo quào quáo quào!
Nhìn xem cậu lướt thấy cái gì đây này!!
Ngạo Thiên thả cậu ra khỏi danh sách đen rồi, còn gửi! Tin! Nhắn! Cho cậu!!
Dù chỉ có hai chữ: Câm miệng.
Nhưng mà___
[Thẩm thiếu, hai chữ này đặc biệt hàm súc, người biết cách làm cho người khác câm miệng, nhất định phải rất quyết đoán, có năng lực điều hành nhạy bén, chỉ có hai chữ, ngắn gọn nhưng lại không mất đi khí độ, vô cùng có phong thái của một lãnh đạo doanh nghiệp, thậm chí tôi còn nhìn thấy sự ra đời của Buffett¹ ở Hoa Quốc.]
¹Warren Buffett: một doanh nhân người Hoa Kỳ, được tạp chí Forbes xếp ở vị trí người giàu thứ bảy thế giới với tài sản ước chừng 100,6 tỷ USD tính đến tháng 04/2021.
[Thật hâm mộ nhân viên của công ty anh nha, bọn họ có thể nhìn thấy phong thái của Thẩm thiếu bất cứ lúc nào.]
[Nghĩ vậy tôi đã chua thành chanh rồi.jpg]
[Khóc như một con cún hai trăm cân.jpg]
Tiếu Nhiên dùng hết sức mạnh hồng hoang, nịnh nọt vô cùng chân thật, ngón tay cũng sắp chọt hỏng rồi.
Trước khi gói meme tiếp theo được gửi đi, khung thoại đã nhảy ra một hàng chữ.
Thẩm Ngạo Thiên: [Sân golf hồ Tử Đồng.]
Tiếu Nhiên: [Hả??]
Thẩm Ngạo Thiên: [Chẳng phải muốn nhìn thấy phong thái của Buffett sao?]
Tiếu Nhiên: [Ahhhhh]
Thẩm Ngạo Thiên: [9 giờ sáng ngày mai.]
A a a a a!!!
Cứ vậy mà đã xác định thời gian gặp mặt nam chủ, Tiếu Nhiên siêu vui vẻ, suýt nữa đã cầm điện thoại hôn cái chụt rồi.
Cậu cảm thấy nam chủ khá có hảo cảm với mình, ít nhất cũng không quá chán ghét, bằng không cũng sẽ chẳng chủ động hẹn mình ra gặp mặt đúng không?
Nghĩ vậy, Tiếu Nhiên càng cười vui vẻ hơn.
Nhìn bộ dáng cậu ôm điện thoại cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt, Triệu Văn Đông cảm thấy có hơi chói mắt, "Nhiên Nhiên?"
Tiếu Nhiên không nghe thấy...
Cậu còn đắm chìm vào niềm vui sướng khi có quan hệ □□ với nam chủ.
Nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng Triệu Văn Đông sắp không giữ được rồi, cất cao âm lượng, "Nhiên Nhiên?"
Rốt cuộc Tiếu Nhiên cũng hoàn hồn: "Hả? Anh Văn Đông kêu tôi sao?"
"Em muốn ăn gì?" Triệu Văn Đông chỉ thực đơn, sau đó nâng tách trà lên, đặt ở bên môi như thể che giấu, thản nhiên hỏi: "Nhắn tin với ai à?"
Tiếu Nhiên thầm nhớ kỹ thời gian gặp mặt, rồi mở Baidu ra tìm tòi địa chỉ, khóe mắt treo một nụ cười sáng long lanh: "Buffett."
Triệu Văn Đông: "???"
Mắt Tiếu Nhiên lấp lánh: "Chính là Thẩm Thành Hãn! Buffett của Hoa Quốc! Ánh sáng của Hải Thành!"
Triệu Văn Đông: "............"
Tiếu Nhiên mở thực đơn ra, bắt đầu gọi món: "Hôm nay muốn ăn chút rau dưa màu xanh²! Đậu que xào, bạch chước phụng vĩ³, thịt thái sợi xào ớt xanh... Anh Văn Đông, anh gọi món không?"
²Màu xanh: ám chỉ việc bị cắm sừng.
Sau khi Triệu Văn Đông im lặng một lúc lâu: "Thêm một phần tôm đỏ Argentina đi."
"Ồ, món này cũng không tệ." Tiếu Nhiên vui vẻ khép thực đơn lại, "Thêm chút mù tạc nữa đi, hoàn mỹ!"