Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 17




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 17

__________

Sau khi chuyện này kết thúc, trường học cũng đã khôi phục lại trạng thái yên bình trước đây. Mỗi người đều chấp nhận việc Ngôn Trăn chính là chủ nhân của quyển sách linh tinh đó. Mặc dù nó không phải đúng nghĩa là quyển sách linh tinh, nhưng nhiều người nhiều miệng, cũng có nhiều người nói xấu sau lưng, truyền bá những tin đồn nhảm nhí hoặc thậm chí còn tệ hơn.

Sáng nay Ngôn Trăn đến trường, không biết có phải ảo giác hay không mà nàng luôn cảm thấy các bạn luôn nhìn chằm chằm mình, thậm chỉ có người còn chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nàng cảm thấy kỳ lạ, trừng mắt nhìn những bạn học xa lạ đang đánh giá mình, tức giận mà rống lên: "Các cậu bị tôi hút hồn đúng không?" Mấy bạn học đứng đó nhiều chuyện đành phải né nàng ra.

Nàng vác balo vào lớp, kiêu ngạo mà ngồi xuống. Các bạn trong lớp vốn đang chơi đùa, vừa nhìn thấy nàng thì đều trở về chỗ ngồi.

"Mẹ kiếp, có cần phải lộ liễu như vậy không?" Nàng nghi ngờ nhìn xung quanh, liếc qua vị trí Cố Thanh Hà, cô còn chưa đến lớp, đành phải túm Chung Trạch Hàn đang vẽ, hỏi: "Này, cậu có biết đang xảy ra chuyện gì không?"

Chung Trạch Hàn quay đầu, hạ giọng nói với Ngôn Trăn: "Tôi nghĩ cậu không nên biết thì tốt hơn."

Ngôn Trăn cau mày, Chung Trạch Hàn đã nói như vậy thì làm sao nàng không quan tâm được, "Này, nói đi, tôi có thể chịu được." Chà, nàng cũng đã chuẩn bị xong với mấy chuyện tồi tệ sẽ lần lượt kéo đến.

Chung Trạch Hàn liếc nhìn Ngôn Trăn, nói: "Cậu nói đấy nhé." Nói xong, Chung Trạch Hàn lấy điện thoại ra chuẩn bị mở.

"Cậu sắp chết, ở lớp mà dám lấy điện thoại ra, cậu nghĩ chủ nhiệm Tần không bắt được đúng không?" Ngôn Trăn lanh lẹ chắn lại cho Chung Trạch Hàn, ra hiệu cho đối phương cất điện thoại vào.

"Nha, cậu quên hôm nay chủ nhiệm phải đưa mọi người vào thành phố thi sao? Không kiểm tra được." Chung Trạch Hàm lẩm bẩm, lặng lẽ lấy điện thoại, đăng nhập vào trang Tieba của trường.

"Ừ." Ngôn Trăn nhớ ra, trong khoảng thời gian này, Cố Thanh Hà và Lục Vãn Vãn đều bị nhà trường bắt lại mỗi tối để kèm môn vật lý nhằm tham gia cuộc thi được tổ chức trong thành phố năm nay. Cố Thanh Hà đã được chọn, cũng không có gì ngạc nhiên. Nhưng không nghĩ tới Lục Vãn Vãn cũng bị hốt, không ngờ ngày thường Lục Vãn Vãn toàn nói mấy chuyện không đâu lại giỏi vật lý như vậy.

Hai trong số năm học sinh được chọn trong lớp có mối quan hệ tốt với nàng, nghĩ đến điều đó Ngôn Trăn khá tự hào.

"Ngôn Trăn, làm gì cười như điên vậy?" Chung Trạch Hàn bất đắc dĩ nhìn người bạn cùng bàn bên cạnh. Tình huống rõ ràng là lửa đốt đến lông mày nhưng nàng vẫn cười nổi, Chung Trạch Hàn điên cuồng bấm điện thoại, nhưng không hiểu trang web xảy ra chuyện gì, nó bị kẹt. À, chắc bây giờ có nhiều người truy cập nên sập rồi, thật sự quá thảm.

Ngôn Trăn vừa cười vừa nói: "Cố Thanh Hà và Lục Vãn Vãn đều tham gia cuộc thi vật lý ngày hôm nay. Cả hai đều là bạn tốt với tôi, cậu nói xem nhân duyên tôi thật tốt có phải không?"

Chung Trạch Hàn liếc nhìn nàng, dội một gáo nước lạnh: "Lục Vãn Vãn thân với cậu thì tôi không có ý kiến, nhưng cậu với Cố Thanh Hà? Tôi không thấy vậy."

Ngôn Trăn đấm Chung Trạch Hàn một cái, giận dữ nói: "Trước đó không phải cậu nói hai chúng tôi dính nhau như sinh đôi sao?"

Kia, không phải cậu luôn bám lấy Cố Thanh Hà sao... Chung Trạch Hàn lẩm bẩm trong lòng, sợ nói ra sẽ bị đánh nên mới kìm lại. "Này, đừng nói tới mấy cái đó, xem cái này trước."

Chung Trạch Hàn đưa điện thoại cho Ngôn Trăn, Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc rồi cười lớn: "Cậu thấy người này giống tôi không?''

"Tôi không thấy giống cậu lắm." Chung Trạch Hàn thành thật trả lời.

Ngôn Trăn cười khẩy, lướt lướt điện thoại.

Trên Teiba của trường, tiêu đề bài viết được nhiều người truy cập nhất là [Nhân vật phong tao độc lãnh đứng đầu ban, các bạn mau vào xem nhé.] Những dòng chữ bắt mắt, khi click vào sẽ thấy đối phương lấy nhân cách của cả nhà mình đảm bảo, bản thân nói đều là sự thật, có ảnh chứng minh.

Có một số khuôn mặt, mơ hồ đến ngay cả mẹ nàng cũng không nhìn ra. Trong ảnh là một cô gái ăn mặc hở hang, đang ôm vài thanh niên trên đường. Bức ảnh cuối là một cô gái bị chàng trai ôm eo chụp ảnh. Bên dưới có mấy chữ do người viết nói, đại khái là đối phương không chút khách khí mà gọi cả tên họ, nói đó là Ngôn Trăn, học lớp 2, không chỉ đọc sách linh tinh trong lớp mà còn giao du với thanh niên lêu lổng, cư xử không đúng mực và dính líu đến đủ thứ việc suy đồi đạo đức.

"Này, còn bảo tôi "suy đồi đạo đức", tôi có nền tảng đạo đức khá tốt đấy." Ngôn Trăn cười lạnh, không hiểu tại sao mấy người này lại dùng cách này nhắm vào nàng.

Chung Trạch Hàn lấy điện thoại di động kéo xuống, phía dưới có rất nhiều người "hiểu chuyện" để lại bình luận, để lại lời lẽ nhục mạ, yêu cầu nhà trường điều tra nghiêm minh, toàn là mấy lời ác độc. Chung Trạch Hàn không muốn cho Ngôn Trăn xem nên lấy điện thoại lại.

"Ngôn Trăn, phải làm sao bây giờ?" Chung Trạch Hàn nhìn Ngôn Trăn, cười cười lắc đầu, sợ đối phương bị kích thích nhưng không biết an ủi ra làm sao.

Ngôn Trăn thở dài, nói thật thì nàng cũng buồn bực, nàng quay qua hỏi Chung Trạch Hàn, "Tôi chỉ thắc mắc thôi, tôi đến đây cũng không lâu, cũng không cản đường ai. Tôi thật sự không hiểu như nào mà chọc người đỏ mắt, sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để vu khống tôi. Chẳng lẽ là vì tôi quá xinh đẹp sao..."

Chung Trạch Hàn cũng không hiểu nổi, kỳ thật ngồi chung với Ngôn Trăn lâu như thế, Chung Trạch Hàn khá thích tính tình của Ngôn Trăn. Không hiểu sao có người làm như vậy để vu khống nàng, nhưng lòng người khó đoán, bản thân Chung Trạch Hàn cũng không phải chưa từng thấy qua.

"Đôi khi, mình tốt đến đâu thì cũng sẽ có những người hẹp hòi, xấu xa luôn tìm cách vùi lấp cậu. Ngược lại những người luôn tin tưởng cậu thì sẽ mãi tin cậu, nên dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn luôn ủng hộ, tin tưởng cậu." Chung Trạch Hàn cộc lốc nói ra, sau đó còn vỗ vỗ ngực với Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nói đùa: "Cậu thật sự tâm hữu mãnh hổ, tế khứu sắc vi* quá nghĩa khí!" Nàng ngồi trở lại ghế, thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nghe Chung Trạch Hàn an ủi thì cũng thấy tốt lên nhiều.

"Vậy tiếp theo cậu định làm gì?" Chung Trạch Hàn hỏi, sau đó nhìn về phía các bạn cùng lớp xung quanh, bài đăng này có thể là do một người trong lớp đăng lên.

Ngôn Trăn nhìn xung quanh, chậm rãi phun ra một chữ: "Chờ."

Cứ như vậy mà trải qua một buổi sáng. Giáo viên vẫn đến lớp dạy, học sinh cũng lắng nghe như thường. Dường như không ai đến tìm nàng, cũng không ai nghị luận về chuyện đó. Càng không có mấy học sinh lớp khác đến nhiều chuyện, mọi thứ thoạt nhìn rất bình thường.

Khoảng ba giờ chiều, Ngôn Trăn nhìn thấy một vài người trong nhóm đi thi trở về, người thứ hai bước vào là Cố Thanh Hà. Dây thần kinh căng thẳng của nàng đã dịu đi rất nhiều khi nhìn thấy Cố Thanh Hà.

Nghĩ đến cái ôm nhẹ nhàng lần trước, trong lòng Ngôn Trăn ngập tràn hạnh phúc, mặc dù hôm nay xảy ra chuyện gièm pha như vậy.

Nàng nhìn Cố Thanh Hà vẫn mặc đồng phục gọn gàng như cũ, nhưng hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cao, trông đặc biệt tràn đầy sinh lực. Nàng nhìn người kia đi tới, liền vẫy tay chào.

"Cố học bá, sao về sớm vậy?" Ngôn Trăn quay người lại nhìn Cố Thanh Hà.

Cố Thanh Hà dọn balo rồi treo lên, quay đầu nhìn Ngôn Trăn nói: "Thi xong rồi nên về."

"Ừ, kết quả thế nào?" Ngôn Trăn hỏi tiếp.

Cố Thanh Hà nhìn nàng, đột nhiên im lặng. Cô cảm thấy hôm nay Ngôn Trăn có chút mất tự nhiên, dừng lại vài giây, nhẹ nhàng hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ngôn Trăn buồn cười trêu ghẹo cô: "Chuyện gì là chuyện gì. Tôi còn đang nghĩ các cậu về vừa đúng lúc. Tiếp theo là tiết thể dục."

Cô nhìn Ngôn Trăn không nói gì. Cố Thanh hà cho rằng mình nhìn lầm, nên cũng không lo lắng nữa.

"Sao không đi rửa mặt trước đi. Tôi thấy trên trán cậu toàn là mồ hôi, còn mặc đồng phục kín mít. Cậu thấy không, Lục Vãn Vãn về thì đã cởi áo khoác ra liền."

Ngôn Trăn nói như vậy, nàng không biết rằng đối với người khác nghe thì có vẻ hơi nũng nịu. Cố Thanh Hà cũng cảm thấy hơi nóng, liền tháo kính ra, cởi áo khoác treo lên ghế, nói với Ngôn Trăn: "Vậy tôi sẽ đi rửa mặt."

Gia hoả này thế mà lại báo cáo với nàng. Ngôn Trăn đột nhiên cảm thấy tính tình của Cố Thanh Hà khá đáng yêu, tại sao người này thật thà, ngây ngốc như vậy, bản thân nóng cũng không biết. Ngôn Trăn cẩn thận cầm kính của Cố Thanh Hà, xin giấy lau kính của Chung Trạch Hàn để lau.

"Ngôn Trăn, cậu cho rằng Cố Thanh Hà biết cậu là loại người như vậy, còn sẽ để ý tới cậu sao?"

Ngôn Trăn đang lau kính, trước mặt truyền đến âm thanh chán ghét. Giương mắt nhìn thì thấy người mình không có ưa, không để ý tới, lau kính cho Cố Thanh Hà rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.

"Trạm Văn, cậu nói Ngôn Trăn như vậy là có ý gì?"

Đúng vậy, Liêu Dĩnh cũng đi thi nên có thể giả vờ không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ngôn Trăn nhìn lên, nhìn hai người này hát tuồng. Thành thật mà nói, nàng nghi ngờ mấy người này đã làm việc đó, nhưng nàng không có bằng chứng.

Trạm Văn giả vờ kinh ngạc nhìn Liêu Dĩnh, sau đó vẻ mặt có chút chán ghét mà nói: "Liêu Dĩnh, cậu đi thi nên không biết, Ngôn Trăn bây giờ nối tiếng lắm. Người ta bảo là mặt ngoài thanh thuần bên trong...bẩn thỉu."