Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 73




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 73

__________

Bên này, Cố Thanh Hà đang cầm điện thoại ấn vào vị trí Đàm Hằng gửi qua. Mặc dù gọi điện Ngôn Trăn không trả lời nhưng Đàm Hằng báo vị trí nên cô cũng yên tâm. Nàng đang làm gì? Vẫn phải quay sao?

Cô không biết quay quảng cáo mất nhiều thời gian thế, mà còn là quảng cáo trang sức nên Ngôn Trăn chắc phải mặc đẹp, chắc chắn khí chất rất tốt, nhưng mà hôm nay cũng là ngày cuối, chắc cũng xong.

Mà chiều nay cô cũng muốn tạo bất ngờ cho Ngôn Trăn.

Gần bốn ngày rưỡi không gặp, Cố Thanh Hà cũng không biết làm sao mà mình có thể sống sót qua mấy ngày dài đằng đẵng kia, cô cũng nhớ Ngôn Trăn quá nên đã chạy đến Bành Thành.

Hôm qua cô bảo sáu giờ nhưng giờ đã đến, sớm hơn hai tiếng, chắc Ngôn Trăn cũng không biết lúc này cô đến rồi mà Đàm Hằng có lẽ cũng không nói cho nàng.

Đương nhiên, nếu Ngôn Trăn xuất hiện lúc này cũng chưa chắc rằng cô có thể lao tới, đầu tiên phải đẩy biển fan ra đã.

Ngôn Trăn luôn mê người như vậy, đi đến đâu cũng có vô số người vây quanh.

Cố Thanh Hà nghĩ thế lại vô thức mỉm cười, người trong lòng cô lại là siêu cấp minh tinh nha, này quá là kịch tính đi.

Không gặp nhau bốn ngày rưỡi mà như cách xa cả thế kỷ. Mặc dù mỗi ngày hai người đều gọi video, cô còn lên mạng tìm hết mọi thứ về Ngôn Trăn, nhưng sao đi nữa cũng không đủ để an ủi trái tim điên cuồng nhớ mong.

Vì thế cô lái xe đến bãi đỗ gần đó rồi nghĩ sẽ đi tìm Ngôn Trăn. Lý do rất đơn giản, trong nhà hết đồ ăn, cô định ăn tối ở đây với nàng, trong khung cảnh trang trọng, lãng mạn như này.

Không biết có phải ảo giác hay không mà thỉnh thoảng có mấy người đi đường như cứ đang lo gì đó.

Cô đi theo đám đông, nhìn thấy bên kia có một nhóm người đang tụ tập, hơn nữa còn có loa báo động vang lên, Cố Thanh Hà nhìn xong lại cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra.

Cô không phải người thích xem chuyện náo nhiệt nhưng lại có cảm giác bất an, cái cảm giác này khiến cô lại tăng tốc độ bước chân, tiến lại chỗ đó, nhưng cho đến khi nhìn thấy thì cả người cô đông cứng như ở hầm băng, lạnh thấu xương.

Người đang đứng trên tòa nhà kia không phải ai khác mà là Ngôn Trăn.

Ngôn.... Trăn.

Nàng đang run rẩy đứng trên đó, một người đàn ông đang chĩa súng vào người nàng, từng bước từng bước ép nàng. Nhiều chuyện khó lường có thể xảy ra trong nháy mắt, từng giây, từng giây, Ngôn Trăn bị đẩy từ lầu sáu xuống dưới, cả người nàng đổ gục trước mắt Cố Thanh Hà.

"Ngôn Trăn!!!!!!!!"

Cố Thanh Hà mở to mắt, trong tay cô vẫn cầm điện thoại, đầu óc như kiểu thiếu không khí, như ngạt thở, cô không biết được chuyện gì đang xảy ra.

Cô đứng ở ngã tư, cách toà nhà kia một khoảng, nhưng khoảng cách ngắn như vậy cô cũng không bước đi nổi, trực giác của bác sĩ, trực giác của bác sĩ đâu.

Cơ thể lại bị ai đó va vào, cô suýt ngã xuống đất, nhưng cú va chạm đó cũng khiến cô khôi phục ý thức, cô lao về đám người kia như phát điên, tiếng người, tiếng súng, tiếng còi cảnh sát... tràn ngập màng nhĩ.

Cùng với dòng máu đỏ khủng khiếp lan ra đất.

"Tôi là bác sĩ, xin cho qua, đó là bạn tôi, làm ơn cho qua..."

Cố Thanh Hà điên cuồng đẩy đám đông cùng nhân viên mặc đồng phục cảnh sát, ai cũng kinh ngạc với sự xuất hiện của người mặc đồ đen này, cô cứ chen qua đám đông còn đẩy ngã mấy người cao khoẻ. Cô không màng gì cả, còn mạnh mẽ kéo mấy thanh rào chắn cản trở rồi lao thẳng vào nạn nhân đang nằm trên mặt đất.

"Ngôn Trăn... Ngôn Trăn... nhìn tôi, làm ơn... nhìn tôi... xin cậu..."

Cố Thanh Hà cứ lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa mà chỉ bản thân cô nghe được, cô quỳ gối xuống cạnh nàng, đôi mắt đã đỏ hoe, tay cũng run rẩy ôm lấy đầu Ngôn Trăn, trán đối phương nhuộm đỏ máu, cổ, vai, ngực đều đẫm máu như nào.

"Không... Đừng... Ngôn Trăn... Tỉnh lại... Ngôn Trăn mau tỉnh lại..."

Mặc dù cảnh tượng đẫm máu xuất hiện một cách rất kỳ lạ, nhưng Cố Thanh Hà cũng bị nó làm cho phát điên, cô không có nhiều thời gian suy nghĩ đang định xé quần áo Ngôn Trăn để cầm máu.

"Dừng dừng dừng!!!". Ngôn Tình Hài

Một tiếng rống điên cuồng cùng tiếng còi mãnh liệt kích động trái tim đám đông.

Một người đàn ông thấp béo mặc áo thun rộng rãi cầm loa vừa chạy vừa thở.

Phía sau còn có mấy người, bọn họ trố mắt nhìn nhau, cái Trình Giảo Kim nửa mùa này là ai vậy?

"Xin hỏi, cô là ai vậy?"

Đạo diễn Trương Đình chống nạnh, ông đẩy kính lên nhìn về cô gái mặc đồ đen đang quỳ bên cạnh Ngôn Trăn. Người này rất lạ, cũng đâu phải diễn viên quần chúng, vai phụ cũng không, nhưng cái màn vừa rồi lại rất cảm động nha. Nếu không phải đối phương muốn xé đồ ảnh hậu thì bọn họ chắc cũng không kêu ngừng.

Ai đi cửa sau mà xếp cái vị này vậy? Quần gì đây?

Cố Thanh Hà nghe người đàn ông đầu trọc nói xong lại nhìn về mấy người xung quanh. Tâm tình đang cực kỳ bi thương nên cô chỉ có thể ép mình bình tĩnh, sau đó lại đưa tay ra bắt mạch, mạch vẫn đập bình thường.

Ngôn Trăn đang nằm trên đất cũng mở mắt ra, xong, giờ nàng muốn đào cái hố chui vô.

Cảnh tượng xấu hổ như thế làm nàng hết muốn làm người. Nàng, một đại minh tinh, đang giữ vai trò khách mời để đi diễn lại gặp được điều kỳ diệu như này...

Còn nữa, vừa rồi nàng bị doạ muốn chết, nàng sợ quá sợ, ai mà biết Cố Thanh Hà lại lòi ra đâu, sau đó người này còn lao như điên đến chỗ nàng, mà đạo diễn không kêu ngừng thì sao nàng dám ngừng, chỉ nằm đó chấp nhận số phận rồi giả chết.

Nàng mở to mắt nhìn Cố Thanh Hà, hai người bốn mắt nhìn nhau. Mà nàng lại thấy Cố Thanh Hà cao quý như thần lần đầu tiên bất lực cùng tuyệt vọng như vậy.

Ngôn Trăn nhất thời lại cảm thấy đau lòng, nàng muốn mở miệng nhưng xung quanh nhiều người quá nên cũng chẳng biết nói gì.

Cố Thanh Hà nhìn nàng, cô hít một hơi, buông bỏ mọi căng thẳng cùng bất lực sau đó vươn tay ôm eo Ngôn Trăn rồi nâng nàng dậy, trước sau vẫn im lặng không nói.

Ngôn Trăn vội mở miệng, nàng biết Cố Thanh Hà không muốn bị người vây quanh, cũng không muốn nhiều người xem việc đột xuất lần này, "Đạo diễn Trương, đây là bạn tôi, có chuyện ngoài ý muốn nhưng cũng giải quyết xong rồi, trước hết..."

Đạo diễn Trương hiểu, nhanh chóng bảo nhóm G sơ tán đám người kia.

Ngôn Trăn đứng dậy, Cố Thanh Hà cũng chẳng nề hà nhân viên mà giơ tay ra đỡ Ngôn Trăn, tất nhiên cô chả để ý đến tay mình đã dính đầy "huyết tương".

"Cậu chờ tôi một lúc." Ngôn Trăn an ủi Cố Thanh Hà, chuẩn bị nói một tiếng với đạo diễn Trương.

Cố Thanh Hà vì chữ "chờ" mà trong lòng run lên, cô không nghe nổi Ngôn Trăn nói thế.

Cô vẫn kiên nhẫn gật gật đầu rồi đi đến một góc.

Ngôn Trăn cứ nhìn Cố Thanh Hà, nàng lo, nhưng bây giờ vẫn phải giải thích tình huống đột ngột với đạo diễn trước. Dù sao cảnh này là điểm nhấn hơn nữa cũng phải để lại mặt mũi cho Úc Quỳnh nên nàng phải chịu trách nhiệm đến cùng.

"Đạo diễn Trương, việc này là do tôi, lát nữa chúng ta lại quay sau, tôi bảo trợ lý mua đồ ăn cùng nước cho mọi người, thực xin lỗi." Ngôn Trăn đi thẳng vào chuyện, nàng không ngại lăn thêm lần nữa tuy việc treo dây thép cũng không dễ chịu mấy.

"Không, không cần đâu. Tôi nói rồi em với Úc Quỳnh đều là người tôi tin tưởng, hơn nữa ngã xuống cũng không bị NG. Còn..." Đạo diễn Trương tiếp tục tán gẫu cùng ảnh hậu Ngôn: "Còn người bạn của em, tôi thấy rất dễ uốn nắn đó, vốn tưởng là cái tên không liên quan nào đó đưa vào, tôi không chịu đâu, nhưng không ngờ lại là hiểu lầm haha."

"Cậu... cậu ấy rất ít khi như vậy. Tóm lại là đồ ăn thức uống tôi sẽ lo, cảm ơn đạo diễn Trương, tôi đi trước." Ngôn Trăn nhanh, gọn, lẹ, nàng đang nóng lòng nói rõ với Cố Thanh Hà.

Cảnh quay kết thúc nên ai cũng bận rộn dọn đồ, không ai để ý đến bóng đen trong góc.

Ngôn Trăn thả chậm bước chân rồi đến gần đối phương, nàng thế lại nhìn thấy người cứng như thép kia trộm lau nước mắt.

Thấy vậy Ngôn Trăn cũng chua xót trong lòng, nàng không đành lòng Cố Thanh Hà như vậy.

"Tiểu Cố." Nàng cẩn thận gọi.

Nghe thấy nên Cố Thanh Hà cũng ngẩng đầu, lau mặt rồi đeo lại kính, sau đó quay đầu nhìn nàng.

Ngôn Trăn thấy khoé mắt Cố Thanh Hà hơi đỏ, nàng vội an ủi cô: "Không sao, không có việc nha, Tiểu Cố ơi, bây giờ không sao rồi."

"Không có việc gì? Sao lại không có việc gì?!" Cố Thanh Hà nắm vai nàng, cô cúi đầu nhìn Ngôn Trăn, giọng cô như đang kìm nén, vô cùng thống khổ: "Ngôn Trăn, cậu biết... cậu biết tôi thế nào khi nhìn thấy cậu ngã trước mặt tôi không?"

Ngôn Trăn đơ người, người trước mặt nàng chưa bao giờ như thế này. Lần đầu sau ngần ấy năm nàng nhìn Cố Thanh Hà kích động như vậy, thậm chí còn rống lên với nàng.

Ngôn Trăn bị Cố Thanh Hà nắm đến phát đau, thế nhưng nàng chỉ dịu dàng nhìn đối phương, nở nụ cười với cô: "Cậu xem này, không phải bình thường sao? Cậu không nghĩ tôi đang đóng phim rồi..."

Cố Thanh Hà mím chặt môi, im lặng lắc đầu: "Tôi thấy..." Cuối cùng cô cũng buông tay, vô lực tựa đầu vào vai Ngôn Trăn, ép mình không rơi nước mắt, giọng nói cứ run run: "Lúc đó, toàn bộ thế giới như đã chết, mọi thứ..."

Ngôn Trăn không nói nên lời, chỉ có thể ôm chặt người trước rồi yên lặng vỗ lưng cô, Cố Thanh Hà đang run lên.

"Tôi chỉ... Xin lỗi, xin lỗi vì làm khó cậu rồi." Cố Thanh Hà cưỡng ép mình cố gắng bình tĩnh. Chẳng ai hiểu được trái tim cô lúc đó, đến cả cơ thể cô cũng như bị người chia năm xẻ bảy. Cô có thể giải quyết những cuộc phẫu thuật tim phức tạp, cô tự hào với sự điềm tĩnh của mình, cô tự chủ trước mặt tất cả bệnh nhân. Nhưng vừa rồi cô lại mất đi sự chuyên nghiệp của một bác sĩ.

Ngôn Trăn là tử huyệt của cô, cô biết rõ từ lâu.

Nếu chuyện vừa rồi là thật...

Cô, Cố Thanh Hà cũng sẽ kết thúc luôn cuộc đời mình.

__________

Bà Têy:

Ngôn Trăn không biết lúc mình rơi xuống thì Cố Thanh Hà đã hoảng sợ và bất lực như nào.

Nếu dùng một câu để miêu tả về tình cảm Cố Thanh Hà đối với Ngôn Trăn thì có lẽ là: "Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền" (Lên tận trời cao xuống đất sâu) - Trường Hận Ca

_________

Hôm qua không có truyện do mình off, mà ngày off mình sẽ nằm trên sofa nguyên ngày sau đó mở tivi nghe nhạc, cứ có mấy bài nghe nguyên ngày rồi đi gội đầu 🥲