Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 81




Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương: 81

__________

Căn bản Cố Thanh Hà đâu nghe được nàng nói gì, cô cứ dùng sức giữ gáy Ngôn Trăn, ép Ngôn Trăn ngã về sau tựa lưng sofa, Ngôn Trăn chỉ có thể mặc đối phương, mồ hôi lấp lánh đang chảy xuống cổ nàng.

Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn từ trên xuống, mắt sắc như dao, phảng phất muốn cắt xuyên tầng tầng lớp lớp mềm mại của Ngôn Trăn, xâm nhập vào nội tâm không thể che giấu.

Ánh mắt cô dừng trên môi nàng, đôi môi vì cô cắn mà đỏ hơn, lúc này Cố Thanh Hà mới ý thức được cô mất khống chế, cô đầy yêu thương chạm vào mặt Ngôn Trăn. Một chuỗi nụ hôn nhẹ nhàng từ trên trán lướt xuống mũi cùng cổ, giải thoát Ngôn Trăn ra khỏi cơn bão hít thở không thông.

Được Cố Thanh Hà dịu dàng chăm sóc, Ngôn Trăn cảm động vô cùng, nàng không nghĩ ngợi mà cởi luôn quần áo vướng trên tay, vòng qua cổ đối phương làm nụ hôn thêm sâu.

"Cậu muốn không?" Cố Thanh Hà khàn giọng hỏi Ngôn Trăn, cô khống chế sự tự chủ cuối cùng, bây giờ thực sự muốn làm nàng nhưng cô không muốn Ngôn Trăn bị ép buộc.

Ngôn Trăn mở đôi mắt mờ sương, bực bội nhìn chằm chằm vào gia hoả siêu "lễ phép", Cố Thanh Hà luôn luôn như vậy, giảo hoạt, đáng ghét, cô cởi cũng cởi rồi nhưng giờ còn hỏi cái chuyện này nữa.

"Cậu nói nghe coi? Cậu chờ gì nữa?" Ngôn Trăn mắng người theo bản năng.

Trời đất ơi, sao có cảm giác nàng đang mời Cố Thanh Hà làm nàng vậy nè! Đúng rồi, bây giờ đó! Làm đi! Làm liền!!

Ngôn Trăn thực sự muốn đào cái hố chui vào, thục nữ gì gì đó, đi gặp quỷ dùm!!

Có thể thấy được sau khi nàng nói xong, cặp mắt lạnh lùng tràn đầy dục vọng của Cố Thanh Hà hiện lên vẻ sung sướng tột độ, cô biết, không còn đường nào lui nữa rồi, nhưng cho dù Cố Thanh Hà muốn dừng thì Ngôn Trăn cũng không cho.

Nàng chủ động cởi áo Cố Thanh Hà, chiếc cổ trắng nõn vì máy sưởi nóng rực trong nhà cùng loạt dây dưa vừa rồi mà lấm tấm mồ hôi, càng nhìn càng làm người mê.

Nàng là của cô, mãi mãi của cô.

Cố Thanh Hà cúi đầu cắn nhẹ vành tai nàng, một tay cũng cởi đi chiếc quần lót cản trở của Ngôn Trăn, thần kinh yếu ớt của Ngôn Trăn hoàn toàn bị Cố Thanh Hà nắm lấy. Đúng, cảm xúc cuồng nhiệt trong nhà làm hai người quên cả việc mình đang ở sofa, háo hức tiến hành trận đầu tiên.

Ngay lúc sắp vào trận, một âm thanh rất rất rất không thích hợp khiến nhiệt độ trong phòng giảm xuống còn 0. Cố Thanh Hà vội nhặt quần áo trên mặt đất che lại Ngôn Trăn, sau đó đứng dậy xem cái chuyện gì đang xảy ra đây!?

Khuôn mặt lạnh thấu xương muốn xé nát người mở cửa trong giây lát.

Ngôn Trăn nhanh chóng giữ đối phương lại không cho cô đứng dậy, bởi lẽ quần áo Cố Thanh Hà cũng chẳng chỉnh tề. Nàng cố gắng bịt miệng Cố Thanh Hà lại, ý bảo hai người nín thở rồi im lặng.

Giọng nói truyền đến từ huyền quan, một giọng nói rất độc đáo...

"Bà chị gà? Chị Ngôn Trăn ~ Em quên mang túi, em lấy rồi đi ngay, mọi người đi đâu rồi???"

Cố Lộng Khê khẽ meo meo mở cửa, cô kiễng chân lại túm lấy túi, nghi ngờ nhìn quanh phòng khách nhưng không dám lộn xộn. Cô sợ bà chị lại đột nhiên chạy ra bắt mình nên lại khẽ meo meo đóng cửa rồi chuồn.

Nghe được tiếng cửa đóng thì Ngôn Trăn bỏ tay đang bịt miệng Cố Thanh Hà ra.

"Tôi sẽ giết nó." Cố Thanh Hà nhìn khuôn mặt xấu hổ của Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn liền ngăn đối phương ra khỏi ý nghĩ nguy hiểm, giờ nàng rất thẹn thùng nhìn người kia đang đè lên mình, nhỏ giọng đề nghị.

"Hay là chúng ta đổi mật khẩu đi?"

"Được."

Cố Thanh Hà dịu dàng nhìn nàng, sự dịu dàng này là tình yêu sâu sắc nhất không cần che giấu dưới đáy lòng nữa.

Ngôn Trăn bị nhìn thế thì đỏ mặt, nàng do dự rồi thấp giọng thì thầm: "Tiểu Cố, hai đứa mình xem như là..."

Cố Thanh Hà nhẹ nhàng nắm lấy tay Ngôn Trăn, đặt lên trái tim cô rồi chăm chú nhìn đối phương: "Cậu đã ở đây mười một năm."

Ngôn Trăn mở to hai mắt, nàng chưa bao giờ nghĩ cái người nội tâm này lại thổ lộ như vậy, mắt nàng tức khắc đã xúc động mà ươn ướt.

Nói cách khác, Cố Thanh Hà đã thích nàng mười một năm? Ý thức được điều này nàng cũng không thể nào không chế mà đan mười ngón tay với cô, kéo Tiểu Cố lại gần rồi ôm chặt người trong lòng.

"Cậu cũng ở trong lòng tôi mười một năm!!! Tiểu Cố, thật đó, tôi thích cậu, thích mười một năm."

Nghe Ngôn Trăn trả lời, trái tim căng thẳng của Cố Thanh Hà chợt như pháo hoa nở rộ, điều may mắn nhất trên đời thế mà xảy ra với cô, người cô thích cũng thích cô!

"Không, hình như tôi thích cậu lâu hơn. Dù sao tôi cũng sớm nhận ra tình cảm của tôi với cậu." Ngôn Trăn yên lặng nói, nàng biết Cố Thanh Hà xấu hổ nên muốn đem mọi lời trong lòng nói cho đối phương, làm cô càng ngượng ngùng hơn mới chịu.

"Không tin đâu..." Cố Thanh Hà thì thầm, vùi đầu vào cổ Ngôn Trăn, giọng nói cứ nghèn nghẹt kiểu gì, mặc dù không thấy được mặt nhưng vành tai đỏ bừng đã phản bội bác sĩ Cố da mặt mỏng như cánh ve nào đó.

Ngôn Trăn mím môi rồi ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang dính người này lại, nàng nhẹ giọng: "Ha! Cậu còn không tin, vậy nói cho tôi nghe lúc nào thì cậu thích tôi."

Cố Thanh Hà trong rất xấu hổ, đừng nói cho cô biết, mặt cô đỏ nhanh đến mức Ngôn Trăn lướt qua là thấy.

Cố Thanh Hà bị Ngôn Trăn ôm mặt nên chỉ có thể uỷ khuất lắc lắc đầu, cố gắng làm nũng để tránh.

"Bác sĩ Cố, đây là cách cậu tỏ tình sao? Không có chân thành chút nào!" Ngôn Trăn lẩm bẩm, làm bộ buộc tội người nào đó.

Cố Thanh Hà không nghe, không nghe, dùng sức chạy khỏi Ngôn Trăn sau đó còn cọ cọ sườn mặt Ngôn Trăn, hít hít má Ngôn Trăn. Mùi anh đào quyến rũ trên người nàng là của cô, chỉ mình cô.

Bây giờ họ đã tỏ lòng, cô có tư cách bảo Ngôn Trăn là của mình.

Không biết Cố Thanh Hà có đa nhân cách không, rõ là lúc nãy làm tình chưa tới đâu nhưng khi đó cô rất bá đạo, bây giờ quá mềm yếu không muốn, không muốn. Bất quá cô quá đáng yêu đi, Ngôn Trăn chịu thua, Cố Thanh Hà là số kiếp của nàng, một đời phải dính vào với cô.

"Vậy cậu định giữ đến khi nào..." Ngôn Trăn bất lực nhìn trần nhà.

Lúc này nàng cũng đã bị Cố Thanh Hà lột sạch, may là cái cô em gái không thức thời Cố Lộng Khê kia quay lại cản đường, nên nàng mới nhặt được miếng đồ lên che cơ thể đáng thương. Tuy nhiên cả người Cố Thanh Hà đang áp vào nàng, da kề da, cả trái tim dường như cũng đập cùng một nhịp.

"Tôi nghĩ là cả đời." Cố Thanh Hà ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lùng có những ánh sáng nhu hoà như mây, cô yên lặng chăm chú nhìn Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn to mắt, có chút kinh ngạc khi nghe cô nói mấy "lời yêu thương" này, xem như vậy đi.

"Này... này xem như ừm, tỏ tình, tỏ tình chính thức?" Ngôn Trăn nhướng mày làm bộ nghiêm túc.

Cố Thanh Hà nghe "tỏ tình" thì mặt như bốc khói, lông mày nhíu lại thành cái hình kỳ kỳ, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tỏ tình như này, trên lý thuyết là như vậy đó.

Ngôn Trăn vẫn thẹn thùng che che giấu giấu hỏi chuyện, có lẽ nàng mong đợi lời tỏ tình của cô.

"Muốn nghe không?"

Ngôn Trăn vừa mắc cười vừa mắc giận, người này suýt nữa muốn làm mình giờ còn lịch sự hỏi muốn tỏ tình không!? "Cậu nghĩ sao? Ngốc, nhanh, lẹ, tỏ tình đi, tôi muốn nghe." Ngôn Trăn nói xong liền chăm chú lắng nghe.

Cố Thanh Hà mím môi, cha sinh mẹ đẻ đến giờ đây là lần đầu tiên, cô khẩn trương đến mức líu cả lưỡi.

"À, tiếp theo, tôi, tôi..." Cô lo lắng nuốt nước bọt.

"Cậu, cậu, cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu!?" Ngôn Trăn trừng mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, tóc đen xõa xuống vai làm chóp mũi nàng ngứa ngáy, đến cả tim cũng ngứa.

"Tôi...tôi xấu hổ, Ngôn Trăn tôi xấu hổ mà." Cố Thanh Hà cũng chẳng nói được gì, cô đỏ mặt rồi lắc lắc đầu, hoang mang vùi mặt vào cổ Ngôn Trăn, cô không biết mà, "Coi như tôi tỏ tình rồi nha, được không?"

Giọng nói độc nhất của Cố Thanh Hà cộng với sự làm nũng khiến Ngôn Trăn run hết cả người.

"Ừm... Không được!?" Ngôn Trăn cố nén sự đồng cảm mong manh rồi bác bỏ.

"Tôi nhỏ hơn cậu ba tuổi mà." Cố Thanh Hà quyết định dùng tình để đả động, dùng lý để thuyết phục.

Ngôn Trăn dùng sức nhéo mặt đối phương: "Cậu còn dám bảo nhỏ hơn tôi ba tuổi, vừa rồi là ai thô bạo với tôi."

"Tôi không nhịn được, tôi không cố ý, tôi sai rồi mà." Có thể nói bác sĩ Cố nhận sai rất nhanh cũng rất chân thành, không lãng phí giây nào, tuy nhiên tay cô vẫn bận rộn ôm eo Ngôn Trăn không buông, thậm chí còn ngây thơ chớp chớp hàng mi dài chết tiệt của mình với Ngôn Trăn.

Cô thích mọi thứ của Ngôn Trăn, cô muốn ở bên Ngôn Trăn mãi mãi, như vậy cô mới yên tâm,

Ngôn Trăn rất mềm, bế (cầm) rất đã, mềm mại nên cần cô che chở cẩn thận mới được.

Ngôn Trăn biết cho dù có kề dao vào cổ Cố Thanh Hà thì người này chẳng nói được câu tỏ tình có miếng tình thú nào đâu.

Mặc dù đối phương chưa bao giờ nói mấy lời sến súa như "tớ yêu cậu", "tớ thích cậu" nhưng nàng cũng có thể cảm nhận tình yêu sâu đậm của Cố Thanh Hà dành cho nàng.

Nghĩ kỹ lại cô vẫn luôn luôn yêu nàng.

"Vậy cậu nghe cho kỹ, Cố Thanh Hà, mười một năm trước tôi đã thích cậu, thích cậu đến hết thuốc chữa, không, là yêu cậu mới đúng. Tôi cũng không biết tình cảm tôi đối với cậu lại sâu đậm như thế. Tôi sẽ vui vì mỗi cử động, từng nụ cười, những điều nhỏ nhặt giữa tôi và cậu. Tôi yêu cậu, vì cậu, tôi sẽ..."

Ngôn Trăn chưa nói xong thì miệng đã bị nụ hôn nồng nàn khoá lại, nụ hôn này vừa cuồng nhiệt lại dịu dàng, càng phản ánh sự lắng đọng của tình cảm tương tư đã lâu.

Sau khi kết thúc nụ hôn dài, Cố Thanh Hà nhìn Ngôn Trăn bằng sự thâm tình khôn xiết, đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt tóc đối phương, chậm rãi mở miệng, tiếp nhận những lời Ngôn Trăn chưa nói hết: "Vì cậu, tôi sẽ không bao giờ nhìn lại, dù cho phải trả bằng sinh mạng, cũng đáng giá."

Thậm chí Cố Thanh Hà không dám tưởng tượng cô có thể ôm Ngôn Trăn như này, xoa tay nàng, dựa gần nàng.

Ngôn Trăn bị hôn rồi nghe mấy lời đột ngột như vậy mà náo loạn trong lòng, nàng cũng không biết mình muốn nói gì nữa.

"Vậy chúng ta đang yêu nhau?"

"Không phải." Cố Thanh Hà phủ định.

"Hửm?"

"Chắc là tôi." Cố Thanh Hà dừng lại, dùng tay chỉ chỉ vào tim mình sau đó để lên ngực Ngôn Trăn: "Nơi này đối với cậu càng sâu sắc hơn." Cố Thanh Hà nhìn vào mắt Ngôn Trăn, kiên định lên tiếng.

Ngôn Trăn thấy đối phương nghiêm túc thì cảm động muốn khóc, nàng vừa hưng phấn, vừa vui vẻ. Người này luôn luôn đem mấy vấn đề nhỏ làm cho nghiêm túc. Nàng biết đây là Cố Thanh Hà biểu đạt vụng về "tôi càng yêu cậu nhiều hơn", nàng hiểu cô rất chân thành, việc này cũng phù hợp với tính cách của người kia.

"Cậu thật là, tôi không biết nên nói gì nữa. Nếu cậu như thế sẽ làm tôi cảm động muốn khóc, ghét nhất Tiểu Cố như vậy, không cho cậu nói nữa, nói xong tôi lại khóc, cậu lại trêu tôi..." Ngôn Trăn đỏ mắt, trách đối phương làm vậy là không được.

"Được rồi."

Cố Thanh Hà cười nhẹ, cô đợi ngày này lâu đến nỗi tưởng rằng cả đời không thể thành sự thật. Thế nên cô vô cùng quyến luyến mà vuốt ve khuôn mặt đối phương, thành kính hôn lên trán Ngôn Trăn, thề trong lòng mình...

Cả đời này cô sẽ cố gắng bảo vệ Ngôn Trăn.