Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 28-1




Editor: Lăng

Chị với cô ấy là kẻ thù.

"A a a a tiện nhân, tiện nhân chết tiệt——"

Nửa đêm trợ lý đang ngủ thì bị một tiếng hét chói tai đánh thức, vội mở đèn ở đầu giường lên, dép còn chưa kịp mang đã vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng ngủ chính ra xem thử.

"Sao vậy, có chuyện gì......" Một món đồ bay thẳng tới đây, trợ lý theo bản năng lấy tay che lại, đồ vật kia liền rơi xuống đất.

Người ngồi trên giường đầu tóc rối bù như nữ quỷ, hai mắt oán độc trừng cô ta, gào thét: "Cút đi!"

"......" Trợ lý không biết đã xảy ra chuyện gì, có chút do dự cúi người xuống nhặt chăn gối rơi đầy đất, lo sợ mà nói: "Hân, Hân Nhiên, chị gặp ác mộng gì sao?"

Triệu Hân Nhiên hung dữ nói: "Ai cho cô vào đây?"

"Tôi......" Tính tính vị đại tiểu thư này đúng là khó hầu mà, vẫn nên quay về thôi.

Trợ lý vỗ vỗ chiếc gối không dính chút bụi nào, thật cẩn đặt nó về lại giường, cất bước muốn đi.

Bỗng dưng lại nghe được Triệu Hân Nhiên âm dương quái khí nói: "Ngay cô cũng dám thái độ với tôi đúng không?!"

"...... Tôi không có!" Trợ lý không biết rốt cuộc mình làm sai chỗ nào, vừa khó xử vừa ấm ức, nhỏ giọng nói thầm: "Rõ ràng là chị kêu tôi lăn đi mà."

Triệu Hân Nhiên cầm một cái gối khác ném về phía cô ta nhưng không ném trúng, tức giận đến mức đấm giường, la hét.

"Shhh ——" trợ lý muốn che miệng cô ta lại nhưng lại không dám, sốt ruột nói: "Tổ tông của tôi ơi, xin cô đừng hét nữa, kêu nữa là cả dãy đều nghe đó."

"Nghe được thì làm sao? Tôi còn sợ bọn họ nói sao?!"

"Nhưng như vậy thì sẽ làm ồn người khác đó." Tuy không muốn bị mắng nhưng đây là nhiệm vụ cơ bản của một trợ lý, nên trợ lý vẫn là không sợ chết mà nói: "Cả tầng này đều là người của đoàn phim ở, sáng sớm mai mọi người còn phải đóng phim nữa, nếu như không nghỉ ngơi đủ thì sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim, có khi đạo diễn Triệu sẽ mắng chị đó."

Vì đề phòng người nào đó lại nổi điên ném đồ vật, sau khi trợ lý nói xong những lời này liền ôm hai cái gối rồi lùi về sau.

Triệu Hân Nhiên chú ý tới động tác này của cô ta, đang muốn tiếp tục nổi giận nhưng đột nhiên nghĩ đến một việc: "Bác cả tôi về rồi sao?"

"Không biết ạ." Trợ lý nói: "Có lẽ vẫn chưa về đâu, đạo diễn Triệu thật sự rất chuyên nghiệp, nghe nói từ lúc bắt đầu quay đến giờ ông ấy đều ngủ lại ở phim trường."

"Đi, đi phim trường."

Trợ lý sửng sốt: "Hiện tại mới một giờ sáng. Chị lại không có cảnh diễn đêm, đi phim trường làm gì?"

"Tôi nói cô đi thì đi! Nói nhảm nhiều vậy."

"......"

Rạng sáng 1 giờ hơn, chỉ có hai người vội vã đi ra bãi đỗ xe ngầm của khách sạn, khung cảnh yên tĩnh tới mức không có bóng dáng nào.

Đi qua ở từng hàng xe, trợ lý bị thiếu ngủ nghiêm trọng bèn ngáp một cái thật dài, đột nhiên nhìn thấy một chiếc xe, ngón tay một vào nó rồi nói: "Hân Nhiên chị nhìn kìa, đó không phải là xe của chị Hạm sao? Hóa ra chị ấy còn chưa đi nữa."

"Không cần nhắc đến cái tên này với tôi!" Triệu Hân Nhiên đột nhiên gầm lên.

Trợ lý sợ tới mức suýt nữa ném luôn chìa khóa xe, kinh nghi bất định mà nhìn sắc mặt cực kém của nghệ sĩ: nhà mình "Có phải chị với......"

Cô ta đang muốn hỏi có phải hai người cãi nhau hay không, nhưng ánh mặt và sắc mặt của Triệu Hân Nhiên lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, đành phải nuốt những lời định nói vào bụng lại.

Triệu Hân Nhiên giật lấy chìa khóa xe trong tay cô ta, tìm được xe mình liền mở khóa, ngồi vào ghế lái.

Chiếc SUV màu trắng nhanh chóng vọt đi, trợ lý còn không kịp lên xe chỉ đành gọi với theo sau: "Hân Nhiên, chị từ từ thôi, còn tôi mà!"

Triệu Hân Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ, nháy mắt đã ra khỏi bãi đỗ xe.

Cô ta lao nhanh hết cỡ, thậm chí còn đụng ngã một chậu hoa ở lối ra. Bảo vệ còn muốn gọi cô ta lại, có lẽ là muốn cô ta bồi thường. Nhưng cô ta lại làm bộ không nghe thấy, nhấn ga mạnh hơn, xe như mũi tên rời dây cung lao đi.

Đáng hận!

Nếu chậu hoa vừa nãy là tiện nhân kia thì tốt rốt, chỉ cần nhấn ga một cái thì đã có thể đá bay cô ta đi, cho dù không chết thì cũng thân tàn ma dại, xem cô ta sau này còn câu dẫn A Hạm như thế nào!

Nghĩ đến Mạc Hạm, khuôn mặt của Triệu Hân Nhiên cùng nội tâm đồng thời vặn vẹo.

Hiện tại cô ta vẫn cảm thấy má phải của mình vô cùng nóng rát, cái tát của Mạc Hạm không chỉ có là đánh vào mặt cô ta, mà còn đánh vào tim cô ta.

Vài giờ trước.

Triệu Hân Nhiên gõ cửa phòng Mạc Hạm, mới vừa nói một câu đã bị Mạc Hạm hung hăng tát một tát.

Một cái tát này khiến cô ta ngây người, cô ta nhìn Mạc Hạm bằng vẻ mặt không thể tin được: "Chị làm gì vậy?"

Sắc mặt Mạc Hạm lạnh lẽo tựa như Diêm La dưới Âm Phủ, thanh âm cũng không mang theo chút nhiệt độ nào: "Cái đó phải hỏi em mới đúng."

Trong lòng Triệu Hân Nhiên máy động, rất nhanh đã nghĩ đến khả năng nào đó: "Là vì Quý Thiển Ngưng?"

Mạc Hạm chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, dùng im lặng thay cho câu trả lời.

Khiếp sợ trong mắt Triệu Hân Nhiên liền bị lòng đố kị thay thế, cô ta cũng không che giấu, to tiếng: "Chị vậy mà lại vì cô ta mà đánh em?! Chị điên rồi!"

Mạc Hạm nhịn xuống ý nghĩ muốn tát cô ta một lần nữa, lạnh lùng nói: "Hiện tại em càng giống một kẻ điên hơn tôi đó."

Triệu Hân Nhiên cũng bất chấp rụt rè, ngạnh cổ, nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Không sai! Em không vừa mắt cô ta đó thì sao. Cô ta quyến rũ chị, mượn chị để trèo cao, một tiện nhân không biết xấu hổ như vậy xứng đáng bị đánh! Em giúp chị dạy dỗ cô ta nhưng ngược lại chị còn đánh em sao?"

Ánh mắt Mạc Hạm sắc bén hẳn lên: "Ai nói với em là Thiển Ngưng muốn mượn tôi để trèo cao?"

"Chính miệng cô ta thừa nhận...... Cô ta vốn dĩ không hề thích chị, cô ta chỉ lợi dụng chị mà thôi! Chị bị người ta giỡn như vậy, mà còn muốn bảo vệ cô ta sao!" Triệu Hân Nhiên kích động tới mức tóm lấy bả vai cô.

"Tôi nghĩ em hiểu nhầm rồi." Mạc Hạm đẩy đôi tay giống như gọng kiềm của cô ta ra, "Không phải là em ấy quyến rũ tôi, muốn lợi dụng tôi. Mà là tôi theo đuổi em ấy, mặt dày mày dạn quấn lấy em ấy không buông."

"......" Triệu Hân Nhiên quả thực không thể tin được tai mình nữa rồi.

Mạc Hạm là người cao ngạo lạnh lùng cỡ nào, ngay cả đối với cô ta, bạn từ nhỏ này cũng chưa từng có bất cứ hành động thân mật nào, sao có thể chủ động theo đuổi người khác???

Là do Mạc Hạm quá đặc biệt, nên Triệu Hân Nhiên mới si mê như thế.

Cô ta từng nghĩ người lương bạc lãnh tình như Mạc Hạm, có lẽ cả đời này cũng sẽ không thích ai. Cho nên cô ta mới cẩn thận che dấu bí mật của mình, dùng danh nghĩa bạn từ nhỏ hay là khuê mật này từng chút từng một tiếp cận đóa hoa cao lãnh này. . ngôn tình ngược

Cô ta không dám hy vọng xa vời một ngày đó nào có thể hái đóa hoa cao ngạo này xuống, nhưng chỉ cần có thể ở cạnh Mạc Hạm mãi mãi, trở thành người bạn duy nhất của chị, là người đặc biệt nhất kia, chỉ như vậy là đủ.

Thẳng đến ngày đó khi nghe được Trác Nhiên nói Mạc Hạm đối với cô gái tên Quý Thiển Ngưng kia rất là để bụng, Triệu Hân Nhiên mới biết được hóa ra Mạc Hạm cũng sẽ có tình cảm.

Hơn nữa Mạc Hạm còn giống cô ta, đều thích phụ nữ!

Ban đầu Triệu Hân Nhiên cho rằng Quý Thiển Ngưng chỉ là một người ngoài ý muốn, Mạc Hạm sẽ không có khả năng đi coi trọng một diễn viên vô danh như vậy. Nhưng những chuyện phát sinh sau đó làm cô ta không thể không quan sát kỹ Quý Thiển Ngưng.

Cô ta tuyệt đối không cho phép bất cứ người phụ nữ nào có tình ý tiếp cận Mạc Hạm.

Cô ta cố ý nhờ bác cả đẩy cảnh vả mặt lên đầu, mượn chuyện đóng phim để đánh Quý Thiển Ngưng thật, mục đích của Triệu Hân Nhiên chính là muốn cho cô gái không biết trời cao đất dày này hiểu rõ, dám đối nghịch với cô ta thì tuyệt đối sẽ không có quả ngọt để ăn.

Cô ta cảm thấy Mạc Hạm nhất định là đã bị ả hồ ly tinh Quý Thiển Ngưng này dùng thủ đoạn mê hoặc nào đó mất rồi, nhất định là Quý Thiển Ngưng chủ động quyến rũ chị.

Mạc Hạm lại nói là chính chị chủ động theo đuổi cô ta, còn lì lợm mặt dày không chịu bỏ cuộc???

Cô ta tuyệt đối không tin!

Mạc Hạm nhất định là bị người phụ nữ đó cho uống bùa mê thuốc lú rồi.

Xem ra hôm qua dạy dỗ ả tiện nhân đó vẫn còn quá nhẹ nhàng.

Bản tính ác độc bị kích thích, Triệu Hân Nhiên hạ quyết tâm, xoay người rời đi.

Mạc Hạm ngăn cô ta lại, nói: "Tôi cảnh cáo em, không được gây khó dễ cho em ấy nữa."

Triệu Hân Nhiên hoàn toàn mất đi lý trí, cười dữ tợn nói: "Cho dù em không làm gì cô ta, thì chị cho rằng không ai dám làm gì cô ta sao?"

Mạc Hạm cũng cười, chẳng qua là trong nụ cười lại chứa lưỡi dao, không nhanh không chậm mà nói: "Nếu em muốn đi tìm bác cả để hủy vai diễn của Quý Thiển Ngưng, tôi khuyên em vẫn là nên tỉnh lại đi."

"...... Vì sao?" Triệu Thành Lâm là tổng đạo diễn, là bác cả của cô ta, ở trong mắt của Triệu Hân Nhiên thì việc hủy một vai phụ quả thực là dễ như trở bàn tay.

"Chuyện em dựa vào quan hệ với đạo diễn Triệu để vào đoàn phim tất cả mọi người đều biết, diễn xuất của em tệ như thế nào mọi người đều rõ như ban ngày, người khác chỉ trỏ sau lưng em với Triệu đạo diễn như thế nào không cần tôi nói chắc em cũng biết rõ." Mạc Hạm nói: "Hiện tại toàn bộ đoàn phim đều nói việc em đánh Quý Thiển Ngưng là để trả thù riêng, nói em ỷ vào việc được đạo diễn chống lưng, kiêu ngạo ương ngạnh, bắt nạt diễn viên nhỏ. Triệu đạo diễn vốn là người rất để ý mặt mũi, em lại năm lần bảy lượt làm ông ấy khó xử, ông ấy bỏ qua cho em thì em cho rằng ông ấy sẽ thỏa mãn những yêu sách của em một cách vô điều kiện sao?"

"Tổng đạo diễn đúng là có quyền lợi nhất định trong khâu tuyển chọn diễn viên. Nhưng tôi nhắc cho em nhớ, Hoa Sang Ảnh Thị có đầu tư một phần vào bộ phim này. Quý Thiển Ngưng hiện tại là nghệ sĩ của Hoa Sang, bất luận là ai muốn đổi em ấy thì cũng phải được ông chủ sau lưng gật đầu trước đã."

Triệu Hân Nhiên đương biết Hoa Sang là người đầu tư lớn nhất, nếu không nữ chính đã là cô ta chứ không phải là Lục Thanh Hoan. Nhưng cô ta hoàn toàn không biết Quý Thiển Ngưng đã ký hợp đồng với Hoa Sang!

Mạc Hạm nhất định là đang dọa cô ta.

Cô ta không tin mình không làm gì được tiện nhân kia, cô ta muốn đi tìm bác cả của mình.

Triệu Hân Nhiên tới phim trường, tìm được Triệu Thành Lâm, nói với ông ta mình muốn đổi Quý Thiển Ngưng.

Không nghĩ tới Triệu Thành Lâm lại nghiêm khắc trách cứ: "Quý Thiển Ngưng là nghệ sĩ Hoa Sang, bác làm gì có tư cách thay cô ta! Chuyện lần đó cháu cố ý đánh cô ta đừng nghĩ là bác không biết, về sau ngừng ngay cho bác, nếu còn gây sự nữa thì người bị đổi là cháu đó."

Triệu Hân Nhiên trợn mắt há hốc mồm: "Vì sao lại là cháu?"

"Chiều hôm qua bên phía đầu tư phương có người tới thăm đoàn phim, sau khi xem cảnh phát lại thì nói cháu không biết diễn, muốn đổi người. Nếu không phải bác nói cháu đã quay được một phần ba phim rồi, nếu bây giờ mà đổi thì quá tốn kém, thì bây giờ cháu làm gì còn được diễn vai nữ hai nữa!"

"......" Triệu Hân Nhiên á khẩu không trả lời được.

"Aizz ——"

Sáng sớm liền nghe thấy Cố Tâm Mỹ vừa thu dọn đồ đạc vừa thở dài, Quý Thiển Ngưng chế nhạo nói: "Em là chưa ngủ đủ, hay là do dậy sớm nên mệt vậy?"

"Không có mà." Cố Tâm Mỹ chỉ vào kịch bản nói: "Hôm nay chị lại có cảnh đối diễn với Triệu Hân Nhiên, em là đang lo thay cho chị."

"Lo chị bị cô ta bắt nạt sao?"

"Dạ."

Quý Thiển Ngưng sờ sờ đầu cô nàng, nói: "Vậy hôm nay em cứ mở to mắt ra mà nhìn."

Cố Tâm Mỹ nắm tay: "Em nhất định sẽ nhìn cẩn thận, cô ta nếu còn dám bắt nạt chị thì em sẽ là người đầu tiên xông lên!"

Quý Thiển Ngưng bị thái độ của cô nàng chọc cười gần chết.

Cảnh đối diễn với Triệu Hân Nhiên quay vào buổi đêm nên chỉ có thể đợi đến tối rồi quay.

Nội dung đại khái là: Hoàng Thượng mang theo chúng phi tần xuất cung tránh nóng, Uyển tần cảm nhiễm phong hàn không tiện đi ra ngoài, lưu tại trong cung trợ giúp Dung quý phi cùng nhau xử lý hậu cung. Mấy ngày nay đúng lúc Gia quý nhân còn chưa tấn chức lại lâm bồn, Dung quý phi bèn dẫn Uyển tần đi thăm.

Đối với người chưa từng được đào tạo như Triệu Hân Nhiên mà nỏi, cảnh sinh nở này diễn vô cùng khó khăn.

Triệu Thành Lâm chỉ dạy cho cô ta nhưng cô ta lại thường xuyên thất thần, chỉ vào hai gương mặt xa lạ ở trường quay, hỏi: "Bác cả, bọn họ là ai vậy?"

"Là người do ông chủ lớn phái tới đó!" Triệu Thành Lâm hạ giọng nói: "Bọn họ vẫn sợ cháu không diễn được vai nữ hai này, cho nên muốn xem cháu quay trực tiếp. Hôm nay cháu lo mà diễn đàng hoàng cho bác, diễn không được thì cháu đi luôn đi!"

"......" Triệu Hân Nhiên vô cùng muốn khóc, ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy Quý Thiển Ngưng ở bên cạnh đang vùi đầu đọc kịch bản, đáy mắt hiện lên một đạo hung quang.

Quý Thiển Ngưng đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người giao nhau, cô tràn đầy tự tin mà nở một nụ cười tươi rói.

Triệu Hân Nhiên: "......" Vì sao lại có cảm giác bị khiêu khích vậy cà?