Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn

Chương 78-2: Chết rồi lại sống (2)




Không giống như sự náo nhiệt ở bên kia, bên này có vẻ rất yên tĩnh.

Mạc Hạm lấy ghế dựa rồi ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Quý Thiển Ngưng ôm chai bia, lải nhải: "Khi em học cấp ba thì em đã thích chị rồi, thi vào học viện điện ảnh cũng là vì chị, tới nơi này cũng là vì muốn gặp chị đó."

Mạc Hạm: "Nếu như tôi không tới thì sao?"

Quý Thiển Ngưng: "Không tới, hức, không tới thì thôi, sau này vẫn có cơ hội gặp được mà."

Mạc Hạm: "Sau này không được uống rượu bừa bãi nữa."

Quý Thiển Ngưng: "Dạ, chị không cho em uống thì em sẽ không uống. Cạn ly."

Hai ly thủy tinh khác màu chạm vào nhau, phát ra âm thanh giòn tan.

Quý Thiển Ngưng ngửa cô, còn chưa kịp uống thì ly rượu đã bị lấy đi

Mạc Hạm nhíu mày, nói: "Em say rồi."

"Không có đâu." Người uống say sẽ không bao giờ thừa nhận là mình uống say. Quý Thiển Ngưng lấy một chiếc cốc sứ từ trong chiếc túi căng phồng ra, đưa bằng hai tay như đang dâng hiến báu vật.

"Đây là gì?"

"Em tự tay làm đó, tặng chị."

Đôi mắt Mạc Hạm khẽ biến, nói: "Em không thể tự ý tặng ly cốc cho người khác được."

Hai mắt Quý Thiển Ngưng mê ly, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc, nói: "Không tự ý, đây là đặc biệt chỉ dành cho chị."

Mạc Hạm do dự vài giây, cầm lấy ly sứ, thấy họa tiết trên đó, hơi buồn cười, nói chẳng thèm nể tình: "Xấu quá."

Quý Thiển Ngưng như không nghe được sự ghét bỏ trong lời chị, vỗ vỗ ngực, tự hào nói: "Em vẽ đó!"

Mạc Hạm: "......"

Cồn có tác dụng rất nhanh, miệng lưỡi Quý Thiển Ngưng khô khốc, đầu óc cũng choáng váng, mơ màng được người ta nửa kéo nửa ôm nhét vào ghế phụ.

Trong xe có mùi nước hoa thoang thoảng dễ chịu, giống với mùi hương trên người Mạc Hạm, cô nhắm mắt lại.

Mạc Hạm cúi người thắt dây an toàn giúp cô, nhìn vẻ mặt ngủ ngon lành của cô, ngón tay hơi lạnh chọc chọc vào khuôn mặt mềm mịn đó, nhẹ giọng: "Yên tâm đến thế sao?"

"......"

"Đừng ngủ, nói cho tôi biết em ở đâu đã?"

Quý Thiển Ngưng bị đánh thức, dụi dụi mắt.

Trước mắt là một khuôn mặt luôn hiện ra trong giấc mơ của cô, lạnh lùng trong trẻo, quyến rũ, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở thoang thoảng hương chanh.

Cô như bị ma xui quỷ khiến vươn tay, chạm vào đóa hoa lạnh lùng này, đầu ngón tay run rẩy.

Đối phương không né tránh.

Cô nhận được sự cổ vũ, lá gan cũng lớn hơn, nhắm mắt, chủ động đặt môi lên.

Dù cho bên ngoài lạnh lùng cỡ nào thì môi cũng rất mềm, ấm.

Quý Thiển Ngưng giống như một đứa bé tham ăn, ăn chiếc bánh pudding khó kiếm được một cách bất quy tắc.

Cô không biết mình đang làm cái gì, cô coi tất cả những điều này là một giấc mộng đẹp.

Cô bị đẩy ra, mộng tỉnh, ánh mắt sợ hãi.

Đáy mắt Mạc Hạm sâu thẳm, ngón tay nhéo nhẹ cằm cô, nhìn cô thật lâu, hỏi: "Về nhà tôi?"

Cô gật đầu.

Cô không giữ lại chút gì, dâng hiến toàn bộ thể xác và tinh thần, cần gì cứ lấy.

"Đau ——" Cô khóc thành tiếng.

Mạc Hạm hơi rời khỏi, hôn lên nước mắt trên khóe mắt cô, nhẹ giọng hỏi: "Sợ sao?"

Quý Thiển Ngưng cực lực lắc đầu, cánh tay quấn lấy cổ chị, im lặng thầm mong chị đừng rời đi, thút thít nói: "Em thích chị."

"Thích ai?"

"Thích Mạc Hạm."

"Gọi tôi là A Hạm."

"A Hạm......"

Một đêm xuân quang dạ tiết.

Đoàn phim《 Mê vụ 》, Mạc Hạm gọi cô vào phòng hóa trang độc quyền, hỏi: "Khát nước sao?"

Quý Thiển Ngưng không dám nhìn thẳng chị, đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại hơi gật đầu, không biết làm sao.

Một chai nước uống được nhét vào tay cô.

Quý Thiển Ngưng tập trung nhìn kỹ, là một chai nước chanh, mặt đỏ bừng.

"Chuyện đêm đó, còn nhớ rõ không?" Mạc Hạm cúi đầu nhìn cô.

Cô cắn cắn môi dưới, gật đầu.

Mạc Hạm xoa đầu cô, nói: "Uống xong rồi đi."

"Dạ."

Cô luôn luôn nghe lời, "Ùng ục ùng ục" uống xong nước chanh, bụng căng tròn, cũng không biết có vị gì.

Nhà gỗ nhỏ, diễn cảnh nổ mịt.

Đạo cụ được tạo từ bọt biển bốc cháy, Quý Thiển Ngưng theo bản năng đây Mạc Hạm ra khỏi chỗ nguy hiểm, bản thân lại vô ý ngã vào biển lửa.

Cô lăn lộn trong biển lửa, đau đớn đến mức không thể la hét, khi nâng lên cáng, có người nói vào tai cô: "Đừng sợ, tôi sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu."

Trị liệu vô vọng, cô mất đi hứng thú đối với thế giới này.

Mạc Hạm nắm bàn tay đầy sẹo của cô, nói đầy chân thành: "Tôi muốn kết hôn cùng em."

Ngọn nến trong lòng cô chợt sáng lên, cô lại thấy được hy vọng.

Các cô nhận giấy đăng ký kết hôn.

Các cô tổ chức hôn lễ xa hoa.

Các cô giao hoan ở trong phòng tân hôn của biệt thự riêng mình.

Cô trở thành của người đại diện Mạc Hạm.

Cô cùng chị xem khắp phồn hoa thế gian, xem chị đi đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. Người cô yêu vẫn rực rỡ ở nơi cao xa. Mà cô thì sao, vĩnh viễn đều là xấu xí, tự ti cùng bất an.

Cô nghĩ rằng con đường này rất dài, nhưng quay đầu lại không ngờ ngắn đến vậy.

Trên bàn pha lê bày rất nhiều tài liệu, tài sản được phân chia rõ ràng, Mạc Hạm cho cô căn biệt thự ở ngoại ô, siêu xe, và cả một nửa số tiền tiết kiệm khổng lồ.

Sự bố thí này, Quý Thiển Ngưng cũng không cần.

Vào khoảnh khắc ly hôn thì cô mới nhớ muốn chuộc lại lòng tự trọng đáng thương của mình.

Cô cố nén nước mắt, đặt từng nét bút xuống 《 Đơn thỏa thuận ly hôn 》, bởi vì tay quá run mà chữ viết xấu xí xiêu vẹo, y hệt cô.

Chữ viết Mạc Hạm tinh tế, tạo nên sự đối lập rõ ràng giữa cô và chị.

Đơn thỏa thuận chia làm hai bản.

"Vợ à......" Đó là lần cuối cùng Mạc Hạm gọi cô như vậy.

Nước mắt tràn mi.

Quý Thiển Ngưng thoát khỏi tay Mạc Hạm, coi cầm một phần thỏa thuận, khổ sở lao ra khỏi căn nhà mà hai người đã sống chung suốt mười năm, mặc cho mưa gió tầm tã, lái xe rời đi.

Chiếc xe ô tô màu trắng bạc đuổi theo sau, vậy mà cô không hay biết gì cả.

Nước mắt rất nhanh đã phủ kín hai mắt, cô không nhìn rõ con đường phía trước.

"Ầm vang ——"

Sau tiếng sấm lớn, cát đá từ trên trời rơi xuống, chôn vùi cả cô và chiếc xe.

"Thiển Ngưng!"

Chiếc xe hơi trắng bạc đột nhiên dừng lại.

Một bóng người mảnh mai loạng choạng chạy tới, quỳ sụp xuống nơi cô bị chôn vùi, dùng tay đào đất như điên.

Âm thanh đau xót gần như bị tiếng mưa sấm lấn ất.

"Em không thể chết được, em vẫn chưa đến cục dân chính lấy đơn ly hôn với chị mà, em không thể rời đi như vậy đi!"

"Chị sai rồi, chị không nên đồng ý ly hôn với em, xin em đừng rời bỏ chị."

"Chị sẽ không để em chết đâu, chị nhất định sẽ cứu được em!"

Hóa ra là Mạc Hạm.

"Ầm vang ——"

Mưa to tầm tã, cát đá bay tứ tung.

Một tảng đá lớn lăn xuống, đập thẳng vào đầu Mạc Hạm.

Mưa vẫn đang rơi, nước trên mặt đất biến thành màu máu.

Lúc đội cứu hộ đến thì mưa đã tạnh, vết máu trên đất vẫn chưa khô.

Có người gào khóc.

Có người vui mừng hét lên: "Nơi này vẫn còn người sống!"

Xe cứu thương đưa Mạc Hạm hôn mê đến bệnh viện, giải phẫu rất thành công.

Bác sĩ nói: "May mà được cấp cứu kịp thời, chờ qua khỏi giai đoạn nguy hiểm là sẽ tỉnh dậy."

"Tích ——" Âm thanh cuối cùng vang lên là tiếng máy móc lạnh lẽo đáng sợ.

Hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất không thấy.

Quý Thiển Ngưng nhìn vết máu đọng lại trên mặt gương, còn có khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương.

"Chị ơi, rốt cuộc chị bị sao vậy, chị tỉnh lại đi!" Giọng nói của Đinh Linh kéo cô về hiện thực.

Âm thanh, tiếng người.

Ngày nắng, cây xanh.

Trên thực tế chỉ mới trôi qua vài phút ngắn ngủi, nhưng cô đã "đi" hết cả kiếp trước của mình.

Kiếp trước cứ thế mà kết thúc sao? Phần sau đâu?

Là không đủ máu nên mặt gương hết tác dụng sao?

Quý Thiển Ngưng nhặt tấm gương kia lên, quẹt ngón tay dính máu lên mặt gương.

Lần này không xảy ra kỳ tích.

Cô vẫn muốn xem những gì xảy ra sau đó, nhưng trong gương chỉ có khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Cô hoảng hốt đẩy Đinh Linh ra, nhào về phía bà cụ, quẫn trí hỏi: Phần sau đâu, sao lại không có phần sau?"

"Hết rồi." Bà cụ nói.

"Tôi muốn xem chị ấy có tỉnh lại không, xin bà cho tôi xem lại lần nữa đi, được không?" Cô lay người bà cụ.

"Không tỉnh lại nữa." Bà cụ thở dài một hơi mạnh, nhân lúc cô đang ngây người lấy lại chiếc gương rồi bỏ vào túi.

"Vì sao?" Quý Thiển Ngưng run giọng hỏi.

"Chết rồi chứ sao."

Hai chân Quý Thiển Ngưng mềm nhũn, ngã khuỵu mặt đất.

Cô như bắt được cọng rơm cứu mạng, ôm chặt chân bà cụ, vừa khóc vừa nói: "Bà gạt tôi...... Bác sĩ đã nói là chị ấy qua cơn nguy hiểm thì sẽ tỉnh mà, sao lại chết được?"

Bà nhìn nàng đầy thương hại, lắc đầu, nói: "Vì đổi mạng cho cô đó!"

Trong đầu "Ầm: một tiếng, như có thứ gì sập xuống.

Một giây trước khi ngất đi, Quý Thiển Ngưng loáng thoáng nghe được có một giọng nói: "Chết rồi lại sống, đi tìm cô ấy đi."