Toàn Thế Giới Đồng Thời Phân Hóa

Chương 89: Ngoại truyện 4




Ngoại truyện 4: Lục Bưởi Nho xây tổ ký (1)

Khi Triệu Dã Tức đến văn phòng thì còn vài phút nữa mới đến giờ làm việc. Thông thường vài phút này là thời gian tán dóc của mọi người.

Bộ Thuần Trai vừa ăn bánh bao súp vừa lướt điện thoại: "Tag #Alpha khổ quá# lại lên hotsearch rồi."

Thuốc ức chế động dục Omega đã ra đời được một năm, nhưng thuốc ức chế kì mẫn cảm Alpha vẫn còn đang trong giai đoạn nghiên cứu. Nam Nhan Cưu Nguyên nói đây là do cơ chế hình thành kì mẫn cảm Alpha khá phức tạp, không giống với Omega động dục dựa trên sinh lý, vấn đề của Alpha lại dựa trên tâm lý, muốn giải quyết phải rắc rối hơn nhiều.

Alpha đến kì mẫn cảm vừa không có thuốc ức chế, vừa không có pheromone Omega an ủi, chẳng những khiến bản thân khó chịu, còn gây ảnh hưởng đến người xung quanh. Trong môi trường làm việc, hiện tượng kỳ thị Alpha ngày một tăng lên.

Tuy tập thể Omega và Beta nữ có vấn đề về mang thai và sinh nở, nhưng chí ít đầu óc người ta vẫn tỉnh táo, nghỉ thai sản cũng chỉ mất vài tháng thôi. Alpha các người động một tí là sa vào trạng thái nóng nảy, không hài lòng cái thôi đã nổi đóa, ai mà chịu cho được?

Phòng thí nghiệm đã tập trung đông đảo nhân lực và kinh phí vào việc nghiên cứu thuốc ức chế Alpha, nhưng không phải cứ gấp rút là có kết quả. Điều này làm phần lớn Alpha, đặc biệt là Alpha không có Omega tủi thân muốn chết. Tag #Alpha khổ quá# thỉnh thoảng phải lên hotsearch một lần, Triệu Dã Tức cũng lười vào xem.

Anh uống một hớp sữa đậu nành nóng, lên tiếng: "Đâu chỉ có bọn họ khổ, Omega có Alpha chúng tôi chẳng lẽ không khổ sao?"

Bộ Thuần Trai hỏi: "Xin hỏi khổ của các cậu là như nào?"

Trên gương mặt Triệu Dã Tức chất chứa nỗi đau: "Chẳng giấu gì anh, mỗi lần vị trong nhà đến kì mẫn cảm, tôi đều thấy mình cứ như một chú bò sữa Chi Chi Đào Đào ấy."

Chẳng hạn như lần trước Lục Hoang Chi đến kì mẫn cảm, một hai phải theo anh đi làm. Nói gì mà sẽ tìm một góc bí mật để trốn không cho ai phát hiện, anh chỉ cần cách hai tiếng đi qua cho cậu hút một hơi là được.

Thân là nhân viên ưu tú duy nhất của bộ phận, đương nhiên Triệu Dã Tức sẽ không đồng ý mấy lời xin xỏ này. Sau khi bị anh từ chối, Lục Hoang Chi than nhẹ một tiếng, cất giọng chua chát: "Lấy cả thanh xuân đánh cược cho người, cuối cùng người lại để tôi thua cuộc."

Triệu Dã Tức hoảng hồn: "Em học cái này từ đâu đấy?"

Lục Hoang Chi đáp: "Đào Kiều Sanh."

Dạo gần đây Đường Phỉ rất bận, bay khắp nơi trên cả nước, không có hoa anh đào nhỏ, quả mắc ca đã rũ rượi mốc meo. Hắn không nhận được sự đồng cảm của bạn thân, liền duỗi móng vuốt sang chồng của bạn thân.

Triệu Dã Tức nhíu chặt chân mày: "Anh hiểu là hai người đồng bệnh tương liên, nhưng em đừng bao giờ để cậu ấy ảnh hưởng, anh không muốn một Alpha trẻ trâu đâu."

Lục Hoang Chi nói: "Dù em có ngủ với anh mỗi ngày cũng không thành trẻ trâu được đâu, yên tâm đi."

"Hở? Câu này của em... Có vẻ sai sai ấy nhỉ."

"Mang em đi làm đi mà, Chi Đào." Lục Hoang Chi ôm Triệu Dã Tức từ phía sau, đặt cằm trên vai đối phương, "Em sẽ giấu mình thật là kỹ."

"Không được, em to đùng ra đấy, không giấu nổi."

"Thế em co người lại thì sao?"

"Chân em dài như vậy thì co như nào..."

Triệu Dã Tức không lay chuyển được cậu, cuối cùng phải xin nghỉ một ngày để ở nhà với chồng.

Bộ Thuần Trai khá là buồn cười, nhưng lại cảm thấy lúc này mà cười thì thất đức lắm: "Mà này, tôi nghe bên phòng thí nghiệm của giáo sư Hùng có tiến triển, có lẽ trong năm nay thuốc ức chế Alpha sẽ đưa ra thị trường."

"Năm nay..." Triệu Dã Tức tưởng như đang mang chiếc mặt nạ đau khổ, "Thế chẳng phải tôi còn bị dính mấy lần nữa mới được giải thoát sao."

Đồng nghiệp nữ lườm anh: "Nếu chồng tương lai của tôi mà có khuôn mặt đỉnh cao như chồng cậu —— xin hãy để anh ấy dính tôi đến chết, cảm ơn."

Ngay lúc này, Quan Thừa Tế đi vào văn phòng nói với bọn họ: "Phòng họp, họp."

Triệu Dã Tức và Bộ Thuần Trai nhận được nhiệm vụ mới từ Quan Thừa Tế: Làng mạc cũ xa xôi.

Cả thế giới đồng thời phân hoá sắp tròn hai năm, 99% người đã tiếp thu nhận định này, nhưng vẫn còn số ít người từ chối đối mặt với sự thật sáu giới tính của con người.

Làng Đại Nhưỡng là một làng miền núi có lịch sử lâu đời, một ngôi làng "núi" đúng nghĩa đen, muốn vào làng phải băng qua một ngọn núi. Bởi vì giao thông bất tiện, sau khi người trẻ tuổi rời núi thì rất ít trở về, trong làng phần lớn là người già và trẻ con ở lại. Có chính sách tốt, cuộc sống của dân làng xem như khấm khá. Nhưng một số ít người già vẫn hơi cố chấp trên tư tưởng này.

Cách đây không lâu, làng Đại Nhưỡng xuất hiện một tin tức: Cô bé đến tuổi dậy thì phân hóa thành Alpha, bà nội hoảng sợ tột độ, suốt đêm dẫn cháu gái lên núi bái Sơn Thần.

Chuyện này khiến Viện nghiên cứu chú ý. Rất nhiều người lo lắng thanh thiếu niên phân hóa ở khu vực lạc hậu sẽ mắc sai lầm, không cách nào nhận được sự hướng dẫn đúng đắn. Quan Thừa Tế bảo Triệu Dã Tức cùng Bộ Thuần Trai đến làng Đại Nhưỡng một chuyến, bước đầu thực nghiệm phổ biến cơ bản.

Về đến nhà, Triệu Dã Tức nói chuyện mình phải đi công tác cho Lục Hoang Chi. Lục Hoang Chi hỏi: "Anh phải đi bao lâu?"

"Chắc là một tháng? Cụ thể phải xem tình hình."

"Vậy anh định bảo em làm sao đây." Lục Hoang Chi nói, "Em gần đến kì mẫn cảm rồi đó."

Triệu Dã Tức ngẫm nghĩ, liếc sang tủ quần áo bên cạnh: "Như này nhé, anh xây giúp em một cái tổ. Em ngoan ngoãn nằm trong tổ, đợi anh về nhà."

Lục Hoang Chi bật cười: "Anh xây tổ giúp em?"

"Đúng thế, không được sao?"

Tuy Lục Hoang Chi đã trải qua nhiều lần kì mẫn cảm vậy rồi, nhưng cậu vẫn chưa xây tổ bao giờ. Vì mỗi lần đến kì mẫn cảm cậu đều được uống Chi Chi Đào Đào. Lần này Chi Chi Đào Đào phải vào núi, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.

"Anh có kinh nghiệm xây tổ." Triệu Dã Tức mở tủ quần áo, ôm một đống quần áo ra, tràn ngập lòng tin, "Nhất định xây cho em một cái tổ rộng rãi thoải mái —— em thích hình dạng như nào?"

Lục Hoang Chi nắm tay anh lại: "Em kén ăn, không phải 100% Chi Chi Đào Đào thì sẽ không uống, không có 'tổ' Triệu Chi Đào thì sẽ không ngủ."

Triệu Dã Tức bất đắc dĩ: "Vậy em muốn sao đây, tổ tông."

"Anh dẫn em đi công tác."

Câu trả lời của Triệu Dã Tức giống hệt như Lục Hoang Chi nghĩ: "Em lại nữa rồi. Anh đi công tác chứ không phải đi du lịch nông thôn đâu."

"Anh đi công tác một mình em cũng không yên tâm."

"Anh không đi một mình, còn Bộ Thuần Trai nữa."

"Anh ta không tồn tại."

"... Không được thật mà, nào có chuyện mang người nhà đi công tác chứ."

"Thôi được, vậy anh đi công tác, em đi du lịch nông thôn." Lục Hoang Chi nói, "Em cũng muốn đi bái Sơn Thần lắm."

Tay và chân mọc trên người Lục Hoang Chi, Triệu Dã Tức chẳng cách nào ngăn cản cậu đặt vé máy bay, cũng chẳng thể nào cản cậu ngồi cùng chuyến bay với mình.

Ngoài ra, anh cũng mang chút tư tâm. Bưởi nho không thể thiếu chi đào, chi đào cũng không muốn xa cách bưởi nho quá lâu.

Triệu Dã Tức bảo đảm với Bộ Thuần Trai, Lục Hoang Chi sẽ không ảnh hưởng đến công việc của họ. Đợi kì mẫn cảm của cậu trôi qua thì sẽ phắn đi ngay.

"Đừng có nói vậy mà," Lục Hoang Chi nói, "Biết đâu em có thể hỗ trợ thì sao."

"Em bớt cắn anh vài cái anh đã cám ơn trời đất rồi."

Bộ Thuần Trai không ngần ngại chuyện này: "Việc này làm tôi nhớ lại cuộc sống xa nhà lần đầu tiên của ba chúng ta. Hoài niệm thật đấy. Lần này chúng ta cần sắm vai nhân vật nào?"

Xuống máy bay, ba người đổi sang ngồi xe lửa, tiếp theo là ô tô, cuối cùng phải đi bộ hai tiếng mới tới chỗ họ cần.

Trưởng làng Đại Nhưỡng là sinh viên cán bộ làng [1], một chàng trai trẻ mau mắn với mái tóc húi cua, lại còn là Alpha, pheromone có mùi bánh bao nhân thịt.

[1] 1 chiến lược của TQ, tuyển sinh viên về các vùng sâu vùng xa để làm cán bộ nơi đây, góp phần trẻ hóa tư tưởng và cuộc sống của người dân.

Bánh bao nhân thịt nhiệt tình tiếp đãi bọn họ, đặc biệt là Triệu Dã Tức. Cũng chả phải hắn có tâm tư sai lệch gì, chủ yếu là hắn không nhìn thấy Bộ Thuần Trai, Lục Hoang Chi lại là "du khách", cho nên hắn chỉ đành nói thêm vài câu với Omega còn lại.

Triệu Dã Tức biết được một vài tình hình trong thôn từ bánh bao nhân thịt, trong lòng đã có kế hoạch sơ lược. Tối đến, bánh bao nhân thịt sắp xếp cho ba người ở căn nhà nông thôn có sân nhỏ. Mặc dù phòng ốc đơn sơ, nhưng quét tước vô cùng sạch sẽ, trong sân còn nuôi mấy con gà giữ cửa.

Điều kiện có hạn nên tắm rửa cũng bất tiện. May thay đang là mùa hè, tắm bằng nước lạnh cũng không sao. Triệu Dã Tức quay về phòng với cơ thể mát lạnh, trong tay cầm một hộp nhang muỗi, nói với Lục Hoang Chi đang ngồi trên giường: "Bánh bao nhân thịt mới đem đến, bảo buổi tối nhiều muỗi, để chúng ta đốt."

Lục Hoang Chi ngước mắt lên: "Cục cưng, hôm nay anh nói chuyện với Alpha khác nhiều quá. Em ghen."

"Này này, chẳng phải em nói em hiểu cho công việc của anh hả."

"Em hiểu và em ghen chẳng dính dáng gì nhau." Lục Hoang Chi nhún vai, "Hiểu thì hiểu, nhưng giấm vẫn phải ăn."

"Em ghen anh cũng không biết làm sao, đây là công việc mà."

Lục Hoang Chi phì cười: "Anh vẫn có cách đấy, nghĩ kĩ lại đi."