Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P4)

Chương 487




"Tôi là một nhà văn."

Không lâu sau khi cuốn tiểu thuyết của cô được xuất bản, Han Sooyoung bắt đầu giới thiệu bản thân như thế.

Đó là câu chuyện tương tự trong những buổi xem mắt mà cô bất đắc dĩ phải tham gia sau khi một người bạn nài nỉ cô đi.

"Ah! Em là một nhà văn à!"

Đối tượng xem mắt của cô ấy chắc hẳn đã nghe nói về điều đó trước khi xuất hiện ở đây, vậy cái trò ồn ào này là gì đây? Người đàn ông nhanh chóng đảo mắt xung quanh một chút trước khi hỏi cô với một nụ cười.

"Em đã bắt đầu sự nghiệp của mình thông qua cái gì đó như một cuộc thi văn học hàng năm vào mùa xuân à?"

"Không."

"Hở? Nếu vậy thì....?"

"Tôi viết web novel."

"Web novel?"

Vấn đề luôn tới sau khúc này.

Cô phát hiện ánh mắt của người đàn ông đang lén lút quét qua chiếc áo phông rẻ tiền đã sờn của cô.

"Aha, vậy, giống như... Đó là, phải không? Tiểu thuyết trên Internet? Những cái có rất nhiều biểu tượng cảm xúc trong đó....?"

"À, đúng~. Chính xác là như vậy."

"Em biết đấy, có rất nhiều công việc kỳ lạ được tìm thấy trong những ngày này. Youtuber, tác giả trên Internet...."

Người đàn ông cười toe toét và nhấm nháp ly Americano ngay trước mặt mình. Chiếc đồng hồ gắn trên cổ tay anh ta đến từ một thương hiệu khá cao cấp.

... Chẳng phải cô đã trải qua tình huống tương tự như thế này nhiều lần rồi sao?

"Ngày nay dường như mọi người đang cố gắng kiếm tiền một cách dễ dàng. Em có nghĩ vậy không?" người đàn ông nói.

"Có ai cố tình muốn kiếm tiền một cách khó khăn không?"

"Tôi kiếm được khoảng 100.000.000 won một năm, nhưng nó không hề dễ dàng. Vì vậy, giống như, bất cứ khi nào tôi nhìn thấy những loại người đó, tôi chỉ có thể thở dài, em biết không? Cố gắng ăn cắp tiền của người khác một cách dễ dàng...."

Anh ta hẳn đã quên rằng đây là một cuộc xem mắt xét từ giọng điệu của anh ta. Với một chút tức giận trong mắt, ánh nhìn của anh ta chuyển qua chùm chìa khóa xe đang để trên bàn. Có vẻ như chúng thuộc về một thương hiệu nước ngoài, có lẽ hơi đắt so với tuổi của anh ta.

Trong khi bỏ ngoài tai những lời mà người đàn ông nói, Han Sooyoung bật điện thoại thông minh của mình lên. Thông báo về những bình luận mới đang làm tắc nghẽn hộp thư của cô.

- Thưa tác giả, cái này không phải hơi bị "khoai" quá sao?

- Hừ.... Chương tiếp theo sẽ bắt đầu với một màn vả mặt sảng khoái, phải không? Nếu không, tôi sẽ drop truyện ngay bây giờ.

"Những người chưa từng học chăm chỉ khi còn trẻ, họ chỉ tình cờ gặp may mắn...." người đàn ông nói.

Đột nhiên, cô có cảm giác như thể mình đã hiểu ra lý do tại sao mọi người đọc web novel.

Và cô cũng hiểu ra lý do tại sao người bạn đó giới thiệu cái thứ vớ vẩn này cho cô. Rõ ràng, cô sẽ phát hiện ra khi đến đây, và bây giờ, cô có thể thấy rõ ràng người bạn của mình đang nghĩ gì khi sắp đặt cho mình một "cuộc xem mắt" như thế này.

Bình thường thì cô ấy sẽ bỏ chuyện này qua một bên vì nó quá là khó chịu, nhưng...

"Vì vậy, giống như là.... Em có đang nghe không đấy?"

"À, tất nhiên rồi. Mức lương hàng năm của anh là...?"

Chỉ khi đó, đôi mắt của người đàn ông mới trở nên lấp lánh. Vai anh ta ưỡn lên như thể anh ta biết cô sẽ hỏi về chủ đề này một lần nữa.

"Đó là 100.000.000 won sau thuế." "Hừmm. Nó tương tự như của tôi."

"Gì cơ?" Người đàn ông nhếch mép. "Em là một nhà văn, nhưng lương hàng năm của em là 100.000.000 won?"

Han Sooyoung nhún vai và rút chìa khóa xe của mình ra. Đây là mẫu xe mới nhất của Porsche. Đặc biệt hơn, chính xác là nó đắt gấp ba lần chiếc xe của người đàn ông. Mặc dù, vì không muốn bị làm phiền nên cô ấy hiếm khi lái xe xung quanh đó.

Đôi mắt của người đàn ông run lên theo chiếc chìa khóa. Và một nụ cười sượng ngắt nở trên khuôn mặt anh ta.

"Haha, nhưng, ờm.... thu nhập của một nhà văn không nhất quán nên nó không thể thực sự được gọi là "lương hàng năm", đúng không? Ý tôi là, tiền lương của em không cố định, đúng không?"

Đôi môi của người đàn ông không ngừng nhấp nhô lên xuống để lải nhải về những thứ sáo rỗng. Nó vừa đủ thích hợp để sử dụng trong các câu thoại mà một kẻ phản diện sẽ lẩm bẩm ra trong chương tiếp theo hoặc một số câu tương tự như vậy. Trong trường hợp đó, nhân vật chính sẽ trả lời như thế này.

"Nhưng, tôi chưa bao giờ nói đó là lương hàng năm?"

"Hở? À, nếu vậy thì, đó có phải là những gì em đã tích lũy được cho đến nay không?"

"Không, tôi đã kiếm được 100.000.000 won trong nửa đầu tháng này, và hmm.... vì tháng này còn hai tuần nữa...."

".....Gì cơ?"

Đến lúc này, người đàn ông dường như mới nhận ra điều gì đó, bởi vì biểu hiện của anh ta đã thay đổi khá nhiều.

Cuối cùng, toàn bộ sự việc đã diễn ra theo cách mà bạn cô muốn. Nếu đây là một

cuốn tiểu thuyết, đó sẽ là một khoảnh khắc sảng khoái, nhưng trên thực tế, cô không cảm thấy vui về nó chút nào.

Người đàn ông giờ đang vội vã gửi tin nhắn cho ai đó. Anh ta có lẽ đang hỏi người bạn của cô, người đã đặt ra cuộc xem mắt này, đủ loại câu hỏi khác nhau.

"Xin lỗi, em có thể cho tôi biết tên của cuốn tiểu thuyết mà em đã viết không....?"

Ngay khi cô bắt đầu nghĩ rằng mình không muốn cho gã này biết cái tên đó, điện thoại của Han Sooyoung đã phát ra tiếng thông báo.

- Xin chào, tác giả-nim. Tôi chỉ là một độc giả thích đọc web novel. Tôi tình cờ xem được cuốn tiểu thuyết của bạn và đọc nó....

Cô tự hỏi đây là loại tin nhắn dài dòng gì thề này. Sau đó, cô nhấn vào tin nhắn mà không cần suy nghĩ quá nhiều. Giọng điệu của nó rất lịch sự nhưng cổ hủ, và trên hết, cô ấy cũng cảm thấy một chút ngây thơ trong đó.

- Cuốn tiểu thuyết bạn viết rất giống với một cuốn tiểu thuyết mà tôi thực sự rất quý trọng, "Ba cách sống sót trong một thế giới bị hủy diệt".

..... Có chuyện quái gì với tên khốn này vậy??

⸢Và đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của Han Sooyoung với Kim Dokja.⸥

Kim Dokja.

⸢Han Sooyoung nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình và ngẫm lại những ký ức về khoảng thời gian đó.⸥

Cô đã mất đi một phần ký ức khi tạo avatar và không thể nhớ rõ ràng những gì đã xảy ra khi đó. Tuy nhiên, có một điều chắc chắn là cô ấy đã thực sự đọc cuốn tiểu thuyết tên "Cách sinh tồn" đó.

Tất cả chỉ vì một tên ngốc với cái tên tài khoản "Độc giả" Kim, không hơn không kém.

- Tác giả-nim! Chương hôm nay cũng là một chương rất thú vị.

Một người ở cấp độ như Han Sooyoung có thể đoán được một cuốn tiểu thuyết sẽ thành công hay không sau khi chỉ đọc qua vài chương. Tuy nhiên, trong mắt cô, "Cách sống sót" này sẽ không bao giờ thành công ngay cả khi trời có sụp.

- Đây, chính là một khởi đầu thực sự thú vị.

Ngay từ đoạn mở đầu, nó đã rõ ràng là một mớ nhảm nhí.

- Tác giả-nim, điều này có nghĩa là Yoo Joonghyuk nhớ tất cả những chuyện đó? Vậy thì, trong lượt hồi quy thứ 72...

Một sự ám ảnh cùng với những bình luận dài dòng, và...

- Khụ, thật đáng tiếc! Tôi hy vọng Joonghyuk-ee sẽ xốc lại tinh thần trong lần hồi quy tiếp theo. Hôm nay cũng là một chương rất tốt đẹp.

Về phần nhân vật chính, đó chỉ là một tên nhóc xinh xắn không có cá tính, người dường như đã lãng phí tất cả các điểm kỹ năng của mình vào ngoại hình. Không chỉ thế....

- Tác giả-nim! Chúc mừng bạn đã đạt đến chương thứ 2000! Vì bạn đã đi xa đến mức này, thêm 1000 chương nữa thì sao....

Số chương của nó cũng quá nhiều.

"....Đây là giải trí? Nghiêm túc hả? Cậu ta là một tên lập dị à?

Cô phát cáu và bắt đầu dõi theo lời bình luận của kẻ ngốc này. Cô ấy thậm chí còn nhấp vào nút "dislike" nữa. Như bị mê hoặc, Han Sooyoung chỉ đọc bình luận của Kim Dokja chứ không đọc cuốn tiểu thuyết.

- Jihye cuối cùng sẽ thức tỉnh trong chương tiếp theo?

- Tác giả-nim! Tôi đã phát hiện ra một lỗi đánh máy trên trang 7! Theo quan điểm còn nhiều thiếu sót của mình, tôi nghĩ cách viết ở đây nên là... Ah, tôi đã kiểm tra lại và hóa ra đó là lỗi của tôi. Tôi thật sự xin lỗi. Hôm nay tôi đã học được một điều mới.

- Làm ơn, chỉ cần đập vào đầu cái tên Joonghyuk ngu ngốc đó....

Anh chàng này, cậu ta chưa một lần bỏ qua việc viết bình luận cho cả ngàn chương truyện đó. Và mỗi cái đều chứa đựng sự thấu hiểu và tình yêu đối với thế giới do tác giả này tạo ra.

⸢Han Sooyoung rất ghen tị với điều đó.⸥

Cô tin rằng không có chuyện ai đó lại đi đọc một cuốn tiểu thuyết tồi tệ như thế

được, và rằng chính tác giả đang tự quảng cáo cho chính mình. Cô nghĩ tác giả đã tạo ra hai ID khác nhau, và viết cuốn tiểu thuyết bằng một ID trong khi viết tất cả các nhận xét đó bằng cái kia, và tải lên các đề xuất.

- Không phải việc tự đề xuất cho truyện của mình bị cấm sao?

⸢Giống như việc Yoo Joonghyuk là một nhân vật tưởng tượng đối với Kim Dokja,

Kim Dokja cũng giống hệt như vậy đối với Han Sooyoung.⸥ Cô nghĩ rằng một người như vậy sẽ không có thật, nhưng...

Chính cái người trong các bình luận đó đang đứng ngay trước mắt Han Sooyoung.

"Dokja-ssi!!"

Một tiếng động ù tai vang lên, kèm theo những tiếng nổ phát ra tứ phía.

Han Sooyoung có thể nhìn thấy Kim Dokja ở trung tâm của chiến trường, đang quay cuồng như một cơn bão, bận rộn vượt qua những luồng gió dữ dội từ các vì sao. Các Hóa thân đang hét lên trong khi các ngôi sao đang gầm thét ầm ĩ. Và trong lúc đó, các Dokkaebi trên bầu trời đang cười cợt.

[[■■■■■■■■■■■■■■■■■■!!]]

Kim Dokja hét lên. Tuy nhiên, Han Sooyoung không thể biết liệu anh ấy đang la hét, tuyên bố hay thậm chí là đang khóc trong đau khổ. Bây giờ anh ấy đã biến thành một Vị thần bên ngoài, ngay cả giọng nói của anh ấy cũng bị loại trừ hoàn toàn khỏi các kịch bản. Bất kể anh ấy nói gì, nội dung đều được cho là không đáng kể.

Gyah-aaaaah!

Tuy nhiên, hiện giờ đã có nhiều Vị thần bên ngoài theo sau anh hơn. Những vết tích bị vô số thế giới từ bỏ giờ đang tập trung lại gần Kim Dokja. Và sau đó, những Chòm sao cấp Thần thoại đang chờ anh ta trên bầu trời của kịch bản.

[Vậy là, nó cuối cùng đã bắt đầu.]

Vua của, người cai trị 12 vị thần, "Ngai vàng Sấm chớp", Zeus đang ở đó.

["Kịch bản cuối cùng" của thế giới này đã bắt đầu!]

[Mọi tồn tại đều đạt được tư cách tiến vào Kịch bản cuối cùng!]

[Hãy giết "Kẻ thù của câu chuyện", Kim Dokja.]

Thông báo kịch bản xuất hiện ngay sau đó. Mọi người có mặt đều hiểu được tình hình hiện tại. Zeus là người đầu tiên mở lời.

[Quét sạch chúng đi.]

Cùng với những tiếng động như thể bầu trời sụp đổ, những tia sét của Zeus đổ xuống. Với một âm thanh như thứ gì đó đang phát nổ, "Bùm!", máu văng lên má Han Sooyoung. Những Kẻ vô danh chết đi khi máu đen trào ra từ cơ thể chúng.

[ThachotôiThachotôiThachotôiThachotôiThachotôi.....]

Ngay cả những "Vị thần bên ngoài" đáng sợ cũng chỉ giống như những quả bóng nước trước Trạng thái kết hợp do các Chòm sao cấp độ Thần thoại phát ra. Các "Vị thần bên ngoài" nôn ra những Câu chuyện bị loại bỏ khi chúng phát nổ liên tục.

Cơn mưa sấm sét rực rỡ chói mắt trút xuống. Và ở trung tâm của khung cảnh hoang tàn, Kim Dokja đang chịu đựng những cuộc tấn công bằng điện của Zeus.

Tại sao anh ấy lại lựa chọn như vậy?

[Hãy xé nát đôi cánh của cậu ta! Bao vây cậu ta từ mọi phía!]

Cùng với tiếng gầm rú từ các Chòm sao, một đội quân khổng lồ lao vào. Các Hóa thân và Chòm sao đã vượt qua các kịch bản địa ngục để đến được đây, đang tràn vào, tất cả bọn họ đoàn kết thành một thể vì mục tiêu duy nhất là loại bỏ "Kim Dokja".

Người đến giúp đỡ anh ấy là Tề Thiên Đại Thánh, người hiện giờ có cùng linh hồn và thể xác với anh ấy.

[Chòm sao, "Người giải phóng cổ đại nhất", đang bộc lộ Trạng thái của mình!]

Một trận phóng điện khác ngạo nghễ đánh ra trong không khí. Tia chớp của Tề Thiên Đại Thánh đã đẩy Zeus ra xa, và xé toạc bầu trời như xé một tờ giấy.

Trong khoảnh khắc đó, tinh thần của các Chòm sao dường như có chút suy yếu, nhưng một giọng nói khích động vang lên tiếp theo.

[Đó là Tề Thiên Đại Thánh!]

[Đừng lùi lại! Giết hắn, và kịch bản sẽ kết thúc!]

[Đây là Kịch bản cuối cùng của thế giới này!]

Một sự kỳ vọng rằng cuối cùng họ sẽ được giải thoát khỏi mọi thứ. Trong số đó có khuôn mặt của các Chòm sao và Hóa thân mà cô từng nhìn thấy trước đây.

"Không cần phải cảm thấy tội lỗi! Cậu ta đã tự chọn cho mình cái kết này!"

, <Vedas>,, <Guardian Tree>, <Mười hai con giáp>, <Hoàng đế>......

Các Chòm sao và Hóa thân từ những Tinh vân mà cô từng nghe nói tới ít nhất một lần đều ở đây. Mỗi người trong số họ đều biết Kim Dokja là ai.

⸢Từng người trong số họ giơ kiếm lên để giết Kim Dokja.⸥

Qua lớp áo đen rách rưới, có thể nhìn thấy màu áo trắng bên dưới. Kim Dokja

đang đảm nhận một vai diễn không phù hợp với anh ấy ở đó.

Kim Dokja tả tơi với chiếc sừng quỷ vương, và đôi cánh nửa đen nửa trắng của anh ta dang rộng.

Kim Dokja đứng trước các Vị thần bên ngoài và vung kiếm về phía kẻ thù.

Cô nghĩ rằng tầm nhìn của mình đột nhiên mờ đi, sau đó hình bóng của Kim Dokja bắt đầu bị "xóa bỏ".

Thứ ánh sáng kỳ lạ trong con mắt chỉ có ở loài động vật thân mềm, với vẻ ngoài tạo ra ấn tượng tối tăm, ẩm ướt; nơi mà Kim Dokja từng đứng giờ đã bị chiếm lĩnh bởi một vị Vua của thế giới bên ngoài khổng lồ, thứ dường như là sự pha trộn của tất cả các đặc điểm có trên mọi loại quái vật trên thế giới này.

⸢Kẻ thù của câu chuyện.⸥

Bản thân là một nhà văn, Han Sooyoung có thể theo bản năng mà nói. Nếu thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, thì Kim Dokja chính là "boss cuối". Và câu chuyện này sẽ chỉ kết thúc với cái chết của "Kim Dokja" đó.

"Han Sooyoung!"

Ai đó đã kéo cô lại. Gần như ngay lập tức, một luồng điện nhanh chóng vụt qua

trước mũi cô.

"Lùi lại! Mau lên!"

Đó là Yoo Sangah. Chỉ có mình cô ấy giữ được bình tĩnh trong khung cảnh rối rắm và hỗn loạn thuần túy này. Nhưng, làm sao cô ấy có thể?

"Mọi người, các bạn phải mau chóng lấy lại tỉnh táo! Dokja-ssi, ngay bây giờ...!"

Cứ thế này, Kim Dokja sẽ chết.

"Dokja-ssi đã hứa với chúng ta rồi mà! Mọi người quên rồi sao?!" Kim Dokja là một kẻ nói dối.

"Dokja-ssi thực sự sẽ không làm điều tương tự nữa.....!"

Luôn tin vào lòng tốt của người khác - đó chính là Yoo Sangah. Bởi vì cô ấy như thế, bởi vì cô ấy có thể tin tưởng vào người khác, cô ấy đã cố gắng không để mình bị lung lay bởi tình huống này. Và đó chính là lý do tại sao cô ấy luôn xung đột với Han Sooyoung cho đến bây giờ.

Ngay cả khi Yoo Sangah hét lên, các đồng đội vẫn mang những vẻ mặt trống rỗng. Với đôi mắt thẫn thờ, mỗi người chìm trong dòng suy nghĩ của riêng mình. Câu hỏi tương tự đang quấn lấy họ.

⸢Tại sao Kim Dokja lại lựa chọn như vậy?⸥

Nhưng, họ đã hứa với nhau; anh ấy đã thề rằng sẽ không hy sinh bản thân theo

cách này nữa mà.

⸢Tại sao vậy?⸥

"Câu chuyện này vẫn chưa kết thúc."

Tuy nhiên, Yoo Sangah đã sai. Hướng đi của câu chuyện này đã được định sẵn. Kim Dokja đã trở thành "Kẻ thù của câu chuyện", và kịch bản hôi thối này sẽ chỉ kết thúc khi anh ta chết. Tác giả chịu trách nhiệm viết nên bi kịch này đã định ra nó theo cách đó.

.....Tác giả? [[■■■■■■■■■■■!!]]

Giọng của Kim Dokja vang lên một cách buồn bã. Giọng nói đó vọng về phía cô như những ký ức từ một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ.

- Han Sooyoung, cô là một nhà văn, phải không?

Bộ não của cô ấy bắt đầu hoạt động.

- Lần này anh định chọc giận tôi bằng cái gì nữa đây?

- Tôi muốn hỏi cô một vài điều.

- Hỏi cái gì?

- Các nhà văn có thực sự thông suốt mọi thứ trong những câu chuyện mà họ viết không?

- Có chuyện gì với chủ đề hết sức đột ngột này vậy?

- Không, chỉ là tôi hơi tò mò một chút. Trong khi viết, cô có kiểm soát được mọi thứ không? Giống như, người này sẽ hành động như thế này, và người kia sẽ hành xử theo cách kia...

- Đó, rõ ràng là...

Han Sooyoung tuyên bố một cách vô cùng tự tin.

- ...không thể kiểm soát được.

- Tại sao lại không? Cô không phải là một tác giả à?

- Anh nghĩ tác giả là một vị thần có thật hay sao đấy?

- Không phải tác giả là người tạo ra mọi thứ trong một câu chuyện sao? Tình huống, nhân vật...

Han Sooyoung lẩm bẩm, anh chả biết gì cả, và tiếp tục nói.

- Tất cả các nhân vật sẽ bắt đầu tự hành động ngay khi họ được tạo ra. Các tác giả chỉ cần cung cấp cho họ các sân khấu, vậy thôi. Tất cả phụ thuộc vào bản thân các nhân vật, về cách họ sẽ phản ứng với tình huống và thực hiện các hành động của họ.

- Không phải là một cách nói ví von, mà là thật sự? - Thật đấy.

- Cô biết không, đó là một cách viết thật lười biếng, đồng ý không? - Muốn chết hả?!

Kim Dokja bị bẻ gập làm đôi khi cô đấm vào bụng anh.

Lúc đó anh ấy đã nghĩ gì?

- Thật thú vị. Ngay cả một tác giả cũng không phải là vị thần trong những câu chuyện.... Nếu vậy, ai là người đã quyết định "các kịch bản"?

Từ đầu những ngón chân, cảm giác ớn lạnh lạ thường này len lỏi khắp cơ thể cô. Có thể, chỉ là có thể, Kim Dokja ở đằng kia ngay lúc này chính là câu trả lời cho câu hỏi đó.

Tsu-chuchuchut!

Có lẽ, anh ấy đã nghĩ về một phương pháp nào đó để thay đổi kết thúc của kịch bản cho thế giới cứng đầu này.

[Các Dokkaebi vĩ đại đang hoảng sợ trước cơn đại hồng thủy của Xác suất!] [ đang chú ý đến quá trình Xác suất rung chuyển!]

"Kịch bản" không hoàn hảo.

["Kịch bản cuối cùng" đang trải qua một sự thay đổi nhanh chóng!]

Tác giả chắc chắn là người đã tạo ra câu chuyện. Tuy nhiên, các nhân vật mới là những người đang sống trong câu chuyện đó. Và thứ quyết định số phận của họ chính là...

[Các Chòm sao trên Bán đảo Triều Tiên đang cổ vũ cho "Quỷ vương của sự cứu rỗi!]

[Các Chòm sao của <Eden> đang cổ vũ cho "Quỷ vương của sự cứu rỗi!]

[Các Chòm sao của <Địa phủ> đang cổ vũ cho "Quỷ vương của sự cứu rỗi!]

[Các Chòm sao của các hành tinh chưa biết tên đang cổ vũ cho "Quỷ vương của sự cứu rỗi"!]

[Vô số Chòm sao đang tặng Xu!]

[Phần lớn các Chòm sao đang theo dõi trận chiến cuối cùng của "Quỷ vương của sự cứu rỗi"!]

...chính là những người đang theo dõi câu chuyện đó. Tsu-chuchuchuchut!

[Nhiều Chòm sao không mong muốn cái chết của "Quỷ vương của sự cứu rỗi"!] Những sinh vật duy nhất có thể thay đổi "kịch bản".

Kim Dokja sẽ không trở thành "kẻ thù của câu chuyện" cho đến chết. Và anh ấy chắc chắn cũng không lựa chọn việc hy sinh và phản bội lại những người bạn của mình.

⸢"Cách sống sót" là câu chuyện của Yoo Joonghyuk. Nếu vậy, thế giới này sẽ là câu chuyện của ai?⸥

Han Sooyoung nhìn Xác suất của thế giới rung chuyển không ổn định và tự lẩm bẩm một mình. "....Đúng rồi. Không độc giả nào muốn thấy nhân vật chính bị giết cả."

Ảnh hưởng của Kim Dokja và <Kim Dokja Company> đã phát triển vô cùng lớn trong thế giới này. Bằng chứng là anh ấy đã trở thành chủ đề của Kịch bản cuối cùng.

Các Chòm sao, dù thích hay không, đều dõi theo Câu chuyện của Kim Dokja, và đều đồng cảm hoặc ghen tị với anh ấy. Mọi ngôi sao trên thế giới này đều theo dõi câu chuyện của anh ấy, bất kể anh ấy có muốn hay không. Và rất có thể, chính Kim Dokja cũng nhận thức được điều đó.

Có lẽ, anh ấy đã nghĩ về điều đó trong một thời gian dài.

⸢Đây là canh bạc cuối cùng mà Kim Dokja thực hiện sau khi trở thành một

"Nhân vật".⸥

Cô cảm nhận được Kim Dokja đang nhìn về hướng mình từ đằng xa. Có thể nói là, cô ấy có khả năng hiểu được vì đó là cô ấy. Có thể nói là, cô ấy có khả năng bắt đầu một câu chuyện mới toanh mà không ai biết kể từ giây phút này.

⸢Anh ấy đã hy sinh bản thân để không phải hy sinh bản thân.⸥

Đó rất có thể là một nhiệm vụ bất khả thi. Kết thúc có thể mãi mãi nằm ngoài tầm với của họ. Tuy vậy, đây chính là phương pháp "không ai bị hy sinh" duy nhất mà Kim Dokja có thể nghĩ ra.

Vì thế, những việc Han Sooyoung phải làm bây giờ khá rõ ràng. "Một mình tên đó không thể làm được."

Han Sooyoung nhìn về phía sau cô. Cô cần cho những người đồng đội của mình biết chính xác những gì Kim Dokja muốn đạt được ở đây.

Thật không may, có điều gì đó mà Han Sooyoung, miệt mài trong việc tự mình suy luận, đã không kịp nhận ra.

[Câu chuyện, "Dự đoán đạo văn", đang dự đoán tâm lý của nhân vật.]

Thực tế là không phải ai ở đây cũng là tác giả. Có nghĩa là, không phải ai cũng có thể nhìn nhận tình huống này một cách khách quan như cô ấy.

Ngay cả trước khi Han Sooyoung kịp mở miệng, một người nào đó trong số các đồng đội đã lao tới trước.

Sự thù hận rõ rệt tràn ngập trong lưỡi kiếm đã rời vỏ. Han Sooyoung nhận ra hướng mà lưỡi kiếm này nhắm đến và hét lên trong sự kinh ngạc. "Khoan đã!! Chờ một chút!! Cái tên đó, anh ta đang cố gắng-!!"

Cô biết đó là lưỡi kiếm của ai, và đó là lý do tại sao cô không thể tin được. ⸢Ngay trong khoảnh khắc này, có một người đã trở nên vô cùng căm phẫn với

Kim Dokja.⸥

Thanh kiếm mạnh nhất của Kim Dokja đã bảo vệ anh ấy trong suốt một thời

gian rất dài. Và thanh kiếm đó đã làm ra một hành động kết thúc kịch bản này.