Toaru Majutsu no Index: Side Stories

Part 1.




Có mùi thứ gì đó cháy trong đêm tối.

Tại một thành phố nhỏ ở Siberia.

Một âm thanh lách tách vang vọng khắp thành phố giữa đêm khuya. Những ngọn lửa màu cam như xóa tan bóng tối nơi đây. Chúng không chỉ đơn thuần là được đốt cháy. Đường phố, đèn đường, ghế ngồi, máy bán hàng tự động... bất kể là thứ gì, ngọn lửa sáng ấy bám lấy xung quanh các đồ vật như một đám bùn.

"Thật à..." Stiyl Magnus thở dài.

Điếu thuốc trên rìa miệng anh ta phát sáng hơn nhờ lượng oxy được thêm vào.

Anh ta có mái tóc dài ngang vai được nhuộm đỏ, có đeo khuyên tai, đeo nhẫn bạc trên cả 10 ngón tay và xăm những hoa văn như mã vạch ở dưới mắt phải. Anh cũng ngửi thấy mùi nước hoa và thuốc lá, vì vậy không ai có thể nghĩ rằng người đàn ông to lớn ấy là một linh mục. Họ vẫn bán tín bán nghi mặc dù anh ta đã đội lên mình vẻ ngoài của một linh mục và có thể nhắm mắt lại đọc thuộc lòng Kinh Thánh.

Và....

Dưới đế giày của anh dẫm phải thứ gì đó.

Đó là một khuôn mặt bị cháy đen đến mức không nhận ra được biểu cảm.

Nó giống như lúc bạn làm bánh quy mà bị cháy. Trong các phần bị tách ra không hề có chút ẩm nào.

"Giờ thì…"

Theo thói quen, cánh tay của anh ấy rút ra một cuốn sách lịch trình nhỏ.

Anh mở nó ra và đưa điếu thuốc lại gần để có đủ ánh sáng để đọc.

"...Vậy, công việc tiếp theo là ở Thành phố Học viện."

Stiyl Magnus. Nói một cách dễ hiểu, công việc của anh là đánh bại bọn hắc pháp sư đem lại đau khổ cho con người. Nhưng nhớ lại cái khung cảnh trước đó sẽ ngay lập tức cho người ta biết có bao nhiêu sự khác biệt giữa lời giải thích trên và công việc thực tế của anh ta.

Stiyl thuộc về Necessarius, Giáo xứ thứ 0 của Giáo hội Anh giáo. Tổ chức này đã giết tất cả các pháp sư, những người sẽ mang lại sự tiêu cực cho xã hội. Và họ đã để lại các xác chết trong tình trạng mà không thể làm bất cứ tang lễ hay lễ tưởng niệm thích hợp nào. Lý tưởng của họ là rác rưởi lạc lối từ con đường đúng đắn sẽ phải chịu đau khổ ngay cả khi đã chết. Họ sẽ không để cho người chết trốn lên thiên đàng.

Bản thân Stiyl sử dụng ma thuật rune, nhưng những cuộc điều tra chỉ cho thấy những lời dối trá, mánh khóe, tra tấn, bạo lực hoặc bất kỳ lý do nào để biện minh cho việc đánh bại kẻ thù dị giáo của họ. 'Rác' mà họ ghét đến mức có thể nói là không công bằng, nhưng họ đã không nghe những kẻ dị giáo, nên nó cũng không phải vấn đề.

Stiyl đã thiêu đến chết 19 thành viên của một nhóm ma thuật phương Tây ở Siberia. Họ cảm thấy rằng con người được sinh ra đơn thuần là không có hy vọng và mọi người chỉ có được hy vọng thực sự khi đã chết và được tái sinh. Chính vì vậy, họ đã tận hưởng niềm vui trong công việc mang lại 'hy vọng' cho những đứa trẻ mà họ cảm thấy tiếc thương.

Chính Stiyl này giờ đang trở nên lo lắng trước một cô gái.

Anh ta đã ở trong một khu mua sắm dưới lòng đất ở Thành phố Học viện. Thành phố Học viện là một tổ chức phát triển về sức mạnh tâm linh đứng thứ ba phía tây Tokyo, thực tế thì ở trong trung tâm mua sắm dưới lòng đất là phần quan trọng hơn. Nó nằm dưới lòng đất, nhưng lại không hề có bầu không khí ẩm ướt. Thay vào đó, sàn được đánh bóng và thắp sáng bởi các đèn huỳnh quang và đèn LED. Ở phía khác của một chiếc cửa sổ lớn bao phủ một bên lối đi, các nữ tiếp viên trẻ đang hăng say làm việc trong một quán cà phê.

Stiyl đang đứng trong khu vực hút thuốc được quy định sẵn ở một góc của trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Những người lớn mặc com lê và áo khoác phòng thí nghiệm đang thở ra khói như muốn nói, "Dù sao đi nữa, chúng ta yêu hút thuốc!!"

Một cô gái cũng đang đứng trong khu vực hút thuốc.

Chính xác hơn là cô đang nắm lấy cánh tay của Stiyl và cố gắng kéo anh ta ra khỏi khu vực đó.

Cô gái nói, "Này, này!! Tại sao một đứa trẻ 14 tuổi ở đây!? Hút thuốc lá rất xấu đấy. Như thế này thì còn gì là khu vực hút thuốc lá được quy định nữa."

Cô gái cao 135 cm và trông khoảng 12 tuổi, vì vậy trông cô không được thuyết phục cho lắm.

Stiyl thở dài và rút một túi đồ đã bị phai màu ra khỏi túi



"Em ở đây vì nó là nơi lịch sự để hút thuốc."

"Một đứa trẻ 14 tuổi sẽ phá vỡ quy tắc nếu hút thuốc bất ở bất cứ đâu! Là một giáo viên, cô không thể bỏ qua điều này!"

Stiyl cuối cùng cũng bị kéo ra khỏi khu vực hút thuốc và thậm chí còn bị tịch thu bao thuốc.

Nhưng cô ấy là một giáo viên.

Mặc dù cô gái đó trông như thế nào, cô vẫn là một giáo viên trung học ở Thành phố Học viện.

(...Tại sao mọi thứ lại kết thúc như thế này?)

Stiyl đưa tay lên trán.

Ngay sau khi anh hoàn thành công việc lúc trước, Stiyl được thông báo rằng anh phải đến Thành phố Học viện cho công việc kế tiếp. Anh đã dành cả ngày trên máy pay, vượt biên giới quốc gia, được cấp quyền vào Thành phố Học viện, và đem hành lý về khách sạn. Một lần nữa, anh đoán công việc kế tiếp của mình sẽ không phải là điều gì đó tốt đẹp và anh ta đã quyết định hút thuốc trong khi chờ đợi những chỉ dẫn tiếp theo của mình, nhưng...


Anh đã bị bắt bởi cô giáo viên thấp bé đó, Tsukuyomi Komoe.

"Haiizzzz…"

"Mh? Em còn quá trẻ để thở dài một cách nặng nề như vậy đấy. Có chuyện gì xảy ra à?"

"Không có gì." Styil trả lời trong khi cố gắng giải thoát cho cánh tay khỏi Komoe-sensei.

Tuy nhiên, anh ta là một đứa trẻ 14 tuổi không có nhiều cơ hội để nắm tay một cô gái như thế.

(Khỉ thật. Sự chênh lệch tuổi tác như này quá sai rồi. Mình đang làm gì đây?)

Cơ thể Styil nóng lên một chút, nhưng anh không phải là môt thằng lolicon biến thái. Tuổi thật của Stiyl là 14, vì vậy yêu một cô gái cùng thế hệ là điều khá tự nhiên.

Tuy vậy, tuổi thật của Komoe-sensei là một thứ hoàn toàn khác. Đối với Stiyl, cô ấy giống một người phụ nữ trưởng thành hơn hoặc có thể là kiểu onee-san.

"Thế cô muốn gì ở em, sensei?"

"Cô vẫn chưa thực sự mắng em đâu. Đừng có mà cố đánh trống lảng! Em sẽ không hút thuốc nữa, phải không? Hứa với cô em sẽ không hút thuốc nữa đi!"

Komoe-sensei đang bám lấy đoạn thắt lưng trên quần áo của Stiyl và ngước nhìn anh. Đôi mắt cô nhìn thẳng về phía anh và không hề di chuyển. Không cần đến 2 giây trước khi Stiyl không thể chịu thêm nữa và đảo mắt. Anh tự hỏi đấy mà là phạt hay sao.

Và rồi có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đó là một giai điệu nhẹ nhàng chắc là được tải ở đâu đó. Khi tiếng chuông rõ hơn, đó không phải là điện thoại của Stiyl. Komoe-sensei lục xung quanh và lấy chiếc điện thoại ra.

"Đúng, đây là Komoe-sensei."

Cuộc trò chuyện bắt đầu. Komoe-sensei ung dung nói chuyện với ai đó ở đầu dây bên kia.

"Vâng, vâng. Vị linh mục đó đang ở đây."

"Hey" Stiyl hét lên và bắt đầu xem xét đến việc giật lấy chiếc điện thoại từ cô ấy. Cô không hề biết anh đã lẻn vào Thành phố Học viện cho một nhiệm vụ bí mật.


Trong khi đó, người giáo viên không hề biết gì về sự thật đó đã mỉm cười và chuyển qua loa ngoài của điện thoại. Rồi cô đưa nó về phía Stiyl.

Một giọng nói phát ra từ điện thoại.

Đó là giọng của một cậu bé.

"Ahh... Anh có thực sự ở đây không...?"

"Tôi không muốn nghe giọng của cậu giống như cậu muốn nghe giọng của tôi."

Giọng của Stiyl hoàn toàn dứt khoát. Khi cô ấy cầm lại điện thoại, Komoe-sensei bắt đầu tỏ ra bối rối, nhưng cô ấy không thể làm gì được.

Giọng nói qua điện thoại vẫn bình thường.

"Gì? Anh có gặp rắc rối với một 'công việc' nguy hiểm nào nữa không? Well, ổn thôi. Nhân tiện, anh có thích đồ cay không? Hôm nay chúng ta có món Jjigae."

"Ý cậu là gì, 'ổn thôi' ? Tôi không cần cậu cho phép để-"

Stiyl bắt đầu trả lời, nhưng anh dừng lại giữa chừng.

Cậu bé đó đã nói gì?

"Jjigae? Gì cơ?"

"Oh, anh không quen món này à? Gần đây thời tiết trở lạnh rồi, vì vậy tôi đã nghĩ đến các món hầm của Hàn Quốc. Tôi có một tạp chí đặc biệt về công thức nấu ăn của Hàn Quốc. Jjigae trông có vẻ không khó lắm."

"Ý tôi không phải vậy." Stiyl ngắt lời cậu bé trước khi hỏi lại câu hỏi của mình. "Tại sao tôi phải biết tối nay cậu ăn cái gì? Và sao tôi lại thích đồ cay hay không?"

"Eh? Thế tối nay anh không ăn ở đây à?"

"Không!" Anh tức tối nói.


Có lẽ vì cô ấy đã thấy biểu hiện quá thẳng thừng của Styil, Komoe-sensei lại càng bối rối hơn trong khi đang lắp bắp.

"Được rồi. Tất cả chỉ đơn giản là từ chối? Giờ tôi đang ở siêu thị, vì vậy hãy nói cho tôi biết nếu anh muốn thứ gì."

"Còn lâu tôi mới nói cho cậu biết."

"Thôi, không nói nhiều nữa. Tôi đang mua đủ thứ cay từ khắp nơi trên thế giới để nêm như Yatsubusa và ớt đỏ vậy."

"Ý tôi không phải vậy! Cậu có đang nghe không vậy? Tôi không đi đâu hết. Tôi chắc chắn sẽ không đi đâu... Này!!"

Trước khi anh nói xong hết câu, đường dây đã bị ngắt kết nối từ đầu bên kia.

Anh đứng ngây người ra một lúc, nhưng cuối cùng Komoe-sensei cũng đã bắt đầu nói gì đó trong khi run run.

"N-Nhưng cô không chịu được những món cay..."

"...Sao cậu bé đó gọi cho giáo viên của em để về kế hoạch ăn tối của em?"


"Heh? Hôm nay chúng ta cùng ăn tối mà."

"Và em cũng khá là tò mò về cái cách cậu ta biết em ở đây."

"Cô đã gửi email cho cậu ấy khi cô gặp em. Cô đã bảo cậu ta mua thêm nguyên liệu vì sẽ có vài người khác tham gia cùng chúng ta."

Khi Stiyl thấy cái nhìn bối rối của cô ấy, anh nhẹ nhàng đảo mắt. [note20699]

Học sinh có vẻ như đã theo đuổi giáo viên bằng cách nào đó.

"Em không định đến à?" Komoe-sensei hỏi.

"Không, em sẽ không đến!" Styil khẳng định một cách chắc chắn trước khi rời đi.

Anh quay lại và thấy Komoe-sensei đang cố đuổi theo mình nên anh chạy hết tốc lực và bỏ lại cô.

"Thật à..." Anh cuối cùng cũng thở một hơi thật dài sau khi ra khỏi trung tâm mua sắm dưới lòng đất và đi bộ dọc theo con phố.

Thật là nực cười khi mà anh không thể trụ được.

Stiyl Magnus là một pháp sư của Necessarius, Giáo xứ thứ 0 của Giáo hội Anh giáo. Con người anh đã bị nhuốm màu đỏ bởi máu với 70% giải pháp đưa ra để giải quyết vấn đề là ám sát. Anh đã thiêu đến chết 19 pháp sư ngày hôm trước và anh vẫn đang nghĩ cách để viết báo cáo cho vụ việc.

Tuy nhiên, anh có linh cảm rằng mình sẽ lại quên nó trong các cuộc trò chuyện như lần trước mà thôi.

Anh cảm thấy như mình sẽ quên đi tất cả những sự thật đó.

Cảm giác ấy giống như khi người ta đọc những cuốn tiểu thuyết hư cấu. Một cô gái ở độ tuổi nổi loạn sẽ khóc khi xem một vở kịch với chủ đề tình yêu gia đình. Không cần biết nó trái ngược với chính mình như thế nào, chỉ cần thấy được nó đã lấp đầy bạn với nhiều cảm xúc.

Đó là lý do tại sao lại có cảm giác rất thất vọng sau khi nó kết thúc.

Khoảnh khắc tệ nhất là lúc bạn tắt TV và lại nhìn thấy hoàn cảnh của mình.

Như thể đã được sắp đặt sẵn, chuông điện thoại của anh bắt đầu reo lên.

Đó là email từ một trong những đồng nghiệp của anh ở Necessarius.

"Đây là công việc của cậu. Chi tiết về nhiệm vụ nằm trong tệp tin đính kèm. Làm theo những gì nó nói và hãy để ý đến kẻ phản bội."

Stiyl gật đầu xác nhận.

Những báo cáo vô cảm của Necessarius lại tiếp tục và tiếp tục.

Một tình huống kích thích được bày ra trước mắt anh và nó đã bị loại bỏ khỏi sự hiện diện yên bình của vạn vật.

-------------------------

Cái xưng hô tôi hơi lú, các bác đọc rùi góp ý hộ với.