Chu Cầm và Lý Quyết mang theo bóng xuống sân.
Tuy anh không thể đi trên con đường thể dục này nữa, nhưng mà suốt ngày cùng nhau chơi bóng với một nhóm sinh viên thể dục, vẫn có thể duy trì sức mạnh như trước đây, vừa ngang ngược lại sắc bén, phong cách thi đấu mạnh mẽ hầu như không cho bất cứ ai xung quanh có cơ hội thở dốc.
Sinh viên thể dục cũng bị anh đánh bại, cũng bị anh làm cho thở hồng hộc, cạn kiệt sức lực.
Nghỉ ngơi giữa trận, Hạ Tang đến cạnh sân bóng, mang nước trong bình giữ ấm đưa cho anh.
Chu Cầm nhận lấy ly giữ nhiệt mở nắp ra, cái ly có phong cách của một chú gấu hoạt hình, anh hút mấy ngụm nước rồi mới mở nắp ra, ngửa đầu uống nước.
Khóe miệng Hạ Tang không tự chủ được lộ chút ý cười.
Mồ hôi nóng và hormone thanh xuân bắt đầu khởi động, cô nghĩ nếu có thể nhìn anh chơi bóng cả đời như thế là chuyện vô cùng hạnh phúc luôn đấy.
Buổi tối, Chu Cầm và Lý Quyết còn có mấy thành viên nam trong đội bóng rủ nhau đi ăn khuya, mấy người này có vài người trước kia Hạ Tang cũng có quen, có mấy người Dương Trạch Phi và Lộ Nghiêu trong học viện thể dục.
Bọn họ cũng nói về lúc quen biết nhau lần đầu tiên: “Đàn chị Hạ Tang, lúc tuyển sinh đã đến học viện thể dục của chúng ta để giúp đỡ đấy, còn nói là muốn tìm người.”
Dương Trạch Phi nghĩ nghĩ: “Khi ấy cô ấy còn ngồi xem danh sách sinh viên mới để kiếm tên hình như là Chu Cầm đấy.”
“Đúng thế, không tìm được, còn rất thất vọng nữa.”
Dưới bàn, Chu Cầm nắm lấy mu bàn tay của Hạ Tang, nhẹ nhàng mà nắm chặt, bụng ngón tay chai sần như có như không mà vuốt nhẹ mu bàn tay mềm mềm của cô, giống như đang thưởng thức.
“Em cứ chắc chắn như thế à, anh sẽ đến đại học Đông Hải sao?”
“Em không chắc.” Hạ Tang nhìn anh: “Năm đó, em đăng ký vào khoa máy tính của đại học Đông Hải với số điểm cao nhất, trên trang web chính thức của trung học số một Nam Khê đăng hình tuyên dương tận hai tháng, nếu anh có lòng thì nhất định sẽ thấy.”
“Em đến chỗ nào cũng đều lại tin tức cho anh, lời nhắn trong quán Bảy Đêm Tra Án, còn có chữ ký cá nhân của em, đều viết là: Em ở đại học Đông Hải.” Chu Cầm cười nói: “Nếu anh để em thất vọng, chỉ sợ đời này em cũng chẳng tha thứ cho anh.”
“Biết thế là tốt rồi.”
Lúc mọi người ăn cơm thì vô cùng náo nhiệt, Hứa Thiến nhìn thấy cách đó không xa mấy người bạn bè của Lâm Chỉ Ngôn đi đến, ngồi vị trí cách họ không xa.
Hứa Thiến cũng có quen biết với mấy nữ sinh bên cạnh anh ta, đều là đàn chị của học viện nghệ thuật, đang cất cao giọng nói chuyện với anh ta, vô cùng vui vẻ.
Lâm Chỉ Ngôn cũng nhìn thấy bọn Hứa Thiến và Hạ Tang, đi đến đón tiếp.
Hạ Tang không mặn không nhạt chào hỏi anh ta, nói: “Đàn anh Lâm đến ăn cơm với bạn sao?”
“Đúng thế.” Lâm Chỉ Ngôn vẫn khiêm tốn, lễ phép như cũ: “Là những bạn học nghiên cứu sinh của anh, Hứa Thiến, em cơm nước xong trở về sớm một chút, đừng bên ngoài trễ quá, chờ lát nữa anh đến tìm em.”
Hứa Thiến gật đầu: “Được ạ.”
“Anh đi trước đây nhé.”
“Vâng.”
Hạ Tang có chút ngạc nhiên, cô cũng không ngờ tính tình Hứa Thiến mạnh mẽ, tươi sáng như thế mà trước mặt Lâm Chỉ Ngôn hình như lại thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trở nên vô cùng dịu dàng, anh ta nói gì cô ấy nghe cái nấy, ngay cả nói đùa cũng không có.
Hạ Tang thấp giọng nói: “Cậu rất nghe lời anh ta à, anh ta nói không cho cậu bên ngoài trễ quá, thế mà anh ta lại ở bên ngoài chơi với bạn bè của mình.”
Hứa Thiến thở dài: “Anh ấy rất tốt mà, cuối cùng tớ lại có cảm giác mình không xứng với anh ấy, nên nghe lời nhiều một chút.”
“Ai nói, tớ cảm thấy cậu cũng không tệ, sao lại không xứng được chứ.”
“Đây là mắt nhìn của bạn thân.” Hứa Thiến đứa mắt nhìn bàn của Lâm Chỉ Ngôn phía đối diện, đáy mắt lại mang theo vài phần si mê: “Gia thế anh ấy tốt, cử chỉ lại tao nhã, đàn violin cũng bỏ xa tớ mấy con đường, có thể cùng tớ ở chung với nhau, tớ cảm thấy giống như đang mơ vậy.”
Hạ Tang biết một năm nay Hứa Thiến đối vối Lâm Chỉ Ngôn giống như là ngoan ngoãn phục tùng, mà nguyên nhân quan trọng nhất chính là sự chênh lệch của hai người tạo thành một nhận thức bất bình đẳng với nhau.
Nhưng đây giống như không phải mối quan hệ tình cảm bình thường.
Lâm Chỉ Ngôn cũng rất hưởng thụ sự dịu dàng của Hứa Thiến đối với mình, có thể làm một cô gái có dáng vẻ ngang ngược, phách lối thành dáng vẻ một cô gái dịu dàng thế này, Lâm Chỉ Ngôn có cảm giác thành tựu, cho nên Hứa Thiến đứng bên cạnh anh ta chỉ giống như một người bạn là nữ.
Trong lòng Hạ Tang có chút bất an, nhìn Hứa Thiến nói: “Cậu nhớ rõ trong lớp vệ sinh sinh lý của chúng ta, giáo viên đang nói về điều gì trong chương ngăn cản tình yêu PUA không?”
Hứa Thiến cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”
“Tớ biết, nhưng tớ cảm thấy được cậu ở chung một chỗ với anh ta, rất không giống như cậu.”
“Nhưng tớ thật sự rất thích anh ấy.”
Sắc mặt Lý Quyết vô cùng không tốt, nặng nề đặt đũa xuống, trào phúng nói: “Trong tình yêu cậu quăng mắt não đi rồi à, cậu đối với anh ta vô cùng tốt, nhưng anh ta đối với cậu chỉ có một chữ xem thường.”
Hứa Thiến hung hăng liếc nhìn Lý Quyết một cái: “Đầu vàng, tôi yêu đương chọc giận gì đến cậu à, mỗi lần cậu nhìn thấy tôi đều liếc ngang liếc dọc, guống như tôi và cậu có thâm thù đại hận vậy.”
“Tôi chỉ không quen nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược này của cậu thôi.”
“Tôi không nhu nhược với cậu, thì vì sao cậu lại không quen nhìn chứ.”
Lý Quyết giận đến mức uống một hơi cạn hết một ly bia, Chu Cầm lại rót thêm cho cậu, ý tứ mà nói một câu ---
“Cũng không phải bạn gái cậu, cậu rảnh rỗi lo lắng làm gì.”
“Tuy không phải bạn gái em, nhưng dù gì cũng là bạn thân của bạn gái anh em của em, cũng không tĩnh là chuyện rãnh rỗi.”
Hứa Thiến: “Ôi, tôi còn thật sự cảm ơn cậu đấy, cậu có thời gian và sức lực như thế, sao không tìm cho mình một người bạn gái để tự mình quản cho tốt đi, còn quản trên đầu tôi làm gì?”
“Nếu tôi có bạn gái, tôi sẽ không thèm quản cô ấy đâu, cô ấy chính là cô ấy, cô ấy thích cái gì, không thích cái gì đều là tự do của cô ấy.”
Những lời nói rời rạc này của Lý Quyết lại đụng đến trái tim của Hứa Thiến, cô ấy rầu rĩ không vui mà ngồi xuống, không hề nói gì nữa.
Bữa cơm này, chút hứng thú của mọi người đều mất hết.
Lúc đi ra khỏi quán, Hứa Thiến nói tạm biệt với bọn họ, một mình trở về trường học. Lý Quyết cũng tuyên bố phải về huấn luyện, nhắm mắt đuổi theo phía sau cô.
…
Bảy giờ tối, Hạ Tang quay về ký túc xá thu dọn đơn giản vào bộ quần áo, đồ chăm sóc da cho vào túi rửa mặt, loay hoay chừng nửa tiếng, mới đeo túi lên lưng rồi xuống lầu.
Chu Cầm dựa vào đèn đường, từ xa nhìn cô.
Trong gió lạnh, dáng vẻ anh vô cùng lạnh lùng, đôi mắt vùi sâu vào vầng trán bướng bỉnh, nhìn chẳng thấy chút ánh sáng nào.
Thấy Hạ Tang chạy đến, anh tự nhiên nhận lấy túi xách của cô, đeo lên vai của mình.
“Mang theo cái gì thế sao nặng thế này?”
“Một ít đồ cần dùng, mấy chai lọ dưỡng da cũng có chút nặng.” Hạ Tang thấy anh cái gì cũng không mang theo, hỏi: “Chu Cầm, anh không lấy quần áo sao?”
“Buổi sáng đã lấy qua rồi.” Chu Cầm trả lời: “Đồ của anh ít hơn em nhiều.”
Hạ Tang gật gật đầu, cùng anh đi ra khỏi cổng trường.
Trời vừa mới tối xuống, bên ngoài cổng trường trên khu vực dành cho người đi bộ cũng là lúc náo nhiệt nhất, Hạ Tang nhắm mắt đuổi sát phía sau anh, đi về phía khu chung cư phía sau con phố đi bộ này.
Càng gần đến nơi, trong lòng Hạ Tang càng thấy khẩn trương hơn.
Gió lạnh thổi qua, Chu Cầm giống như cảm nhận được tâm tư của Hạ Tang, quay lại nắm lấy tay cô, dùng bàn tay lớn của mình nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của cô.
“Chu Cầm, chúng ra đến quán bar ngồi đi, nghe vài bài nhạc.” Bỗng nhiên Hạ Tang đề nghị.
“Em muốn uống rượu để có can đàm à?”
“Thế nào.” Hạ Tang che dấu nói: “Chỉ là cảm thấy bây giờ còn sớm, không cần thiết phải vào nhà ngây ngốc sớm như thế, quá nhàm chán rồi. Đương nhiên nếu anh không muốn đến quán bar, chúng ta có thể đi đến phòng máy để đo số liệu.”
Chu Cầm nở nụ cười thản nhiên, đưa cô đến Thanh bar lần trước, vẫn gọi Vodka và nước tăng lực, hương chanh và bạc hà giúp cô pha loãng ra, đỡ để cho cô gái nhỏ uống đến gục mất.
Mà chính anh lại không cần pha gì, rót thứ chất lỏng màu trắng vào trong ly, uống một ngụm nhỏ.
Vodka là rượu mạnh, nhưng tửu lượng anh lại không tệ, uống mấy ly cũng không đổi sắc.
Hạ Tang cầm ly lên uống một ngụm lớn, anh pha cho cô một ly ngọt đến ê răng, uống rất được: “Chu Cầm, muốn một ly nữa.”
Chu Cầm lại pha cho cô thêm ly nữa, thản nhiên nói: “Em sợ anh làm gì em sao?”
“Sao em phải sợ anh?”
“Từ trưa em đã bắt đầu khẩn trương, ăn cơm cũng không thả lỏng.” Anh đưa ly rượu đến trước mặt cô: “Bây giờ còn muốn uống rượu với anh.”
Khuôn mặt khi say của cô gái nhỏ đã mờ mịt mấy phần, mất tự nhiên mà đỏ lên, chạm vào ly của anh: “Chu Cầm, em sợ rất nhiều người, mẹ em, sợ Kỳ Tiêu, sợ thi đại học không được kết quả tốt nhất, sợ không trở thành tầng lớp cao nhất… Nhưng chỉ không sợ anh.”
Chu Cầm nghiêng đầu nhìn cô.
Hình như cô uống rượu vào nên lời nói cũng bắt đầu lớn gan hơn.
“Vì sao lại không sợ anh.”
“Bởi vì bên cạnh anh, em cảm thấy an tâm.” Hạ Tang nâng má, nương theo ngọn đèn mờ ảo trong quán bar, mê mẩn nhìn khuôn mặt anh tuấn của chàng trai: “Cho dù có ở chung hay không, còn muốn ngủ cùng giường với anh, em cũng không sợ.”
Chớp mắt mà da đầu của Chu Cầm đã tê hết lên, cười ra tiếng, đưa tay vỗ vỗ hai má anh: “Xin em, đừng uống nữa, nhìn em say thành cái dạng gì rồi này.”
“Như thế nào?”
“Bắt đầu nói năng lung tung.”
“Không có mà.”
Tiếng nhạc vang lên, có ca sĩ trên sân khấu bắt đầu đàn ghi ta, làm cho bầu không khí có chút dịu dàng.
Tay Chu Cầm vẫn đang vuốt ve khuôn mặt hơi lạnh của cô, bụng ngón tay xẹt qua đôi mắt mê ly của cô, cái mũi dịu dàng, cuối cùng dừng lại trên cánh môi no đủ của cô.
“Hạ Tang, nếu em thật sự không sợ, anh sẽ không nhịn đâu.”
Nói xong lời này, Chu Cầm nhanh chóng đứng dậy kéo lấy túi xách của cô, kéo tay cô gái ra khỏi quán bar.
Hạ Tang bị anh kéo đi, nghiêng nghiêng ngã ngã theo sát phía sau anh ---
“Ai da…”
Giống như Chu Cầm đã chịu đựng đến cực hạn rồi, thấy cô chóng mặt đi chậm lại, dứt khoát cõng cô trên lưng, sải bước đi về phía nhà trọ.
Gió thổi qua, đầu óc Hạ Tang cũng tỉnh táo hơn một chút, nghĩ đến mấy lời mình vừa nói, đầu óc bắt đầu nóng lên, rối bời.
Cô đưa tay sờ lấy cổ anh, làn da căng chặt mà nóng bỏng, cô bị nóng nhanh chóng rút tay về.
“Chu Cầm, phản ứng của anh, thật… thật dọa người đấy.”
Chu Cầm cõng cô vào thang máy chung cư, ấn tầng 13: “Đàn ông đều có phản ứng như thế, không thì dọa em đấy.”
“Thả em xuống.”
Anh thả cô xuống, cô cuống quýt ngẩng đầu nhìn mặt anh, con mắt tối đen liên tục nhìn anh.
“Nhìn cái gì.”
“Nhìn xem anh có trở thành một quái thú to lớn không?”
Khóe môi Chu Cầm cong cong: “Anh đây thay đổi sao?”
“Không có.” Hạ Tang thoáng yên tâm: “Nói đúng ra là anh còn muốn giữ vững lý trí, đàn ông một chút, lễ phép một chút.”
“Được, anh sẽ đàn ông một chút.”
Chu Cầm ấn mật khẩu cửa, mở cửa phòng ra.
HẠ Tang đang muốn đưa tay mở công tắc đèn, nhất thời có cảm giác một ngọn lửa lớn đang nắm lấy cổ tay cô.
Ngay sau đó, cô đã bị anh kéo qua, ép vào tường.
Mặt Hạ Tang dán vào tường, chỉ cảm thấy tường giống như trở thành lớp bọt biển mềm mại.
Mà đột ngột ngã vào thế giới mềm mại kia, những ngôi sao đùng đùng bay lên, liên tục rơi xuống…
------oOo------