“Anh liếc qua liền nhận ra em trong đám đông, em cho rằng mình trốn được sao?”
Nhìn ánh mắt đầy ý vị của người đàn ông, lòng Hứa Thiến trào dâng xót xa.
Mặc dù thường ngày cô nhanh mồm nhanh miệng, nhưng vào lúc này lại không thể nói được gì, nghẹn ngào đáp: “Không có.”
“Vậy em chạy gì chứ?”
“Em không chạy.”
“Không nhớ anh sao?”
Hứa Thiến liếc nhìn anh lần nữa, đường nét sắc sảo đã chín chắn hơn rất nhiều, tính tình cũng thu liễm lại, nhưng ánh mắt vẫn mang nét trẻ trung như xưa.
“Hứa Thiến, em không nhớ anh sao?” Lý Quyết không ngừng hỏi cô câu hỏi này.
“Em… có một chút.”
“Thật sự là một chút?”
Cô xoay người bước đi, trong khi Lý Quyết vẫn lái xe chậm rãi theo sát cô.
“Lên xe đi, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện rõ ràng.”
“Nói gì?”
“Gì cũng được.”
Hứa Thiến tăng tốc, nói: “Bây giờ nói luôn cũng được.”
“Có một vài điều, miệng thì nói được luôn. Nhưng cơ thể của anh nói anh rằng, cũng muốn giao lưu với em một chút.”
“…”
Hứa Thiến trừng mắt nhìn anh, trên mặt anh mang theo nụ cười gian xảo: “Em gái trà xanh, đừng giả vờ khờ khạo. Anh đã nhịn một tuần rồi, ngày nào cũng rất nhớ em.”
“Em không hứa gì với anh cả, đồ khốn khiếp.”
“Em vẫn trước sau như một, thả thính rồi không chịu thừa nhận.”
“Đúng thế, em trước sau như một đó.”
Đúng lúc này, cảnh sát giao thông sân bay đi tới, nói với Lý Quyết: “Thưa anh, phía trước là đường một chiều, anh phải đánh xe lên đường trên cao.”
Lý Quyết liếc nhìn Hứa thiến, miễn cưỡng đánh ra lên đường trên cao, càng lúc càng xa cô.
“Bảo bối, chờ anh ở dưới.”
Hứa Thiến vờ như không nghe thấy, xoay người đi vào thang máy ngoài nhà ga, thang máy đi xuống lầu dưới.
Mười lăm phút sau, Lý Quyết đỗ xe xong, đến cửa sảnh tầng một của nhà ga.
Dòng người liên tục xách hành lý bước ra, trong biển người tấp nập, Lý Quyết tìm kiếm bóng hình quen thuộc.
Tất cả những gì xuất hiện trước mắt anh đều là khuôn mặt xa lạ.
Lý Quyết cuối cùng cũng mất bình tĩnh, lấy điện thoại gọi cho cô, nhưng di động chỉ đổ một hồi chuông dài, cô không chịu bắt máy.
Gọi lại, cũng vẫn thế.
Lý Quyết có chút tức giận, mắng một tiếng: “Hứa Thiến, em ra đây cho anh! Đồ hèn nhát!”
Hứa Thiến nấp sau biển báo dừng xe bus, nhìn người đàn ông trong đám đông, cõi lòng nhói lên không ngừng. Đúng lúc định bước ra, đột nhiên nghe thấy tiếng la hát của vài cô gái.
Các cô gái chạy đến chỗ Lý Quyết, kinh ngạc thốt lên: “Có phải là Lý Quyết không?”
“Đúng vậy! Chính là anh ấy!”
“Có thể ký tên cho em không?”
“Em siêu thích anh, anh chơi bóng quá là đẹp trai!”
Lý Quyết lấy bút ký lên giấy cho bọn họ, bọn họ còn muốn chụp ảnh nhưng bị anh từ chối: “Xin lõi, tôi đang bận.”
Các cô gái tiếc nuối nói lời tạm biệt với anh, Lý Quyết chạy đi. Trong đám đông, không nhìn thấy bóng lưng của cô nữa.
…
Nửa đêm, Hứa Thiến cả người mang theo mùi rượu, quay về căn hộ của mình. Bỗng nhìn thấy bóng dáng cao lớn của một người đàn ông đang đứng dựa vào tường, trên tay cầm một chiếc bật lửa.
Đôi mắt đen của anh bị vùi trong bóng đêm, không nhìn rõ biểu cảm.
Cửa thang máy mở ra, chiếu vào khuôn mặt anh vài tia sáng.
“Lý Quyết?”
“Địa chỉ đã đưa anh rồi, em còn có thể chạy đi đâu?” Ngữ khí của anh có chút khó chịu.
Hứa Thiến bình tĩnh lại, bước đến gần anh, dùng đầu ngón tay mềm mại vuốt ve khuôn mặt anh.
“Anh bây giờ xuất chúng đến thế, nhìn xung quanh đi, có rất nhiều cô gái tốt hơn em.”
“Bớt nói nhảm.”
Lý Quyết nắm lấy cổ tay cô, mở cửa bằng dấu vân tay.
Hứa Thiến muốn chặn anh ngoài cửa, nhưng anh cường thế chen vào, khiến cô bám chặt lấy anh. Anh ghé vào tai cô, nói: “Em nợ anh nhiều năm như vậy, không định trả lại sao?”
Chưa dứt lời, anh đã ôm eo nâng người cô, ném cô nằm lên giường.
…
Xong công chuyện, Hứa Thiến nhốt mình trong phòng tắm hơn 40 phút vẫn chưa ra.
Lý Quyết đến cạnh cửa phòng tắm, gõ vài tiếng: “Tắm xong rồi thì ra đi, trốn cái gì?”
“Em không trốn.” Cô gái khàn khàn đáp.
“Không dám gặp anh?”
“Không phải!”
Lý Quyết tựa vào cánh cửa mờ mịt, nghiêng đầu hỏi: “Bây giờ biết ngại rồi sao? Vừa rồi không biết là ai, hét to đến thế nhỉ.”
“…..Khốn nạn.”
“Được, anh chính là tên khốn.” Anh bật cười: “Mau ra đi.”
“Ra làm gì?”
“Ra làm gì?” Lý Quyết nói thẳng: “Hứa Thiến, em ngủ với anh đến phát ngốc rồi hả?”
“Lý Quyết! Bao nhiêu năm rồi, sao miệng anh vẫn thối.”
“Miệng anh thối, vậy vừa rồi ai nắm chặt tay anh không buông, liên tục đòi anh hôn em.”
Hứa Thiến đỏ mặt, tức giận nói: “Anh im ngay!”
“Được rồi.” Anh giảm bớt giọng điệu: “Mau ra đây để anh ôm em.”
Năm phút sau, cuối cùng cô cũng bước ra ngoài.
Lý Quyết khoanh chân ngồi trên giường, nhìn cô mặc một chiếc váy ngủ lụa màu vàng nhạt, mùi thơm tinh tế của kem dưỡng da toát lên từ cổ tay cô, mái tóc được chải gọn gàng, xoã xuống bờ xương quai xanh gợi cảm.
“Đệch.”
“Anh phản ứng kiểu gì thế!”
Cô cau mày, ngồi trên giường quay lưng về phía anh, cầm kem dưỡng tay lên.
“Bảo bối, em ăn mặc như thế này, thì sao mà ngủ được?”
“Em đi ngủ toàn mặc như thế.”
“Anh đã thế này rồi, anh nghi ngờ em là muốn vắt cạn sức anh.” Anh nói, ôm cô từ phía sau, hôn lên bả vai cô một cách tha thiết.
“Lưu manh.” Hứa Thiến vùng vẫy một lúc, nhưng vì anh ôm quá chặt nên không thể thoát ra, đành thuận theo anh.
“Thơm quá.” Anh vùi sau gáy cô: “Em thật tuyệt.”
“Cái gì?”
“Phương diện nào cũng rất tuyệt.” Anh hôn lên vành tai cô: “Có được em là phúc khí của anh.”
“Anh đã có được thứ mình muốn rồi.” Cô tránh anh, thu mình vào chăn bông: “Bây giờ có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút, những năm nay nhớ mãi không quên, rốt cuộc là muốn gì không?”
“Ý em là gì?”
“Ban đầu khi anh cho em cơ hội lựa chọn, em đã chọn rời xa anh; Hiện giờ em cũng cho anh cơ hội lựa chọn, sau khi có được rồi, anh hãy cân nhắc thật kỹ.”
Lý Quyết nhìn cô hồi lâu, sau đó nhàn nhạt nở nụ cười: “Trước kia anh luôn nghĩ rằng, em tự ti chỉ là ảo giác của anh. Một người phụ nữ rạng rỡ như em, mạnh mẽ như em, sao có thể tự ti cơ chứ? Bây giờ xem ra, tất cả chỉ là giả vờ. Em thật sự rất tự ti về bản thân mình.”
“…”
Hứa Thiến ôm chặt gối, co chân lại, né tránh ánh mắt của anh.
Anh kéo ngón út của cô, nói: “Cô gái ngốc nghếch, anh đã nói rồi, em không gả cho anh, anh sẽ không quan hệ với em. Nếu như anh muốn em, em nhất định sẽ là của anh, cả đời này cũng không thể thoát được.”
“Nói gì vậy, em không phải cô gái truyền thống như thế.”
“Bảo bối, em nói xem hai người lạnh lùng như băng, sao có thể sưởi ấm lẫn nhau chứ.” Anh cầm tay cô, hôn lên một cái: “Anh nguyện ý sưởi ấm cho em, anh nguyện ý yêu thương em, bù đắp tất cả những gì em đã thiếu trong hơn hai mươi năm qua, có được không?”
Cô nhìn thứ ánh sáng chân thành trong mắt anh, do dự hồi lâu rồi nói: “Anh không thấy bản thân rất thiệt thòi sao?”
“Thiệt thòi gì chứ?” Khoé miệng Lý Quyết cong lên: “Em không biết, em đã khiến anh thoải mái thế nào đâu.”
…
Sau khi hai người chính thức bên nhau, Hứa Thiến phát hiện Lý Quyết rất bám người, cả buổi sáng đã gửi cho cô không biết bao nhiêu tin nhắn.
Trong lúc Hứa Thiến làm việc, cô thường không dùng điện thoại. Buổi trưa lúc bước ra khỏi phòng tập nhảy, cầm điện thoại lên xem, màn hình hiện lên rất nhiều tin nhắn, tất cả đều là Lý Quyết gửi cho cô---
“Bảo bối, anh nhớ em.”
“Huấn luyện mệt phát khóc.”
“Mau hôn anh một cái đi.”
Hứa Thiến: “…”
Thật đúng là chưa thấy ai bám người như vậy.
Hứa Thiến: “Lý Quyết, anh bao tuổi rồi, đừng ấu trĩ nữa được không!”
Lý Quyết: “Xin lỗi, anh nhỏ hơn em một tuổi.”
Hứa Thiến: “What? Anh nhỏ hơn em một tuổi?”
Lý Quyết: “Bất ngờ không? [Cười mỉm].”
Hứa Thiến: “Xin lỗi, em chỉ thích các chú [Cười mỉm].”
Lý Quyết: “Quá muộn để hối hận rồi, cả đời này em chỉ có một người em trai là anh.”
Hứa Thiến: “Vậy xin anh đừng ấu trĩ như thế nữa, có được không? Anh không cần huấn luyện sao, vận động viên rảnh rỗi vậy à?”
Lý Quyết: “Huấn luyện cũng có thời gian nghỉ giữa giờ.”
Hứa Thiến: “Em bận việc tiếp đây.”
Lý Quyết: “Em phải hôn anh một cái đã.”
Hứa Thiến: “Hôn kiểu gì, anh đâu có ở đây.”
Lập tức, Lý Quyết gửi cho cô một tấm ảnh mặc chiếc áo bóng rổ màu đỏ, dáng người bảnh bao, mồ hôi nhễ nhại.
Anh nhìn vào màn hình, chu môi rạng rỡ.
Lý Quyết: “Ảnh hôn.”
Hứa Thiến: “…”
Hứa Thiến: “Em sắp nôn đến nơi rồi.”
Mập mập mờ mờ bao nhiêu năm, lại vướng phải tỷ đệ luyến.
…
Buổi tối, Lý Quyết lái xe đến đón cô. Hứa Thiến đi giày cao gót, vừa nói chuyện với đồng nghiệp, vừa bước ra khỏi cửa lớn. Nào ngờ, Lý Quyết chạy đến, ôm cô thật chặt: “Một ngày không gặp như 80 mùa thu, nhớ em chết mất.”
Giày cao gót của Hứa Thiến suýt nữa khiến cô bong gân.
“…”
Đồng nghiệp đều nở một nụ cười mờ ám.
Lý Quyết là người đàn ông của thể thao, cũng thật sự rất trẻ trung, trông vẫn giống như hồi học Đại học. Hứa Thiến vào nghề nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ thành thục và gợi cảm hơn.
Hai người đứng cạnh nhau, anh quả thực giống em trai.
Đồng nghiệp cười nói: “Hứa Thiến may mắn quá nha, có một tiểu thịt tươi tuấn tú như thế.”
Lý Quyết như có phép thuật, không biết lấy từ đâu ra một gói socola của Nga, đưa cho các cô gái xung quanh: “Làm phiền mọi người chăm sóc chị gái em nhiều hơn, ăn kẹo đi, ăn kẹo đi.”
“Wow! Là socola của Nico, siêu ngon đó.”
“Cảm ơn em trai.”
“Yên tâm, bọn chị sẽ chăm sóc Hứa Thiến!”
Hứa Thiến không chịu được, kéo anh đi: “Anh có chứng sợ giao tiếp xã hội à?”
“Sao em biết?”
“…”
Lý Quyết vẫy tay với bọn họ, đưa Hứa Thiến lên xe.
Buổi tối, Lý Quyết dẫn Hứa Thiến đi ăn lẩu Thái hải sản. Sau khi ăn xong, Hứa Thiến nắm tay anh, cùng đi dạo một vòng.
Cô mặc một chiếc váy ôm người màu đen, hoàn toàn tôn lên vóc dáng nóng bỏng của cô. Cô cao chừng 1m72, đi thêm đôi giày cao gót, cả người càng mảnh mai và cao ráo hơn, đặc biệt gợi cảm.
Lý Quyết cao 1m8, hoàn toàn giữ được chiều cao tương xứng với bạn gái, hai người thân mật đứng cạnh nhau, thu hút dòng người đi đường quay đầu nhìn lại.
“Cứ như có độc vậy.” Cô nhìn người đàn ông bên cạnh, chán ghét nói: “Anh nhỏ tuổi hơn em thì thôi đi, nói xong rồi, lại cảm giác trẻ hơn em nhiều.”
“Là phong cách ăn mặc của em trưởng thành. Nhìn Hạ Tang xem, sắp đính hôn rồi mà vẫn như loli vậy.”
“Phong cách của em và cô ấy không giống nhau.” Hứa Thiến nghiêm nghị nói: “Phải giả vờ dịu dàng, rất kỳ lạ đó.”
“Phải, em thế này là tốt nhất.” Lý Quyết vòng tay qua eo cô, xích cô lại gần mình: “Anh thích nhất là chị gái trưởng thành.”
Hứa Thiến mỉm cười, thấy ở tầng một trung tâm thương mại có một hàng Gucci, bèn kéo anh vào.
Lý Quyết hào phóng nói: “Bảo bối, em chọn đi, thích gì bạn trai sẽ mua cho em.”
Cô đi qua khu vực bày bán túi hiệu, đi đến chỗ phụ kiện, nhờ nhân viên lấy một chiếc khuyên tai bạc trong tủ kính.
Đây là mẫu cô đã nhìn trúng từ lâu, cho nên không cần chọn lựa thêm, nói với nhân viên: “Tôi lấy cái này, gói lại giúp tôi.”
“Vâng.” Nhân viên dẫn cô đến quầy thu ngân.
Lý Quyết cau mày: “Chỉ mua một chiếc khuyên tai sao? Nhìn rất trung tính, hơn nữa… em cũng không có lỗ tai mà?”
Hứa Thiến cười mỉm, cởi bỏ nhãn hiệu trên khuyên tai, kéo cổ áo anh qua: “Cúi đầu xuống.”
Lý Quyết ngoan ngoãn cúi đầu, cô đeo khuyên vào dái tai trái của anh, véo cằm anh nâng trái nâng phải: “Rất đẹp.”
Cô không chút do dự lấy điện thoại ra, hỏi: “Xin hỏi bao nhiêu tiền?”
“3423.”
Hứa Thiến quét mã QR thanh toán, Lý Quyết muốn rút ví ra nhưng bị cô đá một cái, đau đớn tới nghiến răng.
Bước ra khỏi cửa hàng, anh cau mày nói: “Chỉ là một bên khuyên tai thôi mà, sao lại đắt như vậy?”
“Đồ tốt đương nhiên là đắt tiền rồi.” Hứa Thiến hài lòng nhìn anh. Anh thường đeo khuyên tai màu đen, nhưng chiếc khuyên tai này chỉ cỡ ngón út của con gái, đeo lên có cảm giác rất yuppie.
Hứa Thiến đã thích chiếc khuyên tai này từ cách đây hơn một năm, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong tâm trí cô khi đó là khuôn mặt bảnh bao và bất cần của Lý Quyết.
Lý Quyết đứng trước gương sát sàn, nhìn trái nhìn phải: “Chiếc khuyên tai này, quá điệu rồi.”
“Đàn ông đeo khuyên tai, dù là kiểu nào đi chăng nữa, đều rất điệu. Cảm ơn.”
------oOo------